Nạp Thiếp Ký I

Chương 171: Một lộ đồng hành



Hiện giờ là trời đông tháng giá, gió lạnh buốt xương, nên chờ cho Cố phủ doãn và mọi người cáo biệt không ra ngoài thành, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền liền kéo rèm trước sau xuống hết, cho rèm sau cơi lên một chút để thoáng khí, sau đó cho lò sưởi trong xe cháy đượm lên tỏa ra hơi ấm khắp buồng.

Thứ lò sưởi bằng than này là loại lò sưởi tay chuyên dùng trên các xe ngựa thời cổ đại, làm từ đồng thau, có phần che phía trên, ở dưới có vật trang trí loe ra, có thể giữ sự cân bằng trong đường gập ghềnh và giữ cho than lửa trong đó không bắn ra.

Như vậy, trong xe không hiềm buồn bã cũng không sợ lạnh.

Chỉ có điều, ba ngàn dặm này không phải đi ngày một ngày hai là đến, hành trình quá khô khan, làm sao để vượt qua đây? Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi nói chuyện phiếm một hồi, cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi dựa vào gối mà ngáp vặt.

Tống Vân Nhi trước giờ chưa rời xa nhà thế này, cảm thấy rất mời mẽ, dán vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài đầy rẫy sự thê lương, cảnh vật điêu linh, gió lạnh thổi qua, khói sương mù mịt. Thỉnh thoảng có thể thấy được một hai nông hán vừa run vừa bước đi trong tuyết, không biết là đang làm gì.

Nhìn một lúc, nàng cảm thấy buồn chán, lại dòm ra cửa sau. Nàng thấy xe ngựa của mẹ con Bạch phu nhân dằn sốc rất dữ, xem ra chất lượng không ra gì. Theo độ dằn sốc của xe, mảnh vải phủ phía trước thỉnh thoảng bị gió tốc lên, gió lạnh luồn hết vào bên trong.

Xe ngựa của Kim sư gia và Long sư gia được Phùng Tiểu Tuyết cho người chuyên môn đóng chế, tuy không hào hoa sánh với xe của Dương Thu Trì, nhưng sự thoải mái và chống lạnh hơn hẳn các xe ngựa khác nhiều. Còn xe ngựa của mẹ con Bạch phu nhân là xe ngựa phổ thông ở Ứng thiên phủ, khá đơn giản thô sơ.

Tống Vân Nhi lay gọi Dương Thu Trì: "Ê...! Ca. Tỉnh tỉnh! Mau tỉnh dậy!"

Dương Thu Trì nhướn cặp mắt ngáy ngủ: "Gì vậy? Xe ngựa này lắc ta thích quá, tranh thủ ngủ chút đây."

"Đừng ngủ nữa!" Tống Vân Nhi dựa sát vào cửa sổ phía sau nhìn ra, "Xe ngựa của Bạch phu nhân không chịu được gió lạnh, có thể là đang đông cứng kìa!"

Câu này khiến DƯơng Thu Trì tỉnh ngủ ngay, ngồi dậy cái rụp, dán sát vào cửa sổ nhìn ra.

Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền cũng chồm tới, còn không đợi cô bé nhìn, Dương Thu Trì đã gọi: "Mau dừng xe, chúng ta ra đó xem sao!"

Xe ngựa của Dương Thu Trì dừng lại, toàn đội xe cũng dừng theo.

Hắn bước xuống xe, đi mấy bước tới xe sau, vén rèm lên, thấy Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai rút vào một chỗ, trên người Bạch phu nhân khóac cái áo hồ cừu mà Dương Thu Trì đã tặng lúc còn trong nhà ngục của cẩm y vệ.

Hai ngươi tuy mặc rất dày, nhưng trong thời tiết âm u gió lạnh thổi ù ù thế này, xe lại không có là than, nhất định là họ đang rét cóng.

Bạch Tố Mai nhìn thấy Dương Thu Trì, ánh mắt lộ ra chút gì đó vui mừng, rồi lại ảm đạm lại ngay.

Bạch phu nhân nhìn Dương Thu Trì, miễn cưỡng cười: "Dương đại nhân, có chuyện gì sao?"

"Bạch phu nhân, xe này của phu nhân lạnh quá, cần phải nghĩ biện pháp sưởi ấm mới được, nếu không chờ đến tối nghỉ ngơi thì hai người đã bị lạnh đổ bệnh mất rồi."

Tống Vân Nhi và Nguyệt Thiền cũng bước tới, Dương Thu Trì hỏi Nguyệt Thiền: "Trong hành lý của chúng ta còn có lò sưởi dư không?"

Nguyệt Thiền lắc đầu: "Chỉ chuẩn bị hai cái, một cái trên xe chúng ta, cái còn lại trên xe của hai vị sư gia. Thứ đồ này nặng mà chiếm chỗ nhiều lắm, nên lão phu nhân và mợ lớn chỉ chuẩn bị có hai cái."

Vậy thì phiền phức rồi, nếu như đem cái của hắn cống hiến ra, Tống Vân Nhi thân có võ công không sợ lạnh, nhưng tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền sẽ rét, và quan trọng nhất là bản thân hắn cũng sợ nhất là lạnh, sẽ không chịu nổi.

Nếu lấy cái của hai vị sư gia đưa cho họ thì không biết nói thế nào, và cũng không thể làm vậy.

Bạch phu nhân khoát tay: "Dương công tử, không sao đâu, chúng tôi không hề gì, mặc dày lắm đây này."

Bạch Tố Mai nhìn Dương Thu Trì rồi cúi đầu không nói gì, gương mặt trắng mịn bị buốt đỏ ửng lên.

Dương Thu Trì đang suy nghĩ xem nên làm cách nào, thì Tống Vân Nhi đứng sau lưng chợt lên tiếng: "Ca, sao không gọi Bạch phu nhân cùng lên xe chúng ta, như vậy chẳng giải quyết ổn thỏa hay sao? Dù gì thì xe của chúng ta rộng lắm, ngồi thêm hai người nữa không thành vấn đề."

Dương Thu Trì cũng có ý đó, nhưng lại lo Tống Vân Nhi đa nghi và nhạy cảm, lại sợ người khác nhiều chuyện. Nếu như Tống vân Nhi đã nói ra như vầy rồi thì quá tốt, mọi người ở chung một chỗ càng náo nhiệt. Dương Thu Trì đang lo chuyến lữ đồ này buồn chán đây, nên lập tức nói: 'Đề nghị của Vân Nhi rất hay, Bạch phu nhân, Bạch cô nương, thỉnh hai vị lên ngồi xe của chúng tôi."

Bạch phu nhân định từ chối, nhưng thấy Bạch Tố Mai rét như vậy nên lòng thương lắm, lời vừa tới miệng đã vội nuốt xuống, chỉ biết cảm tạ liên hồi.

Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền nhanh chóng đỡ Bạch phu nhân xuống xe bước lên xe ngựa to lớn phía trước, rồi quay lại cầm quần áo của hai người, mọi người lên xe tiếp tục đi.

Sau khi Bạch Tố Mai dìu mẹ lên xe, đỡ bà đến ngồi ở một góc. Trong xe quả nhiên ấm áp, hai người nhanh chóng lấy lại thần sắc.

Dương Thu Trì nói với Nguyệt Thiền: "Nguyệt Thiền, trên đường đi ngươi cần phục thị cho Bạch phu nhân nhiều nhiều."

Nguyệt Thiền trước đây là nha hoàn của Bạch phu nhân, sau được tặng cho Dương Thu Trì, nên cô bé đương nhiên biết nên hầu hạ như thế nào, bèn vâng dạ: "Dạ, thiếu gia!"

"Không không, như vậy không được!" Bạch phu nhân vội xua tay liên tục, hai mẹ con bà có thể được Dương Thu Trì quan hoài như thế, chẳng khác nào người tự do, lòng cảm kích vô cùng, có lý nào lại để cho nha hoàn phục dịch, nên kiên quyết không chịu.

Dương Thu Trì khuyên nhủ vài lời, Bạch phu nhân vô cùng kiên quyết, nên không còn cách nào khác, đành cứ cho qua.

Nguyên hắn cho là người đông náo nhiệt, nhưng Bạch Tố Mai lên xe rồi chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi ở một góc im lìm tụng kinh.

Vừa rồi cùng Tống Vân Nhi và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền ở trên xe, Dương Thu Trì không coi hai người là nữ nhân, nên uốn vai xoạc eo rất tự do, nhưng hiện giờ có Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai trên xe, hắn cảm thấy bó buộc vô cùng.

Bạch Thiên tổng vốn muốn gả Bạch Tố Mai cho Dương Thu Trì, chỉ vì yêu cầu Dương Thu Trì phải bỏ vợ mà chuyện không thành, và điều này dẫn đến Bạch Tố Mai thương tâm tuyệt vọng, không còn ý phàm trần, độn nhập vào không môn. Sau đó Bạch gia lại gặp họa kiếp, tuy Dương Thu Trì đã cứu được hai mẹ con họ, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu nợ Bạch Tố Mai điều gì đó.

Bạch phu nhân hiện giờ vô cùng cảm kích Dương Thu Trì, chỉ cầu bản thân và con gái bình an là được, nào dám mơ ước xa vời đến chuyện Dương Thu Trì có thể nạp Bạch Tố Mai làm thiếp.

Do đó trên xe tuy có năm người nhưng chẳng ai nói chuyện, nhất thời vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng gió u u bên ngoài.

Trên xe ngựa không có ghế, chỉ ngồi trên sàn. Người thời cổ đã quen với việc ngồi xếp bằng, nhưng Dương Thu Trì thì không, thế mà từ khi hai người họ lên xe, hắn phải lão thật học ngồi cho thẳng, nên chẳng mấy chốc sau lưng đùi chân cẳng đều tê dại hết.

Nguyệt Thiền ngồi ở cạnh Dương Thu Trì, thấy hắn cứ lắc lư qua lại, đoán là hắn ngồi không quen, bụm miệng cười bảo: "Thiếu gia, người đưa chân thẳng ra đây, Nguyệt Thiền giúp người bóp chân cho."

Nếu như Dương Thu Trì mới vừa xuyên việt tới Minh triều, hắn nhất định sẽ giật nãy mình khe nghe lời này. Nhưng đã ở lâu rồi, hắn trở nên quen với sinh hoạt hủ bại của tiểu địa chủ trong xã hội phong kiến, hơn nữa hiện giờ chân tê dại khó chịu vô cùng, liền nhìn Bạch Tố Mai một cái, thấy nàng đang nhắm nghiền mắt tụng kinh, liền định len lén đưa chân ra sau lưng Nguyệt Thiền.

Nguyệt Thiền phì cười, ôm hai chân của hắn kéo tới trước mặt.

Dương Thu Trì quẫn bạch, nhưng không tiện rút về, rất may là chân hắn mặc vớ dày, mỗi ngày đều thay nên không bị mùi chân, nên không gây khó chịu cho tiểu nha hoàn mỹ lệ này.

Nguyệt Thiền khẽ bóp chân và đùi cho Dương Thu Trì, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, từ từ quên đi sự khẩn trương.

Thấy Bạch Tố Mai cứ mãi niệm kinh, nên hắn không tiện làm phiền. Chờ mãi mới thấy nàng niệm xong, hắn bèn hỏi: "Bạch cô nương, ta có vấn đề có thể hỏi cô được không?"

Bạch Tố Mai mở mắt, hơi e thẹn, đưa tay khẽ vuốt nhẹ lọn tóc đã lâu không cạo, đôi mắt sáng ngời lấp lóe ánh sao, nói: "Thỉnh công tử cứ nói."

Dương Thu Trì ngồi thẳng dậy: "Bạch cô nương xuất gia, pháp danh xưng hô thế nào?"

"Pháp hiệu là tam kiếp."

"Tam kiếp?" Dương Thu Trì hơi suy nghĩ, lập tức minh bạch ý tứ của pháp hiệu này, nó chỉ ba lần kiếp nạn, ba lần chết đi sống lại. Nghĩ đến chuyện xưa, hắn nhớ đến làn môi mềm mại của Bạch Tố Mai, nhớ đến gò ngực mềm mại của nàng, tim trong lồng ngực tức thời dồn dập.

Tống Vân Nhi chen lời: "Bạch cô nương, cô ba lần gặp kiếp nạn, không, nếu tính lần sau này nữa là bốn lần, đều được ca ca của ta cứu, hai người quả là có duyên phận a."

Bạch Tố Mai gật đầu, mặt cũng hơi đỏ lên, không biết là nàng nhớ tới lần Dương Thu Trì hô hấp nhân tạo cho nàng, hay là nhớ đến tình cảnh nhào vào lòng hắn lúc còn ở Vân Nhai Sơn.

Bạch phu nhân tiếp lời: "Đúng a, nhà này cứ lần lượt vô duyên vô cớ liên can đến các vụ mưu phản, Bạch gia có tới bốn lần bị nạn, đều là do Dương công tử cứu cho. Dương công tử đối với Bạch gia chúng ta ân trọng như núi."

Dương Thu Trì khoát tay: "Phu nhân ngàn vạn lần đừngnói như vậy, nếu thế tôi thật ngại quá rồi."

Tống Vân Nhi hỏi Bạch Tố Mai: "Bạch cô nương, cô niệm kinh sao không nhìn kinh văn vậy, bài kinh dài như vậy mà nhớ nổi hay sao?"

Dương Thu Trì chen lời: "Vân nhi, muội võ công cao cường, nhiều chiêu thức như vậy muội làm sao nhớ được?"

"Luyện đi luyện lại, lâu ngày thì nhớ thôi." Tống Vân Nhi có chút đắc ý, hỏi tiếp Bạch Tố Mai: "Bạch cô nương xuất gia không lâu lắm, nhiều kinh văn như vậy làm sao nhớ hết?"

Bạch Tố Mai nhìn lò than ở giữa, nhẹ nhàng đáp: "Trong sơn miếu trừ việc niệm kinh còn có thể làm gì khác?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.