Nạp Thiếp Ký I

Chương 461: Hai chuyện quái dị



Tú nữ được đưa lên công đường, mười người một tổ. Từ cổ Giang Nam xuất mỹ nữ, ở kinh sư này càng mỹ nữ như mây. Trong sáu trăm tú nữ được sơ tuyển này, mỗi người đều ở lứa tuổi dậy thì, ngũ quan thanh tú, trông giống như những bông súng nước.

Dương Thu Trì tuyển lựa vô cùng cao hứng, giống như được trở về các buổi dạ hồi tuyển lựa nữ lang hầu rượu cùng vậy. Tống Vân Nhi biết hắn khoái trá mê sắc như vậy, nhưng không hề ghen, chỉ cười ngầm ngầm nhìn hắn nhìn phải nhìn trái nghiên cứu đánh giá mặt mũi và thân thể của các nữ tử này, không hề can thiệp.

Dương Thu Trì lựa chọn rất kỹ, thỉnh thoảng còn hỏi này nọ, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, thế mà mới tuyển được phân nửa, nên hơi khẩn cấp. Sau khi ăn vội ăn vàng buổi trưa xong, hắn phái Tống Vân Nhi về mời Liễu Nhược Băng tới, giúp hắn tuyển phụ.

Có Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi giúp, mọi chuyện nhanh hơn nhiều, cuối cùng hắn từ sáu trăm người tuyển còn ba trăm, ra lệnh Phủ thừa đưa ba trăm mỹ nữ này cùng với tài liệu ghi thông tin của họ đưa tới chỗ Kỷ Cương để y tuyển chọn lần cuối đưa vào hoàng cung.

An bài đưa 300 mỹ nữ đi tới phủ của Kỷ Cương xong, hắn lại cho đưa 300 nữ tử không bị tuyển trở về quê. Chuyện tuyển chọn mỹ nữ cuối cùng cũng xong.

Tống Vân Nhi cười hi hi: "Ca, chọn mỹ nhân cả ngày có cảm giác gì không?"

Dương Thu Trì day day mắt: "Ta còn tưởng là chuyện tuyển chọn nữ nhân này là chuyện vô cùng dễ chịu, không ngờ nhìn nữ nhân nhiều rồi, bắt đầu cảm thấy đầu hoa mắt loạn, không dám tùy ý quyết định nữa. Rất may là có Băng nhi và Vân nhi hai nàng trợ giúp, nếu không ta ắt là làm không xong, nếu mà tới thời hạn mà không hoàn tất, Kỷ Cương nhất định là có cớ để thộp cổ ta rồi."

Liễu Nhược Băng cũng cười: "Kinh sư của chúng ta quả thật tạo ra không ít mỹ nữ, lần này trong số ta và Vân nhi tuyển chọn, có hai người rất đẹp, có thể xưng là hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành."

Vậy à? Dương Thu Trì trố mắt: "Có thể khiến Băng nhi của ta khen ngợi, nhất định là đẹp lắm a, hai người sao không gọi ta đi xem với? Thiệt là đáng tiếc a."

Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh: "Tiếc cái gì mà tiếc? Huynh có tỷ tỷ của muội và Hồng Lăng là hai đại mỹ nữ đạp tuyệt thế gian rồi, ngay cả hoàng thượng cũng còn động tâm, thế mà không biết đủ à?"

"Ta... ta không có ý đó ...." Dương Thu Trì cười khang.

"Hừ! Chính vì biết huynh có ý đó, cho nên khi tỷ tỷ bảo muội gọi huynh tới, muội không thèm."

"A?" Dương Thu Trì cũng trợn mắt, "Tỷ của muội mà còn yên lòng để ta tới xem, sao muội lại..." Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi xụ mặt trợn mắt nhìn mình, liền đổi giọng cười hì hì: "Ta chẳng qua là muốn mở mang chút kiến thức vậy mà."

Liễu Nhược Băng nói: "Vân nhi, muội đừng có chọc chàng ấy nữa, chúng ta đã nói rồi, chỉ có bảy người chúng ta, và cũng đã có con trai rồi, sau này không nạp thiếp nữa, ta tin là chàng ấy là người giữ chữ tín, cho nên, chàng ấy nhìn mỹ nữ khác, chẳng qua là có thêm nhãn phúc, rửa rửa cho mát mắt vậy mà, đừng cho là thật."

Dương Thu Trì cười hì hì nói: "Đúng vậy đúng vậy! Đúng là chỉ có Băng nhi hiểu ta. Ta có bảy mỹ nhân như hoa như ngọc, đạc biệt là Băng nhi và Hồng Lăng đều là bậc khuynh quốc khuynh thành, lại có con rồi, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ha ha hà..."

Tống Vân Nhi vẫn làm mặt giận: "Nếu thật như thế thì quá tốt! Chỉ sợ huynh nhìn thấy mỹ nữ mà chân tay mềm nhũn ra thôi."

"Coi muội nói kìa." Dương Thu Trì khan giọng, "Ta sao lại thế chứ."

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì đến Nam Trấn Phủ ti xử lí những công việc cần thiết hàng ngày xong thì Vân Lăng đưa vài người vào, mặt mày đều vô cùng hưng phấn.

Dương Thu Trì thấy thần tình của họ, lập tức biết là đã có phát hiện gì, lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức cho những người không liên quan lui ra.

Vân Lăng khom người thừa: "Hầu gia, tôi dẫn theo mấy mật thám này hóa trang thành tiều phu sưu tầm trong sơn cốc Hạnh Tử ao cách phía đông thành ba mươi dặm. Quả nhiên, chúng tôi đã phát hiện một quân doanh rất ẩn mật, trong đó đại khái có gần một vạn người đang thao luyện. Do cự li quá xa nhìn không rõ, lại không dám đến gần, cho nên không biết có hơn 100 người tập kích chúng tôi hôm trước hay không."

"Quá tốt rồi!" Dương Thu Trì vỗ đùi, hưng phấn đứng dậy, tới lui vài vòng, nói với mấy vị thám tử đó, "Các ngươi làm tốt lắm. Thưởng mỗi người mười lượng bạc, đến trướng phòng mà lãnh đi."

Mấy người đó đồng thanh cảm tạ, lui ra ngoài.

Dương Thu Trì bảo Vân Lăng: "Ngươi lập công lao này, chờ chúng ta đánh đổ bọn chúng, ta thăng quan cho ngươi!"

Vân Lăng khom người cảm ta, lại nói: "Hầu gia, còn có một chuyện, là tối qua chúng tôi nấp ở chô khe núi đó quan sát suốt cả đêm, những người đó thao luyện suốt ngày đêm, nhìn khí thế có vẻ như bọn chúng sắp động thủ đến nơi rồi."

"Vậy sao?"

Vân Lăng có cha là Miêu vương, dưới tay Miêu binh vô số. Gã trước đây cũng đã lãnh binh, do đó nhìn là biết ngay. Dương Thu Trì nghe thế nhíu mày hỏi: "Sắp sửa động thủ à? Động thủ cái gì đây? Cả vạn người này cộng thêm Thiên sách vệ của nhị hoàng tử cũng chẳng qua là một vạn năm trăm nghìn người, cho dù có thêm một vạn cẩm y vệ, tính quá đi chăng nữa cũng không quá ba vạn. Còn vệ đội của hoàng thượng ngoài Thiên sách vệ và Cẩm y vệ, còn có hai mươi vệ trực thuộc, lực lượng vượt quá 10 vạn người, cái đó là chưa tính vệ sở quân của ngũ quân đô đốc. Nhị hoàng tử và Kỷ Cương với binh lực ba vạn mà muốn làm phản đánh tràn, khẳng định là đánh không lại Kinh doanh binh của hoàng thượng. Do đó, điều chúng có thể làm nhất là hành thích. Và đối tượng hành thích có thể là hoàng thượng, mà cũng có thể là thái tử."

Vân Lăng ngẫm nghĩ, hỏi: "Bọn chúng còn có viện quân của vệ sở nào khác không?"

"Khả năng không lớn. Nếu như chúng có thể sách động các vệ sở khác làm phản, sẽ không ngầm chiêu binh mãi mã huấn luyện như thế. Có khả năng bọn chúng còn lo sợ là xui giục các cánh quân khác làm phản, sẽ tiết lộ tin tức, cho nên mới quyết định dựa vào quân trong tay. Ba vạn người này dù sao cũng không phải là con số nhỏ, phát động vụ chính biến giống như Huyền Vũ Môn của Lý Thế Dân năm xưa rõ ràng là đủ dư. Nếu như bọn chúng muốn trực tiếp hành thích hoàng thượng soán vị, một khi đắc thủ, thì những vệ sở khác khẳng định là quy thuận. Dù gì thì loại chính biến cung đình này là chuyện nội bộ của hoàng thất. Vị hoàng tử nào làm hoàng đế thì cũng vậy thôi, triều đình dù có chút xao động, các tỉnh ở dưới sẽ không thể loạn lên được."

Năm xưa chiến dịch Tĩnh nạn cũng như vậy, Yến Vương Chu Lệ đánh tới kinh thành, đại bộ phận quan viên trong triều đình hoặc là tự sát hoặc là bỏ chạy, chỉ có thiểu số quy thuận, nhân vì bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có liên quan đến Kiến Văn đế, sợ Minh Thành tổ lên ngai sẽ tìm họ mà tính sổ. Trong khi đó, bọn quan viên và tướng soái ở địa phương tuyệt đại bộ phận là quy thuận Chu Lệ. Đối với họ mà nói, dù gì thì mình cũng chẳng thể làm hoàng đế, vậy thì ai làm hoàng đế cũng thế thôi. Hơn nữa, họ trước đó đâu có quan hệ gì đặc biệt với Kiến Văn đế, hoàng đế mới cũng cần dùng người, do đó sẽ không làm khó họ, chỉ cần vị trí của bản thân có thể giữ, mọi chuyện đều có thể bàn.

Sự thật đã chứng minh là như thế, sau khi Minh Thành Tổ thượng đài, khi thực hiện đại thanh tẩy, đối tượng cơ bản là các quan viên trên triều đình, liên quan đến địa phương không nhiều.

Vân Lăng nói: "Hầu gia, hoàng thượng đã không chuẩn ngài tra xem Kỷ Cương có quan hệ gì hay không, cho nên chuyện này e rằng..."

Dương Thu Trì gãy đầu:"Chỉ đơn thuần phát hiện nhị hoàng tử lén chiêu binh mãi mã lập doanh địa riêng, vẫn không thể thuyết phục hoàng thượng tin rằng chúng muốn tạo phản. Do đó hiện giờ còn chưa thể trực tiếp tố cáo với hoàng thượng, chúng ta cần phải thu thập thêm chứng cứ. Hi vọng chúng ta có thể kịp hành động trước bọn chúng. Vân Lăng, ngươi tiếp tục mang người thủ ở chỗ đó, quan sát động tĩnh của chúng."

"Được! Tôi đã lưu người ở đó tiếp tục giám thị rồi. Sự tình ở đây làm xong, tôi sẽ lập tức trở về giám thị tiếp." Vân Lăng ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp: "Đúng rồi, còn có một chuyện, là sáng hôm nay, chúng tôi nhìn thấy nhị hoàng tử Chu Cao Hú mang đội hộ vệ rời khỏi quân doanh, tiến vào thành đến Bắc Trấn phủ ti của Kỷ Cương."

Vậy à? Bọn chúng nhất định là đang thương lượng sự tình gì đó, Dương Thu Trì thầm nghĩ, nếu có thể thám thính được âm mưu của chúng, liệu định trước tiên cơ, thì hay quá rồi. Hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng nghĩ ra một chủ ý.

Dương Thu Trì lập tức gọi Mã Độ và Ngưu Đại Hải về, đem chuyện này nói lại cho hai người. Hai người họ vừa cả kinh vừa hưng phấn. Dương Thu Trì ra lệnh Mã Độ phái mật thám trọng điểm giám thị nhị hoàng tử, còn Ngưu Đại Hải thì phái mật thám trọng điểm giám thị Kỷ Cương, đem nhất cử nhất động của chúng báo cáo thường xuyên với hắn.

Lần trước Kỷ Cương bị đưa đến Quảng Châu trị thương, Dương Thu Trì được Minh Thành Tổ ủng hộ đã tiến hành đàn áp Bắc Trấn phủ ti, đồng thời dứt khoát thẳng tay cải biên Nam trấn phủ ti, chỉ sử Mã Độ và Ngưu Đại Hải đem một lượng tiền lớn thông qua các loại thủ đoạn kiến lập một mạng lưới tình báo rộng khắp kinh thành. Thậm chí số lượng mật thám và tai mắt của bọn họ vượt hẳn Bắc Trấn phủ ti.

Lần này hắn bố trí giám thị nhị hoàng tử và Kỷ Cương nhằm chỉ cần phát hiện bọn họ có hành động gì khác lạ, lập tức áp dụng đối sách tương ứng.

Sau khi bố trí xong, Dương Thu Trì lại đến Ứng Thiên phủ xử lý chánh vụ, đến chiều mới mạg đội hộ vệ trở về nhà.

Ăn cơm tối xong, mật báo được đưa đến, nói là Kỷ Cương đã mang hộ vệ đội rời khỏi nhà, đến vương gia phủ của nhị hoàng tử Chu Cao Hú rồi.

Dương Thu Trì nhìn thấy mật báo, lòng mừng vô cùng. Hắn đến thư phòng, lấy từ trong tủ hợp kim ra máy quay phim kỹ thuật số, tháo bỏ màn hình LCD đi, chỉnh thành trạng thái giám sát hành động, sau đó dùng bao bố bọc kín lại, chỉ để lộ đầu ống kính ra ngoài, đến phòng của Liễu Nhược Băng.

Liễu Nhược Băng đang chơi đùa với Dương Đạp Sơn, thấy Dương Thu Trì đến, hơi bất ngờ: "Ơ? Chàng chạy lộn phòng rồi hả? Hôm nay đâu phải tới lượt của tiểu thiếp này ha?"

Dương Thu Trì ôm giữ gương mặt tuyệt mỹ của nàng, hôn lên đôi môi hồng: "Ta muốn đến đâu là đến! Ta đường đường là siêu phẩm hầu gia, chẳng lẽ không thể làm chủ được sao? Ta thích Băng nhi của ta nhất, cho nên muốn ở triền miên với Băng nhi rồi."

Liễu Nhược Băng vuốt ve gương mặt hắn, đôi mắt sáng ngời đầy tiếu ý: "Chàng không phải là loại người đó. Chàng đối với nữ nhân của chàng đều yêu thương như nhau, không có bãc bẽo trước sau gì hết. Đó không phải là tính cách của chàng. Chàng cố ý nói vậy, nếu như không phải là muốn ta thích, thì nhất định có chuyện gì cầu đến ta rồi. Phải không?"

"Ta nói rồi mà, Băng nhi của ta là hiểu ta nhất." Dương Thu Trì cười hắc hắc, ngồi xuống cạnh Liễu Nhược Băng, móc từ trong người ra máy quay phim kỹ thuật số đã được che đậy kỹ lưỡng, đưa cho Liễu Nhược Băng: "Ta muốn phiền nàng giúp ta đưa món đồ chơi này đặt trong phòng khách trong phủ của Kỷ Cương, giấu ở chỗ nào kín đáo ấy."

Liễu Nhược Băng tiếp lấy, hiếu kỳ nhìn ngắm: "Món này là thứ gì vậy a?"

"Bí mật!" Dương Thu Trì thần bí đáp.

Liễu Nhược Băng a lên một tiếng, không truy vấn. Nàng biết, nếu như Dương Thu Trì không chịu nói, nhất định là có lý do.

Khi vừa trở về kinh thành, Dương Thu Trì vì muốn vuốt mông ngựa đối với Kỷ Cương, đã từng mang theo Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đến dâng cho Kỷ Cương trọng lễ. Ba người lúc đó có đến phòng khách của Kỷ Cương. Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra nên đặt máy quay phim ở chỗ nào, nói rõ cho Liễu Nhược Băng biết, và cũng dạy nàng cách bố trí ra sao.

Liễu Nhược Băng mặc đồ dạ hành, bỏ máy quay vào trong lòng, vừa định đi thì bị Dương Thu trì ôm chặt.

Dương Thu Trì ôm eo của nàng, hôn nàng thắm thiết, dặn dò: "Vừa tiếp được mật báo, nói là Kỷ Cương đã mang hộ vệ đội ra ngoài. Trong phủ của hắn xem ra hiện giờ phòng vệ lỏng lẽo nhất. Nhưng mà nàng vẫn phải cẩn thận, nếu không làm được thì tuyệt đối đừng mạo hiểm. Có biết hay không?"

Liễu Nhược Bang mỉm cười hôn trả lại hắn: "Yên tâm đi, thiếp biết rồi. Một lát sẽ quay về ngay." Nàng tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Dương Thu Trì, chuyển thân ra cửa.

Sau khi Liễu Nhược Băng mỉm cười hôn trấn an Dương Thu Trì, tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, xoay mình phóng vụt vào màn đêm.

Phủ của Kỷ Cương và phủ hầu gia của Dương Thu Trì nằm trong khu vực quý tộc của kinh thành, cách nhau không xa lắm.

Tuy Liễu Nhược Băng võ công cái thế, nhưng Dương Thu Trì vẫn vô cùng lo lắng, bức rức không yên, ra lệnh tăng cường giám thị phủ đệ của Kỷ Cương, và cho Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện điều gì đó dị thường, thì lập tức cường hành xâm nhập, liều mạng cứu cho được Liễu Nhược Băng ra.

Đội hộ vệ cũ của Dương Thu Trì vốn đã bị Kỷ Cương giải tán, sau đó Dương Thu Trì chấp chưởng Nam Trấn Phủ ti, kiến tạo lại đội hộ vệ cho mình. Đội hộ vệ này nam có hai trăm người, nữ có một trăm người, đều kinh qua Nam Cung Hùng và Hạ Bình tinh tâm tuyển chọn trong số tinh anh của cẩm y vệ.

Để đề phòng Kỷ Cương cho người ám sát, Dương Thu Trì tiến hành cải tạo hầu gia phủ, phân thành nội phủ và ngoại phủ, dùng tường cao ngan cách. Ngoại phủ tiếp đãi tân khách, xử lý những công vụ tạm thời. Nam Cung Hùng dẫn đầu các nam hộ vệ ngụ ở ngoại phủ, bố trí cảnh giới bốn phía. Nội phủ do Hạ Bình dẫn đầu một trăm nữ hộ vệ bố trí cảnh giới y như cũ.

Liễu Nhược Băng đi rồi, Dương Thu Trì lòng như lửa đốt, gọi Sương nhi Tuyết nhi chiếu cố cho con trai, ra ngoài phủ ngồi chờ tin tức. Đội hộ vệ của Nam Cung Hùng cũng ở phòng khách, trang bị sẵn sàng chờ lệnh.

Chờ thật lâu, các mật thám cứ một lúc lại chạy vào báo động tĩnh trong phủ Kỷ Cương, cho thấy vẫn bình an vô sự như cũ. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến tim Dương Thu Trì đập thình thịch, bắt đầu lo Liễu Nhược Băng sẽ xảy ra chuyện gì, và nếu thế thì hắn chẳng còn gì ân hận hơn nữa!

Trong khi Dương Thu Trì đứng lên ngồi xuống giống như con ruồi bay quanh co trong phòng không có chỗ đáp ấy, thì Sương nhi chạy vội ra phòng khách thưa: "Lão gia, tứ phu nhân cho em đi gọi lão gia đến."

A! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, reo lên: "Tứ phu nhân? Tứ phu nhân của em không phải là ra..., nàng ấy ở đâu?"

Vừa rồi Liễu Nhược Băng rời khỏi nhà thông qua việc phi thiềm tẩu bích, bay trên mái ngói, hơn nữa chỉ có Dương Thu Trì biết, ngay cả Nam Cung Hùng cũng chỉ biết vũ trang chờ lệnh, còn chuẩn bị làm gì thì không biết, Sương nhi, Tuyết nhi tự nhiên cũng không biết.

Xem ra, Liễu Nhược Băng khẳng định là đã trở về phòng rồi, hoán trang phục, sau đó cho Sương nhi đi gọi hắn.

Dương Thu Trì ra lệnh cho bọn Nam Cung Hùng giải tán, hưng phấn trùng trùng trở về nội phủ, đến phòng của Liễu Nhược Băng.

Liễu Nhược Băng đang ngồi giỡn với con như không có chuyện gì, mỉm cười tủm tỉm: "Ta không phải nói chàng chờ một chút là ta sẽ về hay sao? Chàng chạy đi đâu vậy a?"

"Ta lo cho nàng muốn chết! Sợ nàng xảy ra chuyện gì."

"Có thể xảy ra chuyện gì? Đâu phải là chcuyện lên núi đao xuống biển lửa đâu."

Dương Thu Trì ngồi xuống cạnh nàng: "Hà hà, ta biết nàng lợi hại, những vẫn không nhịn được mà lo lắng đó mà."

Liễu Nhược Băng ôm kéo cổ hắn, nhìn vào mắt hắn: "Băng nhi biết, chàng còn bảo bọn Nam Cung Hùng và chúng hộ vệ chỉnh trang chuẩn bị xuất phát, đi cứu thiếp phải không nè? Thiếp khi trở về thấy hết rồi."

"Ha ha," Dương Thu Trì cười, hôn vào má nàng, nghe mát rượi, có lẽ vì trời đêm hiện giờ còn lạnh, hoặc có thể là da thịt nàng vốn thế, "Sự tình làm ổn hết chứ?"

Liễu Nhược Băng gật đầu: "Đặt ở chỗ chàng yêu cầu rồi, yên tâm đi."

"Quá tốt rồi! Hôn một cái!" Dương Thu Trì lại hôm sâu vào môi Liễu Nhược Băng.

Liễu Nhược Băng cũng hôn đáp trả, xong bảo: "Ta đặt thứ đó ở đó xong, muốn thuận tiện điều tra xem cái ổ chó của Kỷ Cương có món gì hay không, nên dò một vòng, phát hiện hai sự tình kỳ quái."

"Sự tình gì?" Dương Thu Trì có hơi hiếu kỳ, có thể khiến Liễu Nhược Băng cảm thấy chuyện đó là quái dị, thì chuyện đó nhất định là quái dị thật sự rồi.

"Chuyện thứ nhất là trong hậu hoa viên của Kỷ Cương có một nhà kho rất lớn, trong đó chứa đầy binh khí, thuẫn bài và cung tiễn. Còn có khinh trang khải giáp và những thứ khác. Thiếp thử ước đoán, thì số đó trang bị cho hai vạn người còn có dư."

Dương Thu Trì cả kinh. Nhà Kỷ Cương chứa nhiều binh khí thế để làm gì? Hắn lập tức liên tưởng đến sự tình mà Vân Lăng báo cáo, lòng càng kinh dị hơn, chẳng lẽ, đây là một âm mưu chính biến trọng đại? Hắn lại hỏi: "Một chuyện kỳ quái nữa là gì?"

Liễu Nhược Băng nói: "Còn nhớ hôm qua ta và Vân nhi giúp chàng tuyển xong tú nữ, có đề cập đến hai cô gái rất đẹp đó không?"

"Nhớ a, sao hả?"

"Hai người đó đang ở trong ổ chó của Kỷ Cương."

"Cái đó có gì đâu mà kỳ quái a, hoàng thượng cho Kỷ Cương cẩu tặc phụ trách quyết định tuyển chọn tú nữ cuối cùng trong toàn quốc, sau đó tống tiến hoàng cung. Hôm qua ta đã bảo Đổng Phủ Thừa phái người đưa 300 nữ nhân đến cái ổ chó của hắn rồi. Hai mỹ nữ mà nàng nói nhất định là ở trong ổ chó của Kỷ Cương mà."

Liễu Nhược Băng lắc đầu: "Không đúng, ta không hề nhìn thấy những tú nữ nào khác trong ổ chó của hắn, chỉ có hai nữ tử này và năm nữ tử khác cùng ở với nhau, đang ca múa cho tên Kỷ Phiếu đó trợ hứng. Năm nữ nhân kia đều là tuyệt sắc nữ tử."

Dương Thu Trì nhất thời động tâm, nhớ lại ngày ấy trên pháp trường, Kỷ Phiếu đã từng nói là Kỷ Cương mấy ngày trước có thu 5 tuyệt sắc mỹ nữ, muốn dùng năm ngừơi đó để đổi Liễu Nhược Băng. Lúc đó hắn có chút hoài nghi Kỷ Cương này có phải là mượn cơ hội tuyển tú nữ, lưu lại mấy người đẹp của hoàng thượng để tự dùng.

Dương Thu Trì hỏi: "Băng nhi, nàng nhìn chuẩn chứ?"

Liễu Nhược Băng lừ mắt nhìn hắn: "Một người thì còn có thể nhìn không chuẩn, đằng này những hai người! Hơn nữa lại mới vừa gặp hôm qua. Sai thế nào được?"

Dương Thu Trì mừng rỡ. Nếu như trước đó Kỷ Phiếu nói về 5 mỹ nữ tuyệt sắc khiến Dương Thu Trì suy đoán, lần này có thêm hai nữ tử do chính hắn phụ trách tuyển mỹ nữ ở quanh kinh sư đưa tới, có đầy đủ tư liệu hẳn hoi, chỉ cần tra là rõ mọi chuyện, xem ra Kỷ Cương có chạy trời cũng không khỏi tội rồi! Hắn vỗ đùi nói: "Con rùa già Kỷ Cương này gan chó trùm trời, dám ăn bớt nữ nhân của hoàng thượng, cái tội khi quân này mà để hoàng thượng biết thì sẽ lột sạch mấy lớp da của hắn! Ha ha!"

Liễu Nhược Băng gật gật đầu: "Chuyện không thể chần chờ, bắt giặc phải bắt tận tay, nhân lúc hắn không di chuyển những nữ tử này đi, chàng hãy lập tức động thủ!"

Đúng! Dương Thu Trì gật gật đầu, ngẫm nghĩ thêm một lúc, rồi bảo: "Như vầy đi, ta tiến vào hoàng cung trước, đến chỗ nữ quan phụ trách quản lý tú nữ tiến cung tra thử, nếu như có thể xác định không có hai người này, lập tức mang tư liệu của hai tuyệt sắc mỹ nữ này đến báo cáo hoàng...."

Vừa nói đến đây, Dương Thu Trì chợt cứng miệng, đột nhiên nhớ Minh Thành Tổ đã nói qua, không cho phép hắn và Kỷ Cương hỗ tương tra xét lẫn nhau, vô luận là chuyện gì cũng không được. Nếu ai bẩm báo với hoàng thượng chuyện của người kia, ông ta chẳng những không nghe, còn đánh một trăm đình trượng, sau đó tống giao cho đốc sát viện truy cứu tội kháng chỉ. Quân vô hí ngôn, câu nói này không phải lời nói chơi để dọa người suống.

Dương Thu Trì rất ủ rũ. Chuyện này nên làm sao đây? Liễu Nhược Băng phát hiện trong nhà Kỷ Cương có ẩn tàng đủ trang bị cho binh lực của cả bốn vệ. Điều này tuy bước nữa chứng minh nhị hoàng tử đang chiêu binh mãi mã khách sung Thiên Sách vệ toan tính mưu phản, nhưng mà, nó vẫn còn là chứng cứ chưa hoàn toàn đầy đủ, không nhất định là sẽ thuyết phục được Minh Thành Tổ tin nghe theo lời hắn. Làm không khéo, bản thân hắn không chừng sẽ bị truy cứu tội kháng chỉ và vũ khống hãm hại hoàng tộc nữa!

Lần này, hắn nhất định phải định mưu xong mới hành động!

Trong lúc suy nghĩ, cẩm y vệ mật báo, nói rằng thái tử bệnh nặng, thái y của thái y viện đã đến đó chẩn trị rồi.

Minh Thành Tổ thụ quyền cho Nam Trấn phủ ti của Dương Thu Trì kiểm sát bá quan, do đó trong mấy tháng nay, Dương Thu Trì đã bỏ ra khoản tiền lớn và dùng đủ loại thủ đoạn thiết đặt rất nhiều tai mắt trong các cơ quan trọng yếu ở kinh thành, tại phủ của bá quan, bao gồm cả Thái tử phủ. Tin tức về hành động của bá quan mỗi ngày đều báo đến chỗ của Dương Thu Trì. Tin tức thái tử bệnh nặng quan trọng như vậy, cho nên được truyền đến chỗ Dương Thu Trì trong thời gian sớm nhất.

Dương Thu Trì đem tin này nói cho Tống Vân Nhi nghe. Tống Vân Nhi lập tức nóng lòng sốt ruột. Nàng cùng thái tử đã cùng đến Sơn Đông, phá giải được án oan Dương Thu Trì mưu sát Hiền phi. Tống Vân Nhi đã sử dụng nhiều kỹ xảo trinh phá do Dương Thu Trì dạy, được thái tử rất thưởng thức. Lúc này nàng nghe thái tử bệnh nặng, nhất định đòi theo để viếng thăm.

Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi và đội hộ vệ đến Thái tử phủ.

Tinh tức này vẫn chưa truyền đi, do đó còn chưa thấy những quan viên đến thái tử phủ thăm viếng. Dương Thu Trì cảm thấy đắc ý vì tin tức linh thông của mình, nhưng chỉ có điều, khi hắn tiến vào trong, mới biết thì ra là Kỷ Cương và nhị hoàng tử Chu Cao hú đã đến sớm một bước rồi.

Thân thể của thái tử thường không khỏe, lúc mạnh lúc yếu. Tình huống thân thể của thái tử Chu Cao Sí thế nào là điều mà hai người nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương quan tâm nhất. Bọn họ không phải quan tâm chừng nào thái tử bình phục, mà là muốn biết xem chừng nào thái tử chết. Thái tử vừa chết, Minh Thành Tổ nhất định sẽ lập nhị hoàng tử Chu Cao Hú lên làm thái tử. Bọn họ vì thế sẽ tay không dính máu mà có được thứ mình muốn.

Do đó, bọn họ cũng lập một số tai mắt trong phủ của thái tử, và cũng nhanh chóng bắt được tin tức, lập tức đến ngay, đến để xem coi lần này thái tử Chu Cao Sí có chết quách rồi hay chưa.

Thái tử làm gì không biết dụng tâm của hai người, cự tuyệt yêu cầu hội kiến của họ, chỉ cho thái y tiến vào chẩn trị. Hai người này không tức giận gì, ngồi ở phòng khách của thái tử nói cười chờ tin tức. Khi thấy Dương Thu Trì tiến vào, hai người họ đều hơi kinh ngạc. Kỷ Cương có bản lãnh giao tiếp rất thâm, cười tươi đứng lên chấp tay chào. Trong khi đó nhị hoàng tử cứ ngồi lì chỗ cũ, ánh mắt chẳng hề liếc lấy hắn một cái nào.

Người ta là hoàng tử, là chủ, đương nhiên phải ra dáng rồi. Dương Thu Trì không còn cách nào khác, trước hết trả lễ với Kỷ Cương, sau đó vái dài nhị hoàng tử Chu Cao Hú: "Hạ quan Dương Thu Trì tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."

Chu Cao Hú hừ lạnh: "Ngươi đến làm gì?"

Dương Thu Trì khom người thưa: "Hạ quan biết được thái tử điện hạ đột nhiên mắc tiểu tật (bệnh nhẹ), đặc biệt đến thắm viếng."

"Ừ, thăm thăm cũng được, để miễn tiểu tật của hắn thành đại tật, một mai không để ý... ha ha ha, gặp nhau một lần cũng tốt, gặp một lần là mất một lần a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.