Nạp Thiếp Ký I

Chương 104: Vậy muội gả cho huynh, được hay không?



Di chuyển bạch cốt đến chôn ở đây không có khả năng lớn lắm, cần phải xét đến khả năng lớn hơn, đó là giết người ở gần đây rồi đem xác chôn ở chỗ này.

Dương Thu Trì chú ý quan sát các kiến trúc xung quanh một lúc. Bộ xương khô này có vết thương chứng tỏ của việc rơi từ trên cao xuống, địa điểm mai táng ở huyện thành, nên không có khả năng vận chuyển từ xa đem tới đây. Do đó, người chết xem ra ở một chỗ khá gần. Nhưng gần đây không thấy kiến trúc nào cao hết, toàn là những căn phòng thấp bé, không có khả năng leo lên đỉnh phòng ném người xuống đất.

Sau khi tìm kiếm từng điểm một, đột nhiên, một ngọn cổ tháp lọt vào tầm mắt của Dương Thu Trì. Hắn chỉ vào cổ tháp cách đó mấy trăm mét hỏi Tống tri huyện: "Bá phụ, đó là cái gì?"

Tống tri huyện nhìn nhận một lúc, trả lời: "Đó là một tháp cổ cũ, cũ kỹ, cũng không biết kiến, kiến tu năm nào, rất lâu rồi không, không có duy tu."

"Có thể đến xem không?"

"Có thể đến xem, nhưng bụi bặm cũ kỹ lắm rồi."

"Chờ một lúc đến đó xem coi sao."

Trong lúc nói chuyện, một ngỗ tác kêu lên: "lão gia, phát hiện một cái túi tiền."

Tống tri huyện tiếp lấy túi tiền do vị ngỗ tác ấy đó, xem một lúc rồi trao cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì tiếp lấy xem cẩn thận, thấy nó là một cái túi lớn phổ thông bằng vải bố, trên miệng dùng dây cột chặt lại. Hắn cẩn thận mở dây buộc, bên trong có mấy mai đồng tiàn và một tờ giấy.

Dương Thu Trì cẩn thận lấy tờ giấy đó ra, thấy nó đã bị ướt, sợ bị rách, nên mở từng chút một, phí hơi sức thật lâu mới mở ra được. Những chữ ghi trên tấm giấy đã mơ hồ không rõ, Tống tri huyện và Kim sư gia đều bước đến nhìn thật lâu, có ba từ mãi vẫn không xem được, còn mấy chữ còn lại ghi là: "Trụ tử khiếm lưu văn ngân nhị thập lượng. Vĩnh nhạc ngũ niên nguyệt thập nhật"

Xem ra, đây là một tờ giấy nợ, là của một người tên Trụ tử gì đó nợ nên lưu cái gì đó lại, là từ hai năm về trước, nhưng tháng mấy thì không nhìn rõ.

Trên xe của hắn có thiết bị phân tích nét bút, có thể tra ra những dạng chữ viết nguyên gốc của những chữ bị mờ này, nhưng những thiết bị đó đều bị tảng đá to đè bẹp dưới tạp xa. Hiện giờ dựa vào mắt thường không thể nào nói ra được bản thân những chữ kia là gì.

Kim sư gia nhìn cẩn thận một lúc, nói: "giấy nợ này không có người bảo lãnh, cũng không có trung gian, xem ra không phải là giấy nợ thường, dường như là của một người thường vào ra các đổ trường thì phải."

A? Dương Thu Trì đối với chuyện này chưa hề nghiên cứu. Kim sư gia là người phụ trách thẩm những án kiện liên quan đến tố tụng, đối với giấy nợ này đã nhìn nhiều hiểu rộng rồi, nên lời nói nhất định có đạo lý. Như vậy, nếu như túi tiền này là của người mai táng bộ xương khô do vội vả chôn người chết xuống mà rơi ra, thì có thể là người thường lăn lộn ở sòng bạc, và như thế thì phạm vi điều tra đã được thu hẹp hơn nhiều.

Dương Thu Trì hưng phấn nói: "Vậy chúng ta điều tra những tên lăn lộn chơi bời trong Quảng Đức huyện xem sao, coi có người nào tên là Trụ tử hay Lưu cái gì đó hay không?"

Hai tỷ muội Tống vân Nhi vẫn nhất mực ở lại xem nhiệt náo, Tống Tình không hiểu hỏi: "Tra cái đó làm gì?"

"Tìm manh mối a, túi tiền này rất có thể là của người mai táng thi thể của người chết ở đây rồi bị đánh rơi bỏ lại."

Tống Tình vỗ tay nói: "Thu trì ca ca huynh thật là thông minh! Sao muội không nghĩ ra vậy kìa?" Kim sư gia và Tống tri huyện cũng sáng rực mắt lên, gật đầu lia lịa. Kim sư gia nói: "Bỉ nhân lập tức an bày người đi làm."Nói xong xoay người đi ngay.

Tiếp theo đó chẳng đào bới được gì nữa, xem ra, cô gái này bị lột sạch sẽ xong rồi mới được mai táng. Người mai táng thi thể này nhất định có kinh nghiệm phản điều tra, dùng tận mọi khả năng tiêu trừ hết các đầu mối. Tuy nhiên, trăm điều tính kỹ một điều xảy chân, vô tình để rơi tờ giấy nợ, lưu lại manh mối cực kỳ quan trọng cho việc điều tra.

Dương Thu Trì và Tống tri huyện đến cổ tháp tồi tàn, thấy bốn bên là nhà dân, tháp không quá cao, có năm tầng. Phía dưới tháp là mớ đá xanh, trong lớp đá xanh có vài khóm cỏ xanh. Cân Ban trơởng tùy chạy trước dẫn đường tiến vào trong tháp. Các cửa gỗ trong tháp đã bị phá tổn, cầu thang tuy nhiên vẫn còn khá chắc, có mười bậc lên đến tầng hai, bốn bên đều có lỗ rỗng có thể nhìn ra xa. Hai bên có tay vịn đã hư hỏng mục nát dẫn đến trên đỉnh tháp. Tất cả nhìn chung không có dị dạng gì, nên mọi người đi xuống,

Căn cứ vào vết gãy xương do rơi từ cao xuống mà nói, thì độ cao rơi xem ra không quá lắm, nếu như từ trên cổ tháp này rơi xuống, rất có khả năng là từ tầng hai hoặc tầng ba thực hiện thành công. Dương Thu Trì kiểm tra cẩn thận lại hai tầng hai và ba, ở tầng hai phát hiện ở tay vịn có chút quái dị, từ vết gãy có thấy là từ trong bị nứt vỡ gãy ra ngoài. Dương Thu Trì thò người ra nhìn xuống, thấy đám cỏ ở dưới dường như có mấy khúc gỗ.

Dương Thu Trì nhanh chóng xuống tháp, chạy đến ngay những khúc gỗ vỡ nát ấy, thấy chỗ đó toàn đá xanh. Hắn cẩn thận tra xét từng chút đất một, nhưng dường như không phát hiện được gì. Nếu như nói đây là hiện trường đầu tiên, thì với thời gian hai năm đã trôi qua, mọi dấu vết đều bị gió sương mây khói tẩy xóa sạch sành sanh.

Khám xét xong, Tống tri huyện để Dương Thu Trì về nhà phục nguyên đầu lâu, chuyện lao phòng trước hết không cần quản nữa, để dành sức lực cho án mạng này. Tống Tình vốn đã đáp ứng Dương Thu Trì, do đó đương nhiên bám sát theo sau.

Trong nhà đã làm cơm nước sẵn sàng, Tống Tình và Phùng Tiểu Tuyết cũng khá quen nhau rồi, nên không cần khách khí gì nữa, đều coi nhau như người nhà vậy. Ăn xong, Dương Thu Trì hỏi Tống Tình có biết chỗ nào làm đồ gốm không? Điều này thì Tống Tình biết, dẫn Dương Thu Trì đến làng gốm ở ngoài huyện thành. Dương Thu Trì liền mua một túi lớn đất sét mang về.

Tiếp sau đó hắn bắt đầu phục nguyên hộp sọ. Nguyên trước tiên hắn phải lấy đầu lâu chế thành mô hình thạch cao, sau đó dựa vào mô hình thạch cao đó mà tiến hành phục nguyên. Nhưng Dương Thu Trì lười đi tìm thạch cao, quyết định trực tiếp phục nguyên trên đầu lâu của bạch cốt, điều này sẽ làm rút ngắn thời gian hơn.

Dương Thu Trì trước hết lấy đầu lâu xuống, để lên trên bàn, dùng giá gỗ cố định cẩn thận. Sau đó, hắn nhận định các phần mềm trên mặt bắt đầu bồi đắp đất làm gốm lên. Tiếp đó, căn cứ vào hốc mắt, xương mũi, xương hàm và răng của nạn nhân, hắn bắt đầu làm mắt, mụi, miệng, tai.

Làm xong mọi điều này thì trời đã về khuya. Dương Thu Trì nói ngày mai sẽ làm tiếp nữa, nhưng Tống Tình là người có tính nôn nóng, mắt thấy đã làm được phân nữa, liền muốn biết kết quả như thế nào, nên bức Dương Thu Trì phải làm xong.

Dương Thu Trì vươn vai co duỗi chân tay: "Muội ngồi một bên nhìn, đương nhiên không cảm thấy mệt. Ta mệt muốn chết đi được, mệt chết ta rồi, muội không còn ca ca nữa!"

Tống tình cười hi hi, gương mặt tròn có lúm đồng tiền trêu ngươi nghênh ra đáp: "Vậy huynh làm tốt đi, muội giúp huynh đấm lưng." Nói xong, quả thật bước tới sau lưng Dương Thu Trì, nhẹ nhàng nắn bóp lưng cho hắn.

Dương Thu Trì nhắm mắt lại rầm rì hưởng thụ: "Búp bê bùn thật là giỏi, sau này ai cưới được muội thiệt là có phúc đó nghe."

Tống Tình dừng tay, đưa đầu sát vào mặt Dương Thu Trì, hỏi: "Ca, muội giỏi như vậy hả? So với cô nhóc Vân Nhi giỏi hơn nữa hả?"

"Đúng a, ai dám nói búp bê bùn của ta không giỏi, ta đá đít người đó!"

Tống Tình cười khanh khách nói: "Vậy muội gả phứt cho huynh, được không?"

Dương Thu Trì rúng động trong lòng, quay lại nhìn sửng Tống Tình, rồi nheo mắt nháy nháy, cười cười đưa tay vuốt mũi nàng vài cái bảo: "Được a, chừng nào nè? Đêm nay được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.