Nạp Thiếp Ký I

Chương 272: Ước hẹn phiêu miểu



Nghe lời khuyên nhủ của Tống Vân Nhi, Dương Thu Trì cũng hơi có chút an ủi. Hiện giờ hắn chỉ có thể hi vọng lời của Vân Nhi là thật, rằng một ngày nào đó Liễu Nhược Băng sẽ trở lại. Nhưng mà, Dương Thu Trì biết, lần này nhất định sẽ khác hẳn so với lần trước, khả năng tự Liễu Nhược Băng trở về là rất nhỏ.

Làm sao bây giờ? Dương Thu Trì chợt dậy lên sự xung động, muốn thông qua cẩm y vệ toàn quốc để truy tìm. Nhưng mà, ý niệm này vừa sản sinh là đã bị hắn phủ định. Lúc xưa án Liễu Nhược Băng bắt cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ ở Hoàng Hạc lâu vẫn còn chưa kết thúc, nàng vẫn còn là tội phạm trọng điểm truy tra của cẩm y vệ, bây giờ hắn lại đem họa tượng của nàng đưa đến tay cẩm y vệ toàn quốc, tuy không nhất định là lộ ra điểm gì, nhưng vẫn cảm thấy chẳng thỏa chút nào.

Hơn nữa, thử truy tìm trên toàn quốc của cẩm y vệ này không chừng sẽ chọc giận Liễu Nhược Băng, khiến nàng trở mặt đả thương cẩm y vệ, thì sự tình càng lớn hơn.

Trong khi đó, căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, khả năng Liễu Nhược Băng xuất hiện ở các thành trấn nhỏ phi thường. Khả năng lớn nhất là nàng sẽ ẩn tàng nơi thâm sơn cùng cốc, những địa phương đó ngoài tầm tay với của cẩm y vệ. Cho dù nàng ấy muốn tiến vào thành mua đồ đạc, cũng khẳng định sẽ nghĩ đến chuyện hóa trang rồi mới thực hiện, bởi vì biết hắn là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, rất có khả năng là lợi dụng chức quyền truy tìm nàng trên phạm vi toàn quốc.

Dùng tiểu hắc cẩu truy tung? Không khả năng, lần tra án này Dương Thu Trì không hề mang theo tiểu hắc cẩu, quay về dẫn nó đi theo rồi quay lại thì đã mất hết một ngày rồi. Trên đỉnh núi gió quá lớn, khí vị sẽ nhanh chóng tiêu tán.

Dương Thu Trì vô kể khả thi, chỉ có thể hi vọng vào ý trời thương xót, khiến cho Liễu Nhược Băng có con với hắn, sinh xong hài tử rồi hồi tâm chuyển ý quay về cạnh hắn.

Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi không biết ngồi trên đỉnh núi bao lâu, sau đó mới thương tâm trở về ni cô am.

Tống Vân Nhi giúp Dương Thu Trì rửa sạch và xử lý các vết thương. Dương Thu Trì nhìn chân tay mình mẩy bầm dập của mình, lòng vô cùng đau khổ: Liễu Nhược Băng nhất định là thấy hắn ngã lên ngã xuống, hơn nữa còn ngã rất nặng, nhưng nàng không hề xuất hiện gặp hắn, nhất định là đã hạ quyết tâm rời xa hắn rồi. Vì thế, lòng hắn lại tràn về nỗi bi thương.

Tống Vân Nhi xử lý xong mọi vết thương cho Dương Thu Trì, phục thị hắn cỡi quan bào ở ngoài, bức hắn lên giường đi ngủ, sau đó ngồi ở đầu giường canh chừng hắn.

Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi không phải lần đầu ngủ cùng phòng, lần ở Bắc Tiếu thôn đã xảy ra rồi. Tống Vân Nhi chưa bao giờ thấy Dương Thu Trì thương tâm như vậy, vẫn còn ngây thơ cho rằng có lẽ là sư phụ không chịu thu hắn làm đồ đệ khiến cho hắn khổ đau, lòng thương xót vô cùng, hơn nữa vẫn còn lo lắng, cho nên nhất trực ở cạnh trông chừng hắn.

Dương Thu Trì cảm thấy có chỗ không phải với Tống Vân Nhi, lúc này cũng hi vọng nàng ta ở bên cạnh mình. Tiểu thiền viện này dù sao cũng chỉ có hai người họ. Tống Vân Nhi có trở về phòng mình hay không người ngoài cũng không hề hay biết, cho nên hắn cứ ôm nhẹ ngang eo của Tống Vân Nhi, không hề nói gì, lòng đau như cắt, hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rõ rồi. Tống Vân Nhi vẫn ngồi bên cạnh Dương Thu Trì ngủ say sưa, một cánh tay còn vòng qua ôm hắn, hai người đã cùng chung gối như thế mà ngủ suốt một đêm.

Dương Thu Trì khẽ cầm cánh tay mềm mịn ấm áp của Tống Vân Nhi định đặt qua một bên, nhưng chỉ cần động tác nhè nhẹ này đã khiến Tống Vân Nhi tỉnh lại, mở hẳn mắt ra, nhìn thấy hắn, đỏ bừng hai má hỏi: "Ca, huynh tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"

“Ngon! Muội thì sao?"

"Muội... muội vốn muốn ngồi trông chừng huynh ngủ, nhưng sau đó quá mệt, không biết tại sao lại nằm xuống ngủ luôn..." Tống Vân Nhi không còn điêu man như ngày thường nữa, khẽ khàng lên tiếng, nghiêng người bước xuống giường chỉnh lý quần áo.

Chính vào lúc này, ngoài cửa vườn truyền đến tiếng gọi của Nam Cung Hùng: "Dương đại nhân! Viên Thông cùng ba vị sư thái đã được đưa về rồi.'

Viên Thông? Đầu óc Dương Thu Trì còn chưa bình thường trở lại từ bi thương tối qua. Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, bấy giờ mới nhớ ra, Viên Thông cùng ba ni cô hạ sơn hóa duyên, do đương thời Viên Thông có hiềm nghi gây án, bản thân hắn đã phái đi một đội cẩm y vệ đi ngay trong đêm bắt ả, không ngờ hiệu suất của cẩm y vệ rất cao, chỉ một đêm là đã bắt họ về tới rồi.

Nhưng mà, Viên Diệu đã thừa nhận giết người, án này đã kết, kỳ thật không cần phải bắt Viên Thông nữa.

Tống Vân Nhi biết Dương Thu Trì sắp sửa phái đi tra án, và quan lão gia tra án cẩn phải mặc quan bào. Chỉ có điều quan bào của Dương Thu Trì rách bươm tối qua, chỗ nào cũng dính máu cả, hơn nữa không mang cái nào theo thay. Do đó, tối qua sau khi nàng giúp Dương Thu Trì cởi quan bào, đã lập tức đi giặt vắt thật khô rồi phơi ở góc nhà.

Hiện giờ là trời tháng sáu, khí trời nóng bức, sau một đêm quan bào đã khô. Tống Vân Nhi đến lấy quan bào, đột nhiên cả kinh kêu lên: "Ca...! Sư phụ của muội có đến! Còn lưu lại nữa nè!”

A!? Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, vội vã nhảy phốc xuống giường, người trần như nhộng chạy tới hỏi: "Ở đâu?”.

Tống Vân Nhi chỉ vào quan bào của Dương Thu Trì đang được treo trên dây: "Huynh

xem!"

Dương Thu Trì thuận theo tay chỉ nhìn qua, chỉ thấy trên quan bào có một tờ giấy nhỏ được một cây trâm cài lên trên quan bào. Dương Thu Trì hoan hỉ suýt chút nữa nhảy cẫng lên, chạy ra cửa sổ gọi lớn: "Liễu.... Liễu tiền bối!"

“Đừng gọi nữa, sư phụ nếu muốn gặp huynh, tự người sẽ đến gặp, nếu như không lộ diện, lúc này nói không chừng đã ở ngoài mấy chục dặm rồi," Tống Vân Nhi cười ha ha nói, đầu hơi nghiêng qua, ánh mắt lấp lánh: "Muội nói rồi mà, sư phụ của muội sẽ trở lại mà!" Dừng một chút, nàng lại cười: "Ơ, sao huynh lại không gọi sư phụ của muội là tỷ tỷ nữa? Hi hi." Dương Thu Trì thầm nghĩ Tống Vân Nhi nói cũng có đạo lý, chẳng quan tâm gì đến lời chế nhạo của nàng, cẩn thận bước tới quan bào rút cây trâm ra, lấy tờ giấy xuống xem, thấy trên đó viết:

Quân vấn quy kì vị hữu kì,

Ba Sơn dạ vũ trướng thu trì

Hà đương cộng tiễn tây song chúc,

Khước thoại Ba Sơn dạ vũ thì

Tạm dịch:

Chàng hỏi ngày về, biết nói sao

Ba sơn mưa tối ngập Thu Trì.

Bao giờ chung bóng song tây được,

Kể chuyện mưa đêm ở núi này. (Chú *)

Nhìn xong bài thơ này, Dương Thu Trì vừa vui vừa buồn, lòng tức thời minh bạch. Liễu Nhược Băng đêm qua nhất định là ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ này, nhìn thấy hắn thương tâm, không nhẫn tâm nên mượn bài thơ của Lý Thương Ẩn mà ngầm mách bảo hắn hai người sẽ còn có một ngày gặp lại.

Nhưng ngày cùng "chung bóng song tây” ấy sẽ phải đợi đến bao giờ? Tâm sự đêm mưa, mong mỏi này sao mà hư vô phiêu miễu thế? Nó có thể là ngày mai, là năm sau, và cũng có thể phải đợi cả cuộc đời.

Tống Vân Nhi tiếp lấy cây ngân trâm nhìn một hồi, nói: "Không sai, là của sư phụ."

Dương Thu Trì đương nhiên cũng nhận thức. Hắn và Liễu Nhược Băng đã trải qua mấy độ gió mưa, làm sao chẳng nhận ra cây ngân trâm nho nhỏ trên đầu tóc mượt mà của nàng chứ? Nét chữ tròn trịa nắn nót của Liễu Nhược Băng trước giờ Dương Thu Trì không biết đã nghiên cứu kỹ biết bao nhiêu lần. Nhìn vật nhớ người, dung nhan lãnh diễm kiều mỹ của Liễu Nhược Băng lại hiện ra trước mặt hắn, khiến cho lòng hắn chua xót và phiền muộn vô cùng.

Tống Vân Nhi thấy thần tình của Dương Thu Trì ảm đạm như vậy, lúc lắc tay của hắn: "Ai! Sư phụ đã lưu lại lời nhắn cho huynh rồi, nói là sẽ có ngày gặp lại mà, như vậy chắc chắn sẽ quay lại thôi." Dừng lại một chút, nàng lại nói tiếp, "Sư phụ của muội nhất định bị sự thành tâm bái sư của huynh mà cảm động rồi, như vậy đi, chờ đến khi gặp sư phụ, muội sẽ thế huynh cầu tình, được không?"

"Được! Quá tốt." Dương Thu Trì nhìn mảnh giấy để lại của Liễu Nhược Băng, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng, hắn xếp nó lại thật cẩn thận, bỏ vào trong lòng, cầm lấy cây trâm nhìn ngắm. Hắn vừa định cất lời, thì Tống Vân Nhi đã bảo: "Cây ngân trâm này huynh cứ lưu lại đi, chờ sư phụ muội quay lại rồi trả lại cho người."

"Được!" Dương Thu Trì cảm kích nhìn Tống Vân Nhi, cẩn thận cất ngân trâm vào lòng.

Tống Vân Nhi lấy quan bào của Dương Thư Trì xuống đặt lên giường, tìm kim chỉ rồi lúng ta lúng túng khâu y bào cho hắn.

Tống Vân Nhi là con nhà quan hoạn, chưa từng làm qua mấy chuyện này. Dương Thu Trì trở lại ngồi xuống giường, nhìn nàng bận rộn vá y phục cho mình, tủm tỉm cười.

Lòng Tống Vân Nhi vốn đang hoảng, nghe Dương Thu Trì cười, cho rằng hắn đang cười mình không rành nữ công, càng hoảng loạn hơn, rồi không lưu ý bị kim đâm vào ngón tay, đau đến rụt cả người lại, hô lên một tiếng cả kinh.

Dương Thu Trì cầm lấy bàn tay thon của Tống Vân Nhi, đưa ngón tay trắng bạch búp măng của nàng lên xem, một giọt máu đào đã ứa ra, vội vã ngậm ngón tay của nàng vào miệng.

Tống Vân Nhi thẹn vô cùng, cảm giác Dương Thu Trì đang hút mút ngón tay của nàng, nhột nhạt rợn cả người, thân thể uốn éo liên tục, sóng mắt lóng lánh, run giọng gọi: "Ca...!"

Dương Thu Trì bấy giờ đã bỏ tay nàng ra, nhìn nhìn, ngón tay đã không còn máu nữa, bảo: 'Được rồi, không xuất huyết nữa."

Hắn cầm cổ tay trắng như bạch ngọc của Tống Vân Nhi, khen: "Vân nhi, tay của muội thật đẹp, không giống như người luyện võ."

Tống Vân Nhi cười hi hi: "Sao? Người luyện võ thì phải tay chân thô dề kệch cỡm như gốc cổ thụ già hay sao?" Rụt tay lại, nàng cúi đầu tiếp tục vá quan bào cho Dương Thu Trì.

"Không, không phải mà, ý của ta là tay của muội thon thả, giống như trong suốt vậy, không sao tưởng được có thể bạo phát lực khí lớn như vậy."

"Hi hi, nếu luyện võ công mà không có lực khí gì thì luyện võ công để làm gì?"

"Vậy cũng phải." Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn động tác vá áo của Tống Vân Nhi thành thạo dần, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng, lòng chợt động, nghĩ đến tiểu ni cô Viên Diệu, ẩn ước cảm thấy có gì đó không phải.

Liễu Nhược Băng đã thử qua, Viên Diệu căn bản không biết võ công, nếu như Viên Diệu yếu ớt như vậy, sao có thể bóp chết Viên Tuệ được chứ?

Tối qua Dương Thu Trì cứ cố nghĩ cách nào hóa giải tảng băng cứng trong lòng Liễu Nhược Băng, cộng thêm Viên Diệu nhanh chóng nhận tội, do đó, hắn không kịp nghĩ kỹ về án mạng này. Hiện giờ bình tĩnh trở lại, phát hiện trong này đầy rẫy điều khả nghi.

Cần phải biết, nếu muốn xiết cổ mà không lợi dụng công cụ, chỉ đơn thuần dùng hai tay để đẩy người ta đến bờ vực tử vong, thì lý luận pháp y cho rằng, một người thành niên rất khó đơn thuần bóp cổ chết một người thành niên, một là thể lực của hai bên phải chênh lệch rất lớn, và người chết sẽ thể hiện những vết thương do đề kháng rất rõ ràng, hai là người bị hại phải bị hôn mê hay say rượu gì đó không thể nào phản kháng.

Trên thân thể nạn nhân Viên Tuệ không có đề kháng thương rõ ràng, chẳng lẽ, lúc đó nàng ta đã hôn mê? Hay là say rượu? Không đúng, người xuất gia không thể uống rượu, khả năng này không cao. Khả năng có thể nhất là người chết trước khi bị bóp cổ đã hôn mê rồi.

Làm sao tra ra hôn mê bây giờ? Lấy nội dung trong dịch vị, hay là hỏa nghiệm nội tạng? Không thể được, đây là ở Minh triều, dù có thể lấy huyết dịch để tiến hành hóa nghiệm độc chất, ví dụ như là các loại thuốc có tác dụng an thần ức chế hôn mê chi đó, nhưng mà, thiết bị để hóa nghiệm cùng kiểm tra DNA ở trong một tủ khác đã bị đá sụp đè bẹp dí cùng đợt với hắn xuyên việt tới thế giới này rồi.

Ngoại trừ trúng độc hôn mê, còn có một loại khả năng khác, là bị người có lực lượng mạnh hơn người chết gấp nhiều lần bóp cổ chết. Và nếu như ở trên giường hay ở những chỗ khá mềm khác, cũng có thể không hình thành những dấu vết đề kháng gì rõ rệt.

Nếu là như vậy, nhất định ni cô Viên Diệu yếu ớt văn vẻ kia không phải là hung thủ, vì bằng vào sức lực của ả, dường như không thể nào hoàn thành "nhiệm vụ bất khả thi" này. Chẳng lẽ hung thủ lại là một người khác?

Chú thích:

(*) Đây là bài Dạ Vũ Ký Bắc của Lý Thương Ấn viết để bày tỏ nổi nhớ trong đêm mưa nhớ về một người phương bắc.

Cái hay ở việc mượn thơ dùng trong trường hợp này là vừa khắc họa tốt nỗi lòng của Liễu Nhược Băng, vừa hợp với cảnh và tình cùa các nhân vật trong truyện.

Ba sơn ở đây có thể là ngọn núi tên Ba ở huyện Thông Giang - Tứ Xuyên, cũng có thể là từ để chỉ cả vùng núi thuộc Tây Xuyên ở Ba Thục. Trong thơ có hai chữ Thu Trì - Ao thu ở câu hai hợp với tên của nhân vật chính. Hai chừ "tây song" (song cửa phía tây, tây hiên) ở câu 3 có thể hiểu là người viết mong ước cùng "người bạn" ngồi bên song cửa cùng hướng về phương tây, ôn lại những kỷ niệm đêm mưa trên đất Thục. Có thể hiểu, đó là nổi lòng của một người mong ngày trở về, để tối tối "người bạn" tìm đến phòng mình, cả hai ngồi bên song cửa nói chuyện về đêm mưa ở Ba sơn. Nhưng hai người bạn này sao lại "chung bóng song tây"? Rõ ràng là tình chàng ý thiếp mới chung bóng được, chứ hai người bạn thân thường giỏi lắm là ngồi khề khà uống trà đập muỗi là cùng...? Chữ quân ở đây rõ ràng không thể hiểu là một người bạn, mà là một người rất khác (Dù "quân" có thể hiểu là người bạn, là người yêu. Nó là từ để chỉ người ở ngôi thứ hai, dùng với người mà mình trân trọng.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.