Nạp Thiếp Ký I

Chương 102: Đồng mệnh uyên ương



Dương Thu Trì nói: "Nếu như là như thế, thì ngươi hãy về nhà đi."

Long Tử Tư gạt lệ: "Về nhà? Vợ tôi đã sớm không còn nữa, về nhà để làm gì? Cũng chỉ một mình tôi mà thôi."

Dương Thu Trì nói: "Cái xương khô đó không phải là vợ ngươi. Vợ ngươi chưa chết, đã trở về nhà rồi."

Long Tử Tư trừng to mắt: "Thật không? Nàng ấy không chết hả?"

Dương Thu Trì bèn đem chuyện tư bôn của Vương thị và Mặc Đấu Kiều cùng việc mình dựa vào quan hệ với cẩm y vệ mà nhờ bắt họ về đơn giản kể lại hết một lượt cho Long Tử Tư nghe.

Long Tử Tư nghe xong, sắc mặt trắng bệt, lắc đầu: "Con tiện nhân này! Tư bôn với người khác gần cả năm mà không có tin tức gì, hại ta bị giam vào lao ngục chịu khổ, thiếu điều muốn mất luôn tính mạng. Ả với ta không có chút tình nghĩa phu thê, ta phải về hỏi ả cho ra lẽ mới được."

"Vậy ngươi định làm gì?" Cùng là người trí thức, tuy y là người ở thời cổ đại, còn mình là thời hiện đại, nhưng Dương Thu Trì vẫn dâng lên trong lòng một thứ tình cảm tương thông.

Long Tử Tư hơi xấu hổ, nhưng ân công đã hỏi không thể không đáp, chỉ biết trả lời: "Còn làm thế nào nữa? Thân không có sở trường gì, chỉ biết giúp người ta viết viết lách lách, sống lây lất qua ngày."

Tống Vân Nhi và Tống Tình nãy giờ nhất mực ở bênh cạnh Dương Thu Trì. Tống Vân Nhi thấy y đáng thương như vậy, liền khẽ đề nghị với Dương Thu Trì: "Ca...! Hay là huynh thu y làm thư đồng (cậu bé hầu hạ đèn sách) của huynh đi."

Dương Thu Trì thấy rất tức cười, thấp giọng đáp: "Y bốn chục tuổi hơn rồi, muội có bao giờ thấy lão thư đồng như vậy chưa?"

Long Tử Tư nghe hai người nói chuyện với nhau như thế, liền khom lưng thưa: "Quản giam đại nhân đối với tôi ân trọng như núi, dù gì tôi cũng không có nhà mà về nữa rồi. Tôi từ nhỏ khổ học thi thư, tứ thư nghũ kinh đều thuộc nằm lòng, có thể viết lách tính toán, nếu như đại nhân không hiềm, tôi nguyện theo làm kẻ tả hữu phụ tá cho đại nhân. Tôi tự xét không phải là người cổ hủ thủ cựu gì, việc tiếp đãi khách khứa cũng khá dễ dàng.

Long Tử Tư thấy Dương Thu Trì đã ngoài hai mươi tuổi, xem ra đã kết hôn nhiều nam, lại ra vẻ thiếu niên anh hùng hiên ngang tuấn tú, nói không chừng có tới cả chục rồi cũng nên, bèn nói: "Nếu như quản giam đại nhân tin tưởng, tôi vô cùng nguyện ý làm thầy vỡ lòng cho công tử tiểu thư của ngài, báo đáp đại ân đại đức của đại nhân." Nói xong lại xá một xá thật dài.

Tống Tình cười hì hì, nháy mắt bảo Dương Thu Trì: "Thu Trì ca ca, hài tử của huynh bao lớn? Nhất định dễ thương lắm hen, cho muội mượn chơi vài bữa được không?"

"Hi hi hi hi...." Hai con nha đầu đắc ý cười, hòa nhịp vào nhau rất ăn ý.

Muốn chơi với đứa nhỏ à? Sao cô không biết tự sinh ra mà chơi? Dương Thu Trì trừng mắt nhìn hai người.

Suy nghĩ kỹ lời đề nghị của Long Tử Tư, trong lòng chợt động. Đúng a, trong nhà đang khuyết một quản gia, mình đến Minh triều nhiều ngày rồi, nhưng vẫn còn có những chuyện không hề biết, đặc biệt là những chuyện trên quan trường. Hiện giờ bản thân đã là đặc sứ của chỉ huy sứ, cần phải động chạm đến vấn đề này nhiều. Có điều về chuyện này thì học vấn của hắn quả không nhiều, trong khi điều tra phá án không thể miễn được chuyện trò với các loại nhân vật khác nhau, nếu có một tú tài như thế này giúp bản thân, nhất định sẽ bớt đi nhiều chuyện lo lắng. Nghĩ vậy, hắn nói: "Nếu đã như thế thì ngươi sau này theo ta vậy."

Long Tử Tư mừng rỡ khom người đáp: "Đa tạ quản giam đại nhân. Tôi nhất định tận tâm tận lực, phục thị thật tốt các thiếu gia và tiểu thư."

"Ha ha ha..." Hai tỷ muội Tống Tình cười đến nỗi gập cả lưng lại.

Đúng là hai nha đầu điên, trước đây một mình Tống Vân Nhi cũng đã đủ đảo loạn rồi, bây giờ lại thêm một cô Tống Tình nữa. Hai người có đôi có cặp, chỉ cần ở chung một chỗ thì Quảng Đức huyện này đừng mong an tĩnh nữa.

Dương Thu Trì nói với Long Tử Tư: "Hiện giờ ta vẫn chưa có con cái, cái chức tiên sinh dạy học này ngươi không làm được rồi. Sau này ông theo ta, làm Cân Ban trưởng tùy vậy." Hắn thầm nghĩ, một tú tài nho nhỏ như ông mà làm trợ lý của cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ như tôi coi như không xuống giá chút nào đâu.

Long Tử Tư cung kính đáp: "Vâng! Tôi nhất định tận tâm kiệt lực phụ tá cho quản giam đại nhân để báo ân đức của đại nhân."

Tống tri huyện và Kim sư gia hai người đang lén cười thầm, trước giờ chỉ nghe nói nhà quan mới có phụ tá, chớ chưa bao giờ có phụ tá của lao đầu bao giờ. Nhưng hai người họ không biết Dương Thu Trì hiện giờ chỉ là mầm ngô chờ mưa mùa hạ, chứ không phải kẻ không biết gì như xưa nữa.

Tống tri huyện nói với Dương Thu Trì: "Hiền chất, hiện giờ đã giữa trưa, chúng ta ăn cơm trước, sau đó đi khai quan nghiệm thây, cháu thấy thế nào?"

Dương Thu Trì cũng đói bụng lắm rồi. Khai quan nghiệm thây không phải làm một lúc là xong ngay được, nên liền nói: "Như thế này vậy, cháu nếu đã mới thu Long tiên sinh làm phụ tá rồi, theo lý cũng nên chúc mừng một phen. Trưa nay mọi người cùng về nhà cháu, cũng là có dịp để Long tiên sinh ra mắt người trong nhà."

"Được a....!" Tống Tình là người đầu tiên vỗ tay tán thành, lúm đồng tiền chợt hiện, hàm răng trắng ngời ngay ngắn giống như muốn làm lóa mắt người, "Muội còn chưa gặp qua chị dâu và bá mẫu nữa. Chúng ta cứ đến đó đi." Rồi không cần biết Tống tri huyện có đáp ứng hay không, nàng kéo Tống Vân Nhi chạy đi trước. Tống tri huyện lắc đầu, dường như không còn biện pháp nào quản hai cô nàng dở hơi này nữa rồi.

Mọi người kéo nhau đến nhà Dương Thu Trì. Từ khi thu được toàn bộ gia tài của Hạ lão gia tử, mỗi tháng đều có một lượng thu nhập không đếm xuể từ thuế ruộng, thuế đất... cả nhà hắn bắt đầu nếm thử nếp sinh hoạt của một vị tài chủ: thuê thêm hai đầu bếp, bố trí những món đồ mới cho hợp với tài chủ... Chỉ đáng tiếc là tòa tiểu viện này hơi nhỏ, nên Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đang xem xét mua một trang viện rộng hơn.

Tống Tình xem ra biết chuyện hơn Tống Vân Nhi nhiều, sau khi tiến vào viện, được Dương Thu Trì giới thiệu xong, thì phân biệt ỏn ẻn chúc câu vạn phục với hai nhân vật quan trọng nhất: "Bá mẫu khỏe....! Chị dâu khỏe....!" Khiến cho Dương mẫu mừng rỡ cười xòa, Phùng Tiểu Tuyết cũng vô cùng yêu thích cô gái Tống Tình vừa khôn ngoan vừa dẻo miệng này. Dương Thu Trì lại dẫn kiến Long Tử Tư cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết. Long Tử Tư làm lễ tham kiến, giữ vẻ rất khiêm cung.

Dương Thu Trì phân phó chuẩn bị tửu yến. Chẳng mấy chốc sau, tử yến đã bày ra, mọi người bắt đầu vào bàn tiệc. Hai chị em Tống Tình và Tống Vân Nhi cùng Phùng Tiểu Tuyết đều uống chút rượu. Tống Tình uống tí rượu vào, gương mặt ửng hồng, kiều diễm khêu gợi vô cùng, khiến cho Dương Thu Trì cứ đưa mắt nhìn mãi.

Trong lúc thay ly đổi chén náo nhiệt cả lên, lính gác cổng nha môn vội vã tiến vào, báo cáo với Tống tri huyện: "Lão gia, Vương thị vợ của Long Tử Tư và tên thợ mộc vừa trở về đó chết rồi!"

A? Mọi người nghe thế đều sửng người, mới sáng đã còn khỏe như thế, sao đột nhiên lại chết đi? Long Tử Tư nghe được tin tức đó, chung rượu trong tay rung rẫy một lúc, cuối cùng rơi luôn xuống đất.

Tống tri huyện và Kim sư gia đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là mặt lộ vẻ vui mừng. Thấy tình cảnh như thế, lòng Dương Thu Trì chợt cảm thấy phát rét. Chẳng lẽ Vương thị và gã thợ mộc Mặc Đầu Kiều là do họ phái người ám sát? Bỡi vì nếu như hai người họ chết, Tống tri huyện và Kim sư gia sẽ tìm được người thế tội không thể phân biện gì được. Mang trách nhiệm đổ lên đầu hai người đã chết, mà người chết rồi thì không thể đối chứng, nói cái gì cũng thành lập hết. Nhưng hắn chuyển niệm nghĩ lại, thấy chuyện này không có khả năng, bỡi vì hôm nay khi phát hiện án bị xử oan, Tống tri huyện và Kim sư gia một mực ở cạnh bên mình, căn bản không có thời gian phái người đi làm chuyện ấy. Hơn nữa, xử án sai nhiều lắm chỉ mất chức quan, giết người phải thường mạng a. Trừ khi bọn họ điên rồi, nếu không không thể dễ dãi làm chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.