Nạp Thiếp Ký I

Chương 273: Thông suốt một tuyến



Liên tưởng đến tình cảnh nhận tội của Viên Diệu, Dương Thu Trì càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Lúc đó, bản thân hắn không hề tìm thấy chứng cứ phạm tội trực tiếp của Viên Diệu, chỉ phát hiện Viên Diệu và Viên Tuệ đồng tính luyến ái, và chuyện này dẫu thái quá bẽ mặt, nhưng không phải là phạm tội, chẳng thể bị phán hình, so với chuyện giết người thì càng không thể bị rơi đầu, nhưng vì sao Viên Diệu lại phải thừa nhận sát nhân?

Chẳng lẽ là chuyện xấu bị tiết lộ, ả trong lúc thương tâm muốn dùng cách này để tự sát? Không đúng, ả muốn tự sát cũng không thể lựa chọn loại phương pháp này, mà hoàn toàn có thể treo cổ để tránh khỏi mất thể diện, để tránh khỏi bị giam vào đại lao, tránh diễu phố thị chúng sau đó bị chém đầu...

Khả năng lớn nhất là cô ta đang nhận tội thế cho người khác! Thế cho ai? Viên Thông chăng?

Vừa nghĩ đến Viên Thông, đầu óc Dương Thu Trì chợt sáng hẳn lên. Trước đó Viên Giác đã nói rồi, Viên Thông biết võ công, trong am ni cô này chỉ sợ chỉ có ả mới có thể một mình bóp chết tươi Viên Tuệ, để rồi mang vác thi thể đưa lên trên đỉnh núi cách đó ba bốn dặm! Nếu như hung thủ chỉ là ni cô trong am này, thì kẻ có khả năng ra tay nhất chính là Viên Thông thông thạo võ công này!

Vì sao Viên Thông muốn giết Viên Tuệ? Vì tình? Vì tình gì? Đồng tính luyến ái giữa tam giác tình mâu thuẫn triền miên?

Từ lời khai của Viên Giác trước đó, Viên Thông có vẻ như là một kẻ đồng tính, nếu như ả ta có thể có thứ quan hệ với nạn nhân Viên Tuệ này, đương nhiên cũng có thể quan hệ với Viên Diệu y như vậy, và có khả năng là mối quan hệ với Viên Diệu đã tồn tại trước khi Viên Tuệ lên núi rồi. Và cũng có thể mối quan hệ này đã bị người chết là Viên Tuệ biết được, nên bực mình đoạn tuyệt với Viên Thông, thậm chí sau đó Viên Thông cứu Viên Tuệ từ trong tay bọn lưu manh, Viên Tuệ cũng không chịu nhận tình của ả, không chịu quay lại tiếp tục mối nghiệt duyên...

Nếu như có thể tra rõ quan hệ đồng tính luyến ái của Viên Thông và Viên Diệu, thì có thể lý giải vì sao Viên Diệu muốn nhận tội thay, và cũng có thể giải thích vì sao sau khi án này phát sinh, Viên Thông lập tức xuống núi hóa duyên, còn có thể giải thích vì sao Viên Diệu mặc quần áo của Viên Tuệ giả vờ đi lên trên núi. Hàng loạt điểm nghi ngờ trong chốc lát đã nghĩ thông!

Chỉ có điều làm sao chứng minh Viên Thông có mối quan hệ đồng tính với Viên Diệu đây? Dương Thu Trì vỗ vỗ đầu, đột nhiên mắt sáng ra, đúng a, tối qua mẫu vật chất lấy trên đầu v* của Viên Diệu còn chưa tiến hành kiểm nghiệm, nếu như những suy luận nãy giờ của hắn là đúng, thì dịch tiết bám trên đầu v* của Viên Diệu có thể là hỗn hợp nước bọt của cả Viên Diệu và Viên Thông. Đương nhiên, nếu như sau khi Viên Diệu có quan hệ với Viên Thông xong rồi đi tắm, thì có thể sẽ không lưu lại chứng tích gì, hiện giờ chỉ còn trông vào vận khí của hắn mà thôi.

Dương Thu Trì để Tống Vân Nhi ở lại phòng vá quan bào, còn hắn thì xách rương pháp y vật chứng và vật kiểm nghiệm đã lấy tối qua đi sang phòng cách vách, tiến hành kiểm tra nhóm máu.

Quả nhiên không vượt ngoài sở liệu, dịch nước bọt trên đầu v* Viên Diệu là hỗn hợp, kiểm ra được hai nhóm máu: một là thuộc nhóm máu B, tương đồng vói nhóm máu của nạn nhân Viên Tuệ; một thuộc nhóm máu A, trong khi đó Viên Diệu có nhóm máu O. Từ đó có thể biết, trên nhũ đầu của Viên Diệu cùng có dịch nước bọt lưu lại của hai người khác nhau, một là của Viên Tuệ đã chết cái còn lại có thể là của Viên Thông!

Nếu là như thế, vậy Viên Diệu, Viên Thông và người đã chết Viên Tuệ đều có mối quan hệ đồng tính, rất có thể là chính vì mối quan hệ này phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến trường hung sát này!

Dương Thu Trì trở về phòng, thấy Tống Vân Nhi chưa khâu quan bào xong, liền ngồi xuống giường nhìn nàng bận rộn, và tiếp tục suy nghĩ những chi tiết quan trọng trong án này.

Nếu như quả thật là Viên Diệu nhận tội thay cho Viên Thông, như vậy có thể nói trong tâm Viên Diệu còn có cảm tình với Viên Thông. Thứ cảm tình này rất sâu, không những tha thứ cho chuyện Viên Thông cùng Viên Tuệ đã chết đã từng tò tí te cái gì đó, mà còn đạt đến mức độ chủ động nhận tội thay cho người tình.

Hôm qua, Dương Thu Trì đã uy hiếp nói nếu như không chịu nhận tội, một khi tra ra rõ ràng, sẽ phán hung thủ tử tội. Dương Thu Trì tìm được chứng cứ về quan hệ đồng tính của Viên Diệu và Viên Tuệ, khiến cho Viên Diệu hiểu rõ thủ đoạn phá án cao minh của hắn, và cũng tin rằng Dương Thu Trì sẽ nhanh chóng tìm ra những chứng cứ khác và phá án này. Dương Thu Trì cũng uy hiếp nhất định tiếp tục tra cho rõ, cho nên trong tình huống đó, Viên Diệu quyết định hy sinh cho người, tự ra mặt nhận tội, để hắn không tiếp tục tra rõ ra nữa, nhằm bảo hộ cho Viên Thông.

Nếu là như thế, thì chân tướng của vụ này có thể như sau: Trước hết Viên Thông và Viên Diệu có tình với nhau, nhưng sau khi Viên Tuệ lên núi, Viên Thông liền đối tốt với Viên Tuệ, trong khi đó Viên Tuệ lại thích Viên Diệu, quấn lấy Viên Diệu. Còn Viên Diệu không biết dùng cách gì đã khiến Viên Thông hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn giết chết luôn Viên Tuệ, hoặc hai người hợp mưu giết chết Viên Tuệ, rồi sau đó Viên Thông hạ sơn hóa duyên, để len lén quay về xử lý thi thể, ngụy trang hiện trường gian sát. Tổng kết lại, Viên Tuệ sau khi lên núi, đã phá hỏng quan hệ đồng tính luyến ái của Viên Diệu và Viên Thông, nạn nhân là kẻ thứ ba chen vào mối tình này, dẫn đến một vụ án giết người vì ghen tuông.

Kỳ thật, những chỗ sơ hở trong này còn rất nhiều, tối qua Dương Thu Trì đã từng chợt lóe lên sự thắc mắc, nhưng chẳng thể nào suy nghĩ kỹ tiếp được, hiện giờ bình tĩnh trở lại, hắn lại tiếp tục phát hiện ra.

Tống Vân Nhi đã vá quan bào xong, tuy là tiểu thư con nhà quan, trước giờ chẳng mấy khi làm chuyện này, nhưng đã từng nhìn thấy nha hoàn người hầu làm qua, hơn nữa chuyện này vốn ra là tài năng trời cho của phụ nữ, cho nên nàng chỉ làm một chút là thuần thục ngay.

Tuy nàng vá không đều chỉ thẳng hàng như con nhà người ta, nhưng trông cũng không tệ, chí ít cũng có thể cho qua. Tống Vân Nhi vui mừng cầm quan bào đưa ra xem, nghiêng đầu nghiêng mặt hân thưởng một hồi, rồi quay sang liếc nhìn Dương Thu Trì: "Ê...! Tay nghề may vá của Vân nhi thế nào?"

Không hề nghe Dương Thu Trì hồi đáp, Tống Vân Nhi bấy giờ mới phát hiện Dương Thu Trì không hề nhìn nàng, mà là đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó, cảm thấy ngạc nhiên, giơ tay chọc vào hắn một cái: "Ca! Đang nghĩ gì đó? Sao nghĩ đến ngẩn người ra luôn vậy!"

Dương Thu Trì bấy giờ mới phản ứng, đáp: "Án này khẳng định là có ẩn tình khác, cần phải đề thẩm Viên Thông!"

Nghe Dương Thu Trì đáp chẳng ăn nhập gì hết như vậy, Tống Vân Nhi bấy giờ mới biết hắn đang suy nghĩ đến chuyện phá án, giận dỗi: "Suốt này cứ hết án này đến án nọ! Đây là lần đầu tiên Vân nhi ta khâu vá y bào, nhà ngươi có xem không thì bảo!"

Dương Thu Trì liền phát hiện Tống Vân Nhi đã vá quan bào xong, hơi áy náy và cũng có chút cảm động, tiếp lấy quan bào giơ ra nhìn nhìn, gật đầu khen: "Vân nhi quả thật là không tệ, tay nghề vá áo này đó hả….Ta nghĩ, thất tiên nữ trên trời giỏi lắm cũng thế này thôi."

"Đức tính!" Tống Vân Nhi vui mừng liếc xéo hắn, "Mau mặc vào đi phá án đi!"

Tống Vân Nhi giúp hắn khoác quan bào vào, hai người rửa ráy xong xuôi rồi ra khỏi tiểu thiền viện.

Hắn cho sắp xếp công đường lâm thời ở đại hùng bảo điện, đề thẩm Viên Thông. Kim sư gia ngồi ở ghế dành cho mình ở cạnh bên, chuẩn bị ghi khẩu cung tạo bút lục.

Trong đại đường quen thuộc này, Dương Thu Trì không khỏi nhớ lại, tối hôm qua Liễu Nhược Băng còn đứng sau lưng hắn, hôm nay thì đã chẳng biết đi tận phương nào... Ai! Liễu tỷ tỷ, biết đến bao giờ Thu Trì mới được chung bóng tây song với tỷ đây?

Đến lúc này, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đã đưa Viên Thông lên trên đại đường. Viên Thông chắp tay thi lễ với Dương Thu Trì.

Viên Thông người cao khoảng một mét bảy, mày rậm mắt thô, thân thể đích xác là cường tráng. Nếu gò ngực của ả không nhô cao, không có trái cổ, mới nhìn người ta dám nghĩ đây là một nam nhân lắm!

Dương Thu Trì không gấp tra hỏi, hắn lấy chút huyết của Viên Thông, trở về phòng tiến hành kiểm tra nhóm máu, quả nhiên là nhóm máu A, so với nhóm máu trong dịch nước bọt trên đầu v* của Viên Diệu tương đồng, cho thấy Viên Thông và Viên Diệu có khả năng là có mối quan hệ đồng tính, và người chết Viên Tuệ có thể do Viên Thông vì tình mà ra tay giết chết!

Nhưng mà, cho đến tận bây giờ, Dương Thư Trì chẳng có chứng cứ trực tiếp chứng minh Viên Thông phạm tội. Làm sao bây giờ? Hiện giờ có kết quả kiểm nghiệm này, chỉ khiến cho Dương Thu Trì có thêm sự tự tin trong lòng mà thôi. Hắn trầm ngâm suy nghĩ thêm một lúc, lập tức tìm ra cách khiến Viên Thông mở miệng và nhận tội.

Dương Thu Trì trở về đại đường, nhìn Viên Thông trừng trừng cả nửa ngày, chẳng hề lên tiếng.

Viên Thông biết ngồi ở trên chính là tri huyện đại lão gia, nên không dám ngẩng đầu. Dương Thu Trì cuối cùng cũng hỏi, thanh âm lạnh lùng: "Viên Thông, ngươi biết tội chưa?" "Bần ni không biết." Viên Thông chấp tay, thanh âm nghe khá êm tai.

"To gan!" Dương Thư Trì vỗ bàn, "Ngươi nhân vì tức giận Viên Tuệ quấy nhiễu uy hiếp Viên Diệu, bay giờ mới thông đồng với Viên Diệu giết chết Viên Tuệ, sau đó mượn cớ xuống núi hóa duyên, tưởng thừa thời cơ bỏ trốn, có phải vậy không?"

“Bần ni oan uổng, bần ni không hề giết Viên Tuệ, cũng không có chạy trốn. Bần ni trên đường trở về am gặp phải các vị quan gia này, bấy giờ mới bị bắt trở về."

Dương Thư Trì à một tiếng, quay sang nhìn Nam Cung Hung. Nam Cung Hùng gật đầu biểu kỳ lời Viên Thông nói không sai.

"Được! Cho dù ngươi không tính bỏ trốn, người cũng hi vọng là bản thân gặp may, cho rằng bổn quan không nắm được mấu chốt ngươi và Viên Diệu hợp mưu giết chết Viên Tuệ, cho nên mới to gan trở về."

"Bần ni không giết chết Viên Tuệ, thỉnh đại nhân minh xét!" Viên Thông không sợ không giận, không nhanh không chậm hồi đáp.

Vị ni cô tướng đàn ông này quả là có phân lượng, lâm nguy bất loạn a! Dương Thu Trì thầm khen, hỏi: "Bổn quan hỏi ngươi, sau khi Viên Tuệ lên núi, có phải là ngươi đối tốt với cô ta."

"Dạ, chúng tôi là đồng hương, thân thể của cô ta có vẻ yếu đuối, nên tôi thường giúp cô ấy”.

Điều này chẳng nói rõ cái gì cả, đương nhiên Dương Thu Trì biết, nên hắn chuyển giọng, trầm thanh hỏi: "Vậy sau đó các ngươi vì sao mà trở mặt náo loạn cả lên?"

"Làm gì có chuyện đó? Bần ni và Viên Tuệ quan hệ nhất mực không tệ, kỳ thật, quan hệ giữa bần ni và các vị trong am đều không tệ như vậy."

"Vậy sao? Ngươi và các sư thái trong am cùng ăn, cùng tụng niệm, mưa to sét đánh ngươi cùng đến ngủ chung với họ hay sao? Gặp phải lưu manh khi phụ họ, ngươi đều đều dùng côn đập cho chúng chạy dài hay sao?"

Viên Thông hơi ngẩn ra, ả không ngờ Dương Thu Trì biết nhiều chuyện như vậy, cúi đầu không đáp.

Dương Thu Trì lạnh lùng nói: "Ngươi đừng cho là ngươi không lên tiếng, bổn quan không có cách gì đối phó với ngươi! Ngươi có muốn thưởng thức chút tư vị đại hình không?"

Viên Thông miết mắt nhìn Dương Thu Trì, thoáng hiện vẻ khinh thường, không hề lên tiếng, dường như chuyện thế này chẳng thể uy hiếp gì ả.

Dương Thu Trì bốc lửa giận lên đầu, đập bàn một cái, quát: "Người đâu! Kéo ả xuống, cởi khố ra, đánh năm chục hèo! Sau đó cho lên giáp côn, rồi cho kẹp đầu ngón tay..."

Hai cẩm y vệ bước tới định bắt Viên Thông, Viên Thông phẩy tay, hai người này không kịp phòng, bị chấn lui về sau mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.