Nạp Thiếp Ký I

Chương 347: Cơm trưa



Dương Thu Trì cùng mọi người về tới chỗ trú ngụ, tiến vào phòng, thấy Tống Vân Nhi còn chưa về, điều tra phỏng vấn là loại công tác đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ, chỉ có thể từ từ dò hỏi, kiên nhẫn truy hỏi mới có khả năng phát hiện dấu vết.

Thấy Dương Thu Trì trở về, Hồng Lăng vội vã đón: "Vừa rồi có mấy ngỗ tác và gia đinh khiêng thi thể của Bành Tứ tới đặt ở phòng bên vườn. Em không cho họ đặt, nhưng họ cứ đặt, còn nói lão gia ngài..."

"Hắc hắc, thì ta bảo bọn chúng khiêng đến mà."

"A?" Hồng Lăng cả kinh, "Em còn cho là họ nói nhăng nữa chứ. Thì ra là nói thật a...., đặt một người chết ở trong khu của chúng ta..."

Dương Thu Trì mỉm cười vuốt ve mặt nàng: "Sao? Hiềm xúi quẩy à?"

Đối với một số người mà nói, đặt một người chết ở chỗ ở của mình đích xác là chuyện vô pháp tiếp thụ.

Hồng Lăng gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu: "Đây là công tác của lão gia, lão gia bảo bọn họ khiêng đến trong phòng đương nhiên là có dụng ý, sao lại xúi quẩy được chứ."

Dương Thu Trì vỗ vỗ vai nàng: "Ta làm vậy là do bất đắc dĩ a. Tối hôm qua phát sinh án mạng, vừa rồi ta khám tra hiện trượng, kiểm nghiệm thi thể, không ngờ không phát hiện người này làm sao mà chết. Ta nhất thời hơi nóng vội, nên thẳng thừng bảo chúng mang thi thể tới đây để từ từ nghiên cứu."

Nghe Dương Thu Trì nói gặp phải án mạng phiền phức, Hồng Lăng quan tâm hỏi: "Lão gia, án này khó giải quyết lắm sao?"

"Ừ, người này rốt cuộc vì sao mà chết vẫn chưa xác định được, nàng thấy có nan giải không?"

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

"Rau trộn với trứng luộc!" Dương Thu Trì cười khổ.

"Cái gì cơ?" Hồng Lăng mở trừng mắt nhìn hắn.

"Không có gì, ta nhờ Vân nhi đi điều tra tình huống rồi. Chờ muội ấy trở về coi có phát hiện gì không rồi mới quyết định nên làm tiếp thế nào." Dương Thu Trì đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại hỏi: "Bọn chúng đặt thi thể ở đâu?"

Hồng Lăng bước đến cửa sổ, chỉ vào dãy nhà trệt đối diện: "Chính là ở đó." Rồi cầm một chìa khóa ở trên bàn lên, "Đây là chìa khóa phòng, các ngỗ tác vừa rồi mới giao."

Dương Thu Trì tiếp lấy, nhìn Hồng Lăng cười hi hi nói: "Ta muốn đi xem, nàng đi cùng chứ?"

"... Được a." Hồng Lăng lí nhí đáp, sắc mặt hơi tái.

Dương Thu Trì biết Hồng Lăng sợ nhìn người chết, điều này là bình thường, phàm là nữ nhân đều không có hứng thú này. Đương nhiên, nữ nhân hứng thú xem người chết, đặc biệt là kiểm nghiệm thi thể chỉ sợ chỉ có một mình cực phẩm Tống Vân Nhi mà thôi, bèn cười nói: "Ta chọc nàng chơi thôi, vừa rồi ở bến thuyền ta đã kiểm tra rồi, hiện giờ không cần thiết phải xem. CHờ Vân nhi trở về để coi xem có cần thiết phải kiểm tra lại hay không."

Hồng Lăng bấy giờ mới thở phào một hơi, nhìn lén Dương Thu Trì, sắc mặt đỏ hồng.

Cô gái mỹ lệ này có thể "nghĩa vô phản cố" (làm việc nghĩa không chùn bước) cùng chết một chỗ với hắn, nhưng khi nghe nói cùng hắn khám tra thi thể, tuy là đã đáp ứng nhưng sắc mặt tái nhợt, nghĩ lại quả thật là thú vị.

Nói chuyện phiếm một hồi, có người hầu đến báo là Bành Hạ Hỉ mời Dương Thu Trì cùng mọi người đến dùng bữa trưa.

Tống Vân Nhi mãi vẫn chưa về, Dương Thu Trì hơi lo lắng, lệnh cho Hạ Bình phái hai hộ vệ đi tìm.

Các hộ vệ được gia đinh dẫn đi xong lại nhanh chóng quay về, nói Tống Vân Nhi đang ở tiệm thuốc điều tra, nhắn lại là không cần chờ nàng, vì nàng đã ăn cơm rồi, muốn tiếp tục điều tra.

Thì ra tối qua bọn họ đến đây, Bành Hạ Hỉ đã tổ chức rất nhiều người trong trấn nghênh tiếp, do đó khá nhiều người nhận thức Tống Vân Nhi, biết nàng là người ở bên cạnh bá tước tri châu đại lão gia, sau đó nghe người hầu của Bành gia trang truyền miệng, mọi người đều biết thì ra là cô gái hào sảng đẹp xinh này là muội muội của bá tước đại lão gia.

Hơn nữa, Tống Vân Nhi miệng lưỡi ngọt ngào, người xinh xắn, lại có bối cảnh, cho nên người trong trấn phàm bị nàng hỏi chẳng những thành thật hồi đáp, mà còn ngôn vô bất tận, tranh nhau nói tranh nhau mời nàng về nhà ăn cơm. Có thể thỉnh muội muội của bá tước tri châu đại lão gia về nhà ăn cơm, đối với người trong trấn này mà nói thì oai phong vô cùng, nhất định phải là phúc của tổ tông mười tám đời. Do đó, Tống Vân Nhi căn bản không lo gì không có cái ăn, chỉ lo là không có bụng chứa mà thôi.

Nếu như Tống Vân Nhi đã nói như vậy, Dương Thu Trì yên tâm mang theo Hồng Lăng cùng các thiếp thân hộ vệ đến viện của Bành Hạ Hỉ.

Bành Hạ Hỉ đã ở cửa đón tiếp, Dương Thu Trì từ xa nhìn lại, thấy bên cạnh lão có một cậu bé và ba nữ tử, trong đó có mỹ lệ nữ tử vừa cùng các tì nữ chơi đùa trong vườn.

Khi bước đến gần mới nhìn rõ, thì ra hai nữ tử còn lại chính là hai con gái của Bành Hạ Hỉ đã gặp tới qua. Căn cứ vào tin tức do Tống Vân Nhi thám thính được, hiện giờ mới biết hai nữ nhân này chính là do vợ trước của lão Bành sinh ra.

Dương Thu Trì cười ha ha nói: "Bành ông tự thân nghênh tiếp, thật là quá khách khí rồi."

"Đây là niềm vinh hạnh của lão hủ a." Bành Hạ Hỉ chấp tay thi lễ, trước hết giới thiệu với nữ tử mỹ lệ về Dương Thu Trì trước, sau đó giới thiệu nàng cho hắn: "Tước gia, đây là tiện nội."

Dương Thu Trì thầm nghĩ quả nhiên suy đoán không sai, đây thật đúng là nương tử của Bành Hạ Hỉ, và cũng là nữ tử tên gọi là Thủy Uyển Kỳ trong đoàn ca múa mà Tống Vân Nhi thám thính được, liền chấp tay chào: "Hân hạnh biết Bành phu nhân."

Thủy Uyển Kỳ làm một lễ chúc phúc, khẽ đáp: "Tiện thiếp Uyển Kỳ ra mắt tước gia."

Bành Hạ Hỉ lại gọi cậu bé sáu bảy tuổi đó tới trước Dương Thu Trì, nói: "Đây là khuyển tử, tên gọi Bành Gia Phúc." Xong cúi đầu bảo cậu bé: 'Phúc nhi, mau mau bái kiến tước gia."

Cậu bé đó nghễnh cổ nhìn Dương Thu Trì, vừa định lên tiếng, chợt nhìn thấy Hồng Lăng, hoan hô một tiếng, đi vòng qua Dương Thu Trì, chạy lại kéo tay nàng nói: "Tỷ tỷ đẹp quá, tỷ cùng Phúc nhi đi chơi nhé?"

Hồng Lăng sờ sờ đầu nó, đáp: "Được a."

Bành Hạ Hỉ vô cùng bối rối, quát bảo: "Phúc nhi! Không được làm loạn, còn không mau bái kiến tước gia!"

"Con không thèm!" Cậu bé này rất bướng, cứ kéo tay Hồng Lăng không buông, còn làm mặt khỉ với cha nó.

"Tên rùa con này lão tử đánh chết ngươi!" Bành Hạ Hỉ tức giận buông lời không đẹp, không ngờ mắng luôn con mình là đồ con rùa.

Dương Thu Trì cười ha ha ngăn: 'Được rồi, Bành ông, nó còn là một cậu bé mà. Chuyện không đáng gì." Bành Hạ Hỉ cứ xin lỗi luôn miệng, và không ngừng giáo huấn Bành Gia Phúc.

Thủy Uyển Kỳ ngoắc ngoắc tay, bảo: "Phúc nhi, không được bướng, mau tới đây với mẹ."

Cậu bé đó rất nghe lời mẹ, dạ một tiếng ngẩn đầu nhìn Hồng Lăng xong rồi buông tay chạy đến bên cạnh Thủy Uyển Kỳ.

Bành Hạ Hỉ cùng mọi người bấy giới mới tiếp rước bọn Dương Thu Trì vào trong phòng.

Trên bàn tiệc mọi người đều nói chuyện phiếm, cũng có đề cập đến Bành Tứ, đều cho rằng sự đột tử của y thật là bất ngờ. Dương Thu Trì nhân cơ hội đó hỏi thêm về tình huống của Bành Tứ, biết được Bành Tứ để tiện cho việc giám đốc người làm công, bình thường đều ngụ ở căn phòng nhỏ ở bến thuyền, ít khi đến ở Bành gia trang.

Dương Thu Trì chú ý, khi nói đến Bành Tứ, sắc mặt của Thủy Uyển Kỳ rất âm lãnh, ít khi mở miệng, hóe miệng còn lộ vẻ khinh miệt, không khỏi nghĩ tới chuyện nghe lén được ở giả sơn từ lời đối thoại của hai nha hoàn. Xem ra, nữ tử này so với Bành Tứ chỉ sợ đã có sự xung đột mâu thuẫn.

Khi mọi người đều nói đến ngày mai là "Tiên nữ tiết", Thủy Uyển Kỳ mới đổi mặt làm vui. mọi người mồm nam miệng mười kể lễ về tình cảnh náo nhiệt vào Tiên nữ tiết năm rồi, Bành Hạ Hỉ còn nói, lão đã mời tri phủ Triệu Tân Nhạc của Bảo Ninh phủ đến quan thưởng Tiên nữ tiết vào ngày mai.

Dương Thu Trì hơi sửng người, chuyện này hắn chưa nghe Bàng Hạ Hỉ nói qua trước, hơn nữa ấn tượng của hắn với Triệu Tân Nhạc bình thường, chỉ nhớ kẻ này rất biết vuốt mông ngựa (nịnh hót).

Ăn cơm trưa xong, Dương Thu Trì mang Hồng Lăng trở về chỗ ngụ.

Chiều đó, hắn và Hồng Lăng đang ở trong phòng nói chuyện, thì Tống Vân Nhi cuối cùng cũng thoăn thoắt trở về, vừa vào cửa đã cười nói với Dương Thu Trì: "Ca, huynh đoán coi, muội điều tra phỏng vấn đã tra được cái gì?"

"Vân nhi xuất mã tuy một mà được hai, còn đoán gì nữa, khẳng định là tin tức tốt rồi."

Hồng Lăng rót cho Tống Vân Nhi một tách trà nóng, Tống Vân Nhi dùng tay quạt gió, nói: "Không được không được, trà này quá nóng, chạy suốt một ngày mệt quá, muội khát chết rồi."

Hồng Lăng vội chạy đi rót cho nàng nước mát, Tống Vân Nhi tiếp lấy, ừng ực uống cạn, thở phào một cái, bấy giờ mới cười hi hi ngồi xuống bên bàn, nói: "Ca, lần này muội thật sự đã thám thính được rất nhiều tin tức có ý nghĩa đó nha."

Dương Thu Trì không lên tiếng, chỉ mỉm cười chờ nghe.

"Bành Tứ này hai năm trước đã đến Bành gia trang, bình thường không có bệnh tật gì, tuy lưng có hơi khòm, nhưng thân thể rất tốt, các lang trung ở tiệm thuốc đều nói hầu như Bành Tứ không tìm đến họ coi bệnh."

"Ạ?" Dương Thu Trì động tâm, càng là loại người này thì càng dễ đột tử, bỡi vì loại người này bình thường không sinh bệnh, nên hệ thống miễn dịch của cơ thể không hề được rèn luyện thử thách gì nhiều, một khi đại bệnh xuất hiện, cơ thể không thể nhanh chóng tổ chức đề kháng có hiệu quả. Ngoài ra, loại người này bình thường không sinh bệnh, nên cho dù có chút bệnh nhẹ, cũng dễ dàng cho qua, dẫn đến sự ẩn tàng tai hại của bệnh, chờ đến khi phát sinh biến chứng, thì không còn cách gì vãn hồi được nữa.

Tống Vân Nhi nói tiếp: "Lão Bành Tứ này ở trên trống không có nhân duyên gì mấy, muội tra cả một ngày chẳng nghe ai nói tốt về lão. Thậm chí có người còn mắng lão, đây còn là do họ nễ lão mới chết, đã nén để dành lại chút khẩu đức rồi."

"Lão đã làm chuyện xấu xa gì?"

"Mọi người đều không nguyện ý nói, dù gì thì lão cũng là người cùng họ của Bành lão gia tử, và Bành lão gia tử rất có uy tính ở trấn này. Cho nên, muội cũng không hỏi được chuyện làm phi pháp gì của Bành Tứ." Tống Vân Nhi đối với kết quả dò hỏi của mình hơi chán nản, nhưng sau đó tiếp ngay, "Nhưng mà, căn cứ vào lời mọi người nói, có thể khẳng định Bành Tứ này rất háo sắc."

"Háo sắc? Có nam nhân nào không háo sắc đâu, vậy thì có gì đâu mà kỳ quái chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.