Nạp Thiếp Ký I

Chương 124: Âm mưu động trời



Bạch thiên tổng nghe tin tức này, tức đến tái xám mặt mày, phái quân sĩ đi tìm khắp toàn thành, nhất định phải bắt sống về cho bằng được.

Dương Thu Trì lần này cũng mang Tiểu Hắc cẩu theo, do đó quyết định dùng tiểu cẩu truy tung. Nhưng hắn phát hiện bầu trời bên ngoài đã đổ tuyết rất lớn.

Trời lập đông đã lâu, khí trời ngày càng lạnh, Dương Thu Trì cùng mọi người vừa ra đường thuộc Ứng Thiên phủ đã phát hiện trời âm sầm sầm, nghĩ nhất định sẽ có tuyết. Hôm nay cuối cùng tuyết cũng đỗ, hơn nữa càng lúc càng lớn, mịt mù trời đất, chẳng mấy chốc trên mặt đất toàn một màu trắng bạch.

Thật là tấu xảo! Dương Thu Trì mắng thầm, tuyết tuy là đẹp, nhưng sẽ vùi lắp che giấu hết mọi khí vị, do đó chỉ còn có thể dựa vào vận khí đi thử mà thôi.

Đặng Hữu Lộc ngụ trong đại doanh của Kinh doanh quân. Bạch thiên tổng dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến đại doanh này trước.

Tiến vào đại doanh, Dương Thu Trì hơi bất ngờ, bỡi vì trong binh doanh lớn như thế ngoài đại tuyết khắp trời ra thì trống hươ trống hoắc chẳng có mấy người. Hắn kỳ quái hỏi Bạch thiên tổng coi xem là chuyện gì, Bạch thiên tổng đáp, một phi tử của hoàng thượng muốn đến Tô châu và Hàng châu du ngoạn, do đó đã rút đi hơn phân nữa quân đội của Bạch thiên tổng, do một bá tổng khác dẫn binh đi nhằm bảo hộ loan giá.

Nơi cư ngụ của Đặng Hữu Lộc rất bề bộn, trên đất đầy tro bụi do đốt vật gì đó. Như vầy có thể thấy, tên Đặng Hữu Lộc đích xác là nhận được tin tức lo trốn đi trước rồi. Dương Thu Trì để cho mọi người ở ngoài chờ, tự thân dắt Tiểu Hắc cẩu vào trong phòng.

Dương Thu Trì tìm trong phòng vài cái đồ lót đưa cho Tiểu Hắc cẩu ngửi. Tiểu Hắc cẩu ngửi xong, cúi đầu đi ra khỏi phòng, đến chổ đất tuyết bên ngoài bắt đầu ngửi loạn cả lên. Ngửi cả nửa ngày, nó cứ đứng đó nhìn quanh quắt sủa nhặng xị, rồi đưa ánh mắt đáng thương nhìn Dương Thu Trì. Hoàn đản rồi, mùi vị của Đặng Hữu Lộc quả nhiên bị trận đại tuyết thật khéo này che lắp hết.

Không còn cách nào khác, Dương Thu Trì trở vào phòng, cẩn thận sưu tầm một lúc xem có thể phát hiện được đầu mối nơi nào Đặng Hữu Lộc bỏ trốn hay không.

Dương Thu Trì phát hiện ở dưới giường có mấy đôi giầy, lấy ra kiểm tra, phát hiện trong một đôi có hai vết màu hồng, hình chấm sao. Đốm màu hồng này tuy chưa qua kiểm nghiệm, không thể xác định trăm phần trăm đó là huyết dịch, nhưng tám chín phần cũng chẳng sai bao nhiêu. Từ điểm huyết tích hình sao này mà phán đoán, xem ra nó từ độ cao khoảng một mét rớt trúng mà hình thành, có khả năng là từ hung khí giết người của Đặng Hữu Lộc rơi xuống.

Đây có thể là đôi giầy hung thủ mang khi giết Đồ lão tứ! Dương Thu Trì lật đôi giầy lên, tìm một cái thước đo đi đo lại, thấy không hề sai trật so với dấu chân lưu lại ở hiện trường. Hoa văn dưới giày cũng rất giống nhau.

Dương Thu Trì lục soát khắp nơi, lại từ một ống tay áo tìm thấy một đốm màu hồng tương tự như vậy nữa. Y phục này rõ ràng đã được giặt qua, nhưng vệt máu là thứ rất khó tẩy sạch. Thời cổ đại, thứ dùng để giặt giũ là loại bồ kết thiên nhiên có khả năng tẩy rửa rất kém, do đó không thể nào tẩy sạch hoàn toàn vết máu được.

Hắn thấy không cần thiết phải tiến hành giám định máu ở giày và ống tay áo nữa, bỡi vì nhóm máu không thể dùng làm chứng cứ định tội ở Minh triều. Giám định nhóm máu chỉ có tác dụng đối với tội phạm hiềm nghi chưa bị phát hiện, nhằm tìm ra manh mối mà thôi. Hiện giờ Dương Thu Trì đã xác định được phương hướng phá án, lại có chứng cứ chính xác hơn là dấu vân tay, xác định được Đặng Hữu Lộc là hung thủ giết Đồ lão tứ để diệt khẩu, nên không cần loại giám định này làm chi nữa. Hắn đem y phục và giày giao cho bộ khoái của nha môn Ninh Quốc phủ giữ, nhằm làm chứng cứ về sau.

Sau khi tìm kiếm kỹ càng, hắn không phát hiện được thanh chủy thủ làm hung khí gây án, có khả năng là Đặng Hữu Lộc đã mang theo người rồi.

Dương Thu Trì vô cùng hứng thú đối với số tro than trên mặt đất, có thể là do Đặng Hữu Lộc trước khi bỏ trốn đốt hủy thư tín. Hắn cúi người xem xét, lòng chợt mừng rơn, bỡi vì thư có ba tờ, tuy đã bị đốt cháy hết, nhưng chưa bị động tới làm cho tan đi, vẫn còn có khả năng khôi phục hoàn chỉnh trở lại.

Việc khôi phục nguyên văn của bức thư đã bị thiêu hủy thuộc về một loại kiểm nghiệm văn thư đặc biệt của pháp y. Trước đây, chuyện này rất phiền phức, nhưng trong thời hiện đại, sau khi xuất hiện kỹ thuật số, thì nó đã biến thành công việc khá dễ dàng. Kỹ thuật này được tiến hành bằng việc sử dụng máy quay chụp bằng tia hồng ngoại, lợi dụng tính năng quay chụp hình thông qua tia hồng ngoại tiến hành chụp ảnh, có thể nhìn được những chữ trên tờ giấy đã bị đốt cháy đi.

Do tia hồng ngoại có thể xuyên thấu qua một số vật thể, nên nếu mực tàu được viết trên bề mặt một số sản phẩm giấy hay dệt may, thì có lợi dụng máy quay hồng ngoại bỏ qua những thứ làm vướng mắt thường (tro than của mãnh giấy), chừa lại những chữ viết vốn có trên đó. Sử dụng kỹ thuật này, người ta thậm chí còn phát hiện những dấu cải sửa chữ viết, dấu vết, hay các lớp sơn chồng che khuất nhau trên các bức họa(Chú: Dùng kỹ thuật này, người ta còn phát hiện một số bức tranh của Picasso vẽ trên nền một số tranh khác).

Dương Thu Trì có mang đến Minh triều vài máy chụp hình kỹ thuật số, trong đó có cái có chức năng lọc tia hồng ngoại, chính là các công cụ chuyên môn cho việc kiểm nghiệm văn thư. Chúng là một trong những khí tài được mang đi trợ giúp cho Tây Tạng. Trong lúc thuận tay, Dương Thu Trì tình cờ lấy ra để chụp phong cảnh trên đường đi, không ngờ chúng lại theo luôn hắn đến tận Minh triều.

Chỉ có điều, những máy quay chụp kỹ thuật số này vẫn còn để ở nhà tại Quảng Đức huyện, vì hắn không ngờ sẽ gặp vấn đề này.

Hiện giờ hắn có hai lựa chọn: một là bảo vệ hiện trường cho tốt, trở về lấy máy quay chụp đến tiến hành kiểm nghiệm; hai là đem số tro than này về kiểm nghiệm. Bức thư có tính trọng yếu như vậy, nhất định là phải tranh thủ từng giây từng phút. Nếu trở về rồi lại quay lên, ít nhất phải mất mấy ngày, e là làm lỡ chuyện hỏng việc. Dương Thu Trì quyết định đem số tro than này bảo hộ nguyên vẹn, mang trở về Quảng Đức huyện kiểm tra sau.

Muốn lấy đi số tro than này, phương pháp tiêu chuẩn nhất là dùng bút lông trám cam du (glycerin), nhẹ bôi lên trên bề mặt của lớp tro, khiến nó mềm ra nhưng không dễ bị phá tan, sau đó dùng thủy tinh trong suốt bao ở ngoài là xong. Nhưng ở Minh triều biết tìm đâu ra glycerin và thủy tinh? Chỉ còn có cách dùng biện pháp bản xứ mà thôi.

Dương Thu Trì nhờ Bạch thiên tổng phái vệ binh nấu một nồi nước sôi, dùng tay nhẹ nhấc tờ giấy đã đốt ra tro để vào lòng bàn tay, sau đó đưa lên trên nồi nước sôi, khiến cho hơi nước làm mềm hóa tờ giấy đã ra tro này, sau đó nhờ người đi tìm một số tờ lụa trắng khá rộng. Nguyên nhân là vì tia hồng ngoại có thể xuyên qua loại vải này.

Vừa làm công tác này, Dương Thu Trì vừa nghĩ lại lời nhắc nhở mà hắn rất muốn nói với các “muội muội” ăn mặc khá thoáng đi lại nhan nhãn trên đường trong thời hiện đại. Mỗi khi đến hè, quần áo của các muội muội nghèo hẳn đi. Chỉ có điều, mỗi khi gặp họ, dù đẹp thì có đẹp, nhưng hắn vẫn cứ muốn nhắc các nàng phải chú ý khả năng xuyên thấu của các dụng cụ có khả năng phát và lọc tia hồng ngoại. Nguyên nhân, máy quay chụp hồng ngoại hay các thấy kính lọc hồng ngoại có thể nhìn xuyên thấu qua y phục của các muội muội, phản xạ lại hoàn toàn dáng vẻ bên ngoài cơ thể của họ. Những món đồ chơi thời thượng này hiện này là thứ tân trang không thể thiếu của các “đại gia”, hay là "hoàng đế". Vì thế, cho dù trời có nóng cách mấy, các MM khi ra đường nhớ mặc nội y bằng cotton 100%. Nguyên nhân là tia hồng ngoại không thể xuyên thấu các sản phẩm cotton thuần này. Cần đặc biệt chú ý các loại váy đầm bằng nilong hoặc tơ tằm, dưới máy quay hồng ngoại, kẻ mặc sẽ biến thành người bận bikini đi dạo phố đấy. Hãy cẩn thận!

Dương Thu Trì đem số tro đã bị làm mềm đó đặt lên trên khăn lụa, cẩn thận chỉnh nó bằng phẳng lại hết, rồi sau đó dùng tấm lụa còn lại đặt lên trên, ép kỹ lại hai bên. Vẫn dùng phương pháp này, Dương Thu Trì đem hai tờ giấy bị đốt thành tro còn lại ép giữ hết.

Lúc chuẩn bị cáo từ, lòng Dương Thu trì vẫn nhớ mong đến Bạch Tố Mai từng bị hắn làm tổn thương, cuối cùng cất tiếng hỏi Bạch thiên tổng: "Thiên tổng đại nhân, Bạch cô nương khỏe không?"

Thần tình của Bạch thiên tổng ảm đạm hơn rất nhiều, thở dài một tiếng đáp: "Mai nhi xuất gia rồi. Bá mẫu của cháu thương tâm quá độ, cũng đổ bệnh rồi, do đó không ra gặp cháu."

Đầu Dương Thu Trì kêu ông một cái, kết quả này vừa nằm trong, vừa vượt ra ngoài ý liệu của hắn. Bạch Tố Mai kinh qua một trường bi kịch như vậy, ba lần chết đi sống lại, rồi bị một nam nhân không phải chồng tiếp xúc thịt da, hơn nữa khi đề thân với người này lại bị người ta cự tuyệt. Một nữ nhân bị "trúng độc" nặng lễ giáo và luân lý đạo đức phong kiến nghiêm trọng như vậy sao có thể bình tĩnh sống đời còn lại chứ, chỉ sợ cách tuyển chọn duy nhất là xuất gia mà thôi!

Lúc này, Dương Thu Trì mới phát hiện Bạch thiên tổng đã già hơn so với trước nhiều, nhất định là có liên quan đến chuyện con gái xuất gia. Hắn nhỏ giọng thốt: "Thật xin lỗi..."

Bạch thiên tổng miễn cưỡng cười: "Sao có thể trách cháu được, hiện giờ bình tĩnh nghĩ lại, thấy những điều cháu làm chẳng có gì sai, nếu như lúc đó cháu đáp ứng ta bỏ vợ, ta chẳng những hối hận suốt đời, mà còn rất coi thường cháu.

Dương Thu Trì cười khổ, tuy biết Bạch thiên tổng đang khoa trương mình, nhưng bản thân hắn chẳng vui gì cho cam. Hắn hỏi: "Thiên tổng đại nhân, có thể cho tôi biết Bạch cô nương xuất gia ở đâu không?"

Bạch thiên tổng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết bay bay, từ từ đáp: "Trong Ứng Thiên phú, phía đông thành, cách bảy chục dặm có một cái gọi là Tịnh Tuyết am."

"Cô ấy ở đó có tốt không?"

Bạch thiên tổng lắc lắc đầu: "Chúng ta chỉ đến đó thăm cháu nó một lần, tới lần nữa nó chẳng ra gặp chúng ta, nói rằng sợ sẽ quấy nhiễu sự thanh tu của nó". Dừng lại một chút, y lại thở dài, nói tiếp: "Nếu sớm biết như thế, ta cứ gả nó cho cháu làm tiểu thiếp, còn hơn để cớ sự như thế này... Hiện giờ mọi chuyện đã trễ hết rồi, có nói đi chăng nữa cũng không cứu vãn được gì..."

Dương Thu Trì nín lặng.

Hắn cùng mọi người từ Thiên tổng phủ cáo từ đi ra, do thời gian khẩn cấp, không kịp đến bái phỏng mẹ của Tống Tình, thậm chí không kịp gặp mặt Mã Độ, đã gấp gáp đi về ngay trong đêm.

Tống Tình biết sự tình khẩn cấp, tuy đi ngang nhà mà không vào, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vì Dương Thu Trì đan gấp phá án này, nên chỉ còn biết nghe theo như vậy.

Mọi người kiêm trình trong trời đầy tuyết, hai ngày sau trở về tới Quảng Đức huyện.

Trở về tới nhà thì trời đã tối, Phùng Tiểu Tuyết từ chỗ Dương mẫu đã biết mẹ của Tống Tình cấp cho phụ quân một nhiệm vụ bất khả thi, thực ra là một lời từ chối khéo, nên nhất mực an ủi hán.

Vợ chồng Long Tử Tư đã thành hôn, đặc biệt đến cảm tạ sự tác thành của Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì hiện giờ còn đâu thời gian rảnh lo lắng mấy chuyện đó nữa. Hắn thậm chí cơm cũng không kịp ăn, giam mình trong phòng có chứa tủ hợp kim, che mọi cửa sổ lại khiến trong phòng không có điểm ánh sáng nào lọt vào. Sau đó, hắn đóng chặt cửa, lấy máy quay chụp bằng tia hồng ngoại ra tiến hành quay chụp ba tờ thư đã được dùng lụa trắng ép kỹ lại.

Những lá thư này được dùng bút lông để viết, nét chữ trên bút khá lớn, hơn nữa nét bút khá thô, do đó sau khi được chụp hình hồng ngoại, các chữ hiện ra khá rõ ràng.

Sau khi chụp xong, Dương Thu Trì lấy hình ra xem, tức thời ngẩn ra. Hắn vội đọc lại cẩn thận một lần nữa, để xác định là bản thân không đọc sai, vì đó là một bức mật thư mưu phản, mưu đồ bắt cóc ái phi của Minh thành tổ!

Minh Thành tổ Chu Lệ có một ái phi vô cùng sủng ái tên là Quyền thị, là một vị mỹ nữ tuyển từ Triều Tiên. Nàng này thiên tư quốc sắc, thông minh hơn người, biết ca giỏi múa, lại giỏi thổi sáo ngọc, Thành tổ thập phần yêu thương nàng, phong nàng làm Hiền phi. Hiền phi này mới đến Trung quốc, nghe nói trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, liền đề xuất muốn đến Hàng châu du ngoạn.

Minh thành tổ chính vụ bộn bề, không thể cùng đi, hơn nữa Tô Hàng cách kinh thành Ứng Thiên phủ không xa, nên chỉ phái đại bộ phận nhân mã của hai vệ trong Kinh doanh binh và thân quân độ hộ phủ, bao gồm cả tướng giỏi trong cẩm y vệ đi theo bảo hộ loan giá của Hiền phi đến Tô Hàng du ngoạn. Trong Kinh doanh binh được phái đi có cả thuộc hạ của Bạch thiên tổng!

Thư do một người ký tên Diệp viết cho Đặng Hữu Lộc, rất có khả năng là nhân vật đứng đầu trong dư đảng của Kiến Văn đế - Diệp Hy Hiền. Y chỉ lệnh cho Đặng Hữu Lộc cùng mọi người mang theo binh tướng bắt cóc Hiền phi trên đường, rồi dùng nàng để bức bách Minh thành tổ nhượng vị.

Dương Thu Trì nhớ Bạch thiên tổng có nói cánh quân của lão tham gia bảo hộ loan giá của Hiền phi do một vị bá tổng khác chỉ huy. Như vậy có thể thấy Đặng Hữu Lộc này chưa bị phái lãnh binh tham gia. Nếu như vậy thì hắn làm sao dẫn theo binh tướng đây? Chẳng lẽ tướng lĩnh trong Kinh doanh binh của Bạch thiên tổng còn có người khác là dư đảng của Kiến Văn đế?

Hơn nữa, bảo hộ loan giá còn có những cánh quân khác, cánh quân của Bạch thiên tổng tham gia bảo hộ xem ra hơi ít, nếu muốn làm được chuyện trên rất có thể là còn có ngoại viện. Nói không chừng nữa đường phục kích, trong ngoài giáp công, như thế mới nhân loạn cướp đi Hiền phi.

Đặng Hữu Lộc được tin tức bỏ trốn, sợ bức thư trọng yếu này bị lạc vào tay người, nên vội vã thiêu hủy nó đi. Nhưng hắn không ngờ là có người còn có thể khôi phục lại thư từ lớp tro tàng, từ đó phát hiện được bí mật to bàng trời thế này.

Đặng Hữu Lộc sẽ chạy đến nơi nào? Dương Thu Trì suy nghĩ, tuyển chọn đầu tiên là đi tìm Kinh doanh binh đi bảo hộ loan giá, nhân vì bọn họ còn không biết hắn là tội phạm giết người, sẽ không hoài nghi, từ đó nhất khởi tham gia khởi binh cướp đi hiền phi.

Cần phải lập tức đem tin tức này báo cáo cho cẩm y vệ chỉ huy sứ! Phải dùng tín cáp truyền thư thôi!

Dương Thu Trì đốt đèn sáng, lấy một tấm giấy nhỏ ra, chấp bút viết mấy chữ siêu vẹo lên đó, rồi gọi Phùng Tiểu Tuyết đem cái lồng nuôi chim bồ câu đưa thư, bắt từ trong đó ra một con, cột thư vào chân thật kỹ, rồi thả nó bay đi.

Bọn Dương Thu Trì từ Ứng Thiên phủ trở về mất hết ba ngày, không biết Đặng Hữu Lộc động thủ vào lúc nào, cũng chẳng rõ tin tức của hắn có kịp đến nơi cần đến hay không, có thể kịp thời ngăn cản âm mưu này hay không, bảo hộ hiền phi an toàn hay không....

Thả bồ câu đưa thư đi rồi, lòng Dương Thu Trì vẫn còn nặng trĩu.

Hắn ra phòng khách, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, vợ chồng Long Tử Tư đều ở đó. Phùng Tiểu Tuyết thấy thần sắc của Dương Thu Trì vô cùng mệt mỏi, đau lòng kéo hắn ngồi xuống, sai nha hoàn Nguyệt Thiền dâng cho hắn chung trà thơm.

Nói chuyện phiếm một hồi, Dương Thu Trì hỏi chuyện tân hôn của Long tử tư thế nào, phát hiện thần sắc của y và tân nương còn phần bối rối, lời đáp thì ư ưu a a, nên không tiện hỏi thêm nữa.

Nói chuyện thêm lúc nữa, mọi người chia tay nhau về phòng nghỉ ngơi.

Trở về phòng ngủ, Dương Thu Trì vừa cởi y phục vừa nói với Phùng Tiểu Tuyết: "Chuyện vợ chồng Long Tử Tư rốt cuộc là thế nào? Xuân Nha cô nương mới vừa kết hôn mà sao sầu mi khổ mặt thế?"

Phùng Tiểu Tuyết cười cười: "Thiếp ngay từ ngày thứ hai là đã phát hiện rồi, liền kéo Xuân Nha qua một bên gặn hỏi. Lúc đầu thì Xuân Nha nhất quyết giấu, sau đó thiếp nói có chuyện gì thì cứ nói ra, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý cho, nên nàng ta mới cho thiếp biết, thì ra Long tiên sinh y, y không thể sinh hoạt vợ chồng."

Dương Thu Trì ngẫn ra một hồi, hỏi: "Vì sao?"

"Cái đó sao thiếp biết được." Phùng Tiểu Tuyết lườm mắt nhìn Dương Thu Trì, "Nghe Xuân Nha nói, hai người họ bận rộn thử suốt cả đêm, nhưng Long tiên sinh không thể nào hành sự được. Dường như nơi đó của Long tiên sinh bị thụ thương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.