Nạp Thiếp Ký I

Chương 75: Đạo đức nhân nghĩa



"Mấy ngày trước, cha thiếp muốn gả thiếp đi để có chút ít tiền lễ vật, nên đã chạy vạy vay mượn chuộc thiếp ra, đến chỗ này nhờ bà mối tìm nhà nào giàu có để gã thiếp về, không ngờ vừa kịp biết tin mẹ của chàng muốn nạp thiếp cho chàng, nên thiếp nói với cha thiếp tới tìm bà mối Vương mang thiếp đến nhà chàng tính chuyện coi mắt. Không ngờ nhà chàng rất vừa ý thiếp, lại cho cha thiếp nhiều tiền..."

Dương Thu Trì tiếp lời: "Chỉ Tuệ của ta đẹp như vậy, đương nhiên vừa coi mắt là chịu liền. Đừng nói là một trăm lượng, cha nàng đòi hai trăm lượng, ta cũng chịu dâng nữa à."

Tần Chỉ Tuệ nhoẻn miệng cười: "Chàng chỉ nói tốt để gạt thiếp thôi."

"Ta nói đây là lời thật!"

Tần Chỉ Tuệ cười cười, cúi đầu tiếp tục nói, "Thành thân rồi, chàng đối với thiếp thật tốt, nhưng thiếp đã hứa với Nhược Lan tỷ tỷ rồi, đêm ấy, thiếp... thiếp đã bỏ thuốc độc vào rượu hợp hoan."

Dương Thu Trì kỳ quái hỏi: "Nàng có thể lợi dụng lúc ta ngủ, giết chết ta rồi bỏ trốn, vì sao lại muốn chết cùng ta?"

Tần Chỉ Tuệ quay đầu lại nhìn hắn rồi cụp hai bờ mi cong xuống: "Giết người đền mạng, thiếp còn chạy đi đâu được? Vào nhà chàng rồi, thiếp đã tính không còn mạng để mà ra nữa."

Dương Thu Trì cảm thấy lạnh sống lưng, tiểu cô nương này thật lợi hại, rất may là bị sự ôn nhu của mình hóa giải được, nếu không, chỉ sợ ở bên cạnh chỗ này có thêm một phần mộ nữa rồi.

"Đêm hôm ấy thiếp uống rượu độc vào rồi, cứ nghĩ là phải chết, nhưng chàng sau khi cứu thiếp rồi, lại nhất mực thủ bên cạnh thiếp. Lúc đó thiếp nghĩ, thiếp không giết được chàng, ngược lại chàng lại cứu thiếp, món nợ này làm sao mà tính đây?"

Dương Thu Trì vòng tay xiết nhẹ bờ eo thon của Tần Chỉ Tuệ, yên lặng nghe nàng nói: "Nhưng thiếp đã hứa với Nhược Lan tỷ tỷ là phải giết chàng, thiếp cứ mãi do dự, sau đó chàng muốn rửa chân cho thiếp, chọc cho thiếp thật vui, lại làm áo ấm da hổ cho thiếp, ngồi ở bên giường canh thiếp ngủ..., ngoại trừ Nhược Lan tỷ, còn chưa có người nào đối xử tốt như vậy với thiếp." Tần Chỉ Tuệ không tự chủ dựa vào người Dương Thu Trì: "Thiếp sợ nếu cứ như vậy, thiếp sẽ không còn lòng dạ nào đành đoạn giết chàng. Do đó tối hôm qua, thiếp quyết tâm dâng hiến thân sát cho chàng, sau đó giết chàng rồi tự sát. Như vậy là vẹn cả đôi đường."

Tuy biết kết quả như thế không hề xảy ra, nhưng Dương Thu Trì vẫn cảm thấy lạnh xương sống.

"Nửa đêm hôm qua, thiếp ngồi ở trên giường nhìn chàng ngủ, thiếp rút lưỡi đao ngán này ra, chuẩn bị giết chàng, nhưng trong giấc mộng chàng cứ mãi gọi tên thiếp, thiếp đau lòng lắm. Chàng đối với thiếp tốt như vậy, thiếp lại muốn giết chàng, thiếp đang làm gì thế này a? Lúc đó, Tiểu Hắc cẩu cũng bắt đầu sủa. Nếu không thể giết được chàng, thiếp chỉ còn biết rời khỏi đây. Trước khi đi thiếp muốn đến gặp Nhược Lan tỷ, sau đó chàng đến, thiếp nhìn mộ phần của Nhược Lan tỷ tỷ, nhớ đến việc tỷ ấy đối xử tốt với thiếp, nhớ đến chuyện thiếp đã hứa với tỷ ấy, liền rút đao ra đâm chàng. Rất may là ông trời còn có mắt..."

"Không phải ông trời có mắt, mà là trong thâm tâm nàng không muốn giết ta." Dương Thu Trì kéo đầu Tần Chỉ Tuệ qua, hôn nhẹ lên tóc nàng.

Hai người im lặng dựa vào nhau. Qua một lúc sau, Dương Thu Trì nhìn mộ phần của Nhược Lan, nói: "Chờ chuyện này qua rồi, chúng ta sẽ xây mộ lập bia mới cho Nhược Lan cô nương."

Tần Chỉ Tuệ cảm kích gật đầu, dựa hẳn vào người Dương Thu Trì.

Hắn nói: "Ta nghe mẹ nói, lúc đó ở nhà định chạy vại vay mượn tiền để chuộc thân cho Nhược Lan cô nương, nhưng Hạ gia cố tình làm khó, đòi đến ba tram lượng bạc trắng. Chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy, nên không thể nào chuộc được."

Tần Chỉ Tuệ hậm hực nói: "Bọn họ mua một nha đầu tối đa không quá mười lượng, chuộc thân lại đòi ba trăm lượng, đúng là không có nhân tính mà! Vị Hạ lão thái gia này còn tự hào là Đức Càn, nói cái gì là Đức sánh Càn khôn, nhưng chẳng có nửa điểm đạo đức nhân nghĩa!"

"Đức Càn?" Dương Thu Trì cảm giác cái danh tự này có điểm gì đó quen quen, dường như đã nghe nói qua ở đâu đó rồi, "Vị Hạ lão thái gia đó gọi là Đức Càn?"

"Đúng vậy, tự lão lấy một danh hiệu gọi là 'Đức Càn Thái Ông', sao vậy chàng?" Tần Chỉ Tuệ hỏi.

"Đức Càn?" Dương Thu Trì bóp trán cố moi lại ký ức, nhưng lại không nhớ ra được điều gì.

Gió núi thổi đến, Tần Chỉ Tuệ khẽ run. Dương Thu Trì thấy vậy, tạm thời thu lại dòng suy nghĩ, bảo: "Trên núi này lạnh lắm, chúng ta về nhà thôi!" Tần Chỉ Tuệ gật đầu. Hai người dẫn theo Tiểu Hắc cẩu hạ sơn.

____....o0o.....____

Dương Thu Trì cùng Tần Chỉ Tuệ trở về tới huyện nha thì trời đã giữa trưa. Phùng Tiểu Tuyết thấy trước ngực Dương Thu Trì đầy máu, tay Tần Chỉ Tuệ cũng đầy máu tươi, liền hốt hoảng: "Phu quân, Chỉ Tuệ, hai người sao vậy?" Rồi quay đầu gọi to: "Mẹ ơi, mẹ mau ra đây, phu quân người bị thương rồi!"

Dương mẫu được nha hoàn Hương Tình đỡ vội vã chạy ra: "Con a! bị thương chỗ nào vậy? Nặng không?"

Dương Thu Trì đáp: "Mẹ..., Tiểu Tuyết, mọi người đừng gấp, con bị thương không nặng đâu!"

Phùng Tiểu Tuyết nhẹ mở áo ngoài dính đầy máu của Dương Thu Trì ra xem: "Lại còn nói không nặng, chảy nhiều máu thế này này!"

"Để ta coi coi!" Dương mẫu chống quài trượng bước vội tới, "Ối trời ơ! Sao lại thế này? Ai làm con bị thương vậy?"

Tần Chỉ Tuệ cúi đầu: "Là con...."

"Là Chỉ Tuệ đưa con ra sau núi chơi, con không cẩn thận bị té, bị đó nhọn đâm phải, con đã đắp thuốc lên rồi, không cần lo nữa đâu."

Dương mẫu cẩn thận xem xét vết thương của Dương Thu Trì, oán trách: "Con coi hai đứa con kìa, lớn rồi mà như con nít vậy, sau núi có gì vui đâu mà chơi."

Tần Chỉ Tuệ giương tròn mắt nhìn Dương Thu Trì, vừa định đáp, thì Dương Thu Trì đã giành nói trước: "Là con muốn đi chơi đó mà. Thực ra thì con muốn đi xem mộ phần của nha hoàn đã có con với con, mẹ có nói mộ phần của nàng ấy ở hậu sơn mà."

"À...! Vậy có tìm được không?"

Phùng Tiểu Tuyết nói: "Nhất định là tìm được, cô nha hoàn ấy chôn ở hậu sơn đó, phu quân còn thỉnh thoảng lén chạy ra đó khóc nữa."

Tần Chỉ Tuệ giật phắt người, ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, thần tình hiện rõ là đang thắc mắc tại sao chàng không cho thiếp biết?

Dương Thu Trì cũng kinh ngạc, thì ra hắn cứ nghĩ mình nhập hồn vào thân cái gã Dương ngỗ tác vô tình vô nghĩa này, ai ngờ... nghe Phùng Tiểu Tuyết nói thế, nhất định là y đối với cô nương đó nhất định có tình ý chân thật rồi.

Dương mẫu nói: "Đúng đúng, vào dịp thanh minh, chúng ta còn mang nhang nến đến lạy nó nữa đấy."

Dương Thu trì ngơ ngẩn hỏi: "mẹ, chuyện này sao mọi người không nói cho con biết?"

Dương mẫu ngạc nhiên hỏi lại: "Con cùng đi theo đó, mẹ còn kể con nghe làm cái gì a?"

Phùng Tiểu Tuyết thưa: "Mẹ, mẹ quên rồi, phu quân bị trận gió đó cuốn đi rồi, khi về cái gì cũng quên hết, ngay cả hai người chúng ta mà cũng không nhận ra đó sao?"

"Đúng đúng đúng! Coi đầu óc của ta kìa."

Tần Chỉ Tuệ nghe lời vừa rồi của Phùng Tiểu Tuyết, ấn chứng được lời của phu quân, xem ra, phu quân đã quên hết mọi chuyện rồi, tính tình cũng biến đổi hoàn toàn, hơn nữa còn đi bái tế Nhược Lan tỷ tỷ, không thể nào coi là người vô tình vô nghĩa được. Bản thân nàng ba lần giết chàng, thế mà chàng lúc nào cũng quan tâm bảo vệ cho nàng, nên trong lòng tràn đầy cảm kích.

Cho dù Dương Thu Trì nói không có gì, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cũng không an tâm, phân phó cho nha hoàn đi tìm lang trung, băng bó lại vết thương cho Dương Thu Trì, đắp thuốc mới, lại ghi thêm mấy phương thuốc tễ tiêu độc và làm chóng lành vết thương, lấy thuốc ra giao cho Dương Thu Trì uống vào rồi mới yên tâm.

Dương Thu Trì thay y phục, ăn cơm trưa xong liền đến phòng giam trực ban. Phùng Tiểu Tuyết nói hắn thụ thương, khuyên nên đến nói với Tống tri huyện vài lời, ở nhà nghỉ ngơi một bửa. Dương Thu Trì đồng ý, đến Thiêm Áp phòng tìm Tống tri huyện.

Kim sư gia đang ở Thiêm Áp phòng phê duyệt các cáo trạng, thấy Dương Thu Trì tiến vào, liền vội đứng lên chào hỏi.

Dương Thu Trì hỏi: "Kim sư gia, Tống tri huyện đâu? Tôi muốn tìm người để thỉnh cầu một chuyện."

Kim sư gia nói: "Lúc trưa Tống tri huyện mang theo Lôi bộ khoái và mấy bộ khoái cùng Bạch thiên tổng, Ân lão gia tử cùng xuất hành đến Báo Ân tự đốt hương cho Bạch tiểu thư rồi."

Dương Thu Trì giật mình kinh hãi, linh cữu của Bạch Tiểu Muội mới để có vài ngày trên Báo Ân tự, sao lại lên đó dâng hương rồi. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn liền vội hỏi: "Tống tri huyện cùng đi với ai?"

Kim sư gia ngẫm nghĩ: "Còn có Tống tiểu thư, Bạch thiên tổng phu phụ, Ân Đức phu phụ, Ân lão gia tử phu phụ."

"Không có ai bảo hộ sao?"

"Tống tri huyện dẫn theo Lôi bộ đầu và hơn mười bộ khoái. Bạch thiên tổng mang theo bốn thân binh, Ân gia còn có năm sáu người hầu, nhiều người như vậy, nhất định là không có vấn đề gì đâu?" Thấy bộ dạng khẩn trương của Dương Thu Trì như vậy, Kim sư gia cũng không khỏi có chút cảm giác bất an.

Kim sư gia nói không sai, hơn mười bộ khoái, lại còn có thân binh, người hầu, cộng lại cũng có hai ba mươi người. Hơn nữa, Bạch thiên tổng và Tống Vân Nhi là có võ công, nhất định là không có vấn đề gì rồi. Bản thân Dương Thu Trì hắn có khả năng là bị căng thẳng thần kinh quá độ nên nghĩ vu vơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.