Ngay lúc này, từ phía cuối đường chợt truyền tới tiếng vó ngựa, một đội quân sĩ trong tay cầm đao kiếm xếp thành hàng đang đi đến.
Nghe tiếng vó ngựa, chưởng quầy vui vẻ nói: “Tôn đại nhân tuần tra trên đường đã đến rồi.”Nói xong y đi đến cạnh cửa sổ nhìn.
Người dẫn đầu đội quân sĩ ở xa xa ấy cưỡi trên con ngựa màu vàng, lưng hùm vai gấu, một tay nắm cương ngựa, một tay mang thanh kim bối Đại Khảm Đao, mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác.
Người đi hai bên đường đều tách ra, cung kính đứng trang nghiêm, lớn tiếng hô: “Tôn tướng quân tuần tra à? Vất vả cho tướng quân quá rồi!”
Tôn Hiệp Thủ gật đầu, mỉm cười đi ngang qua khách sạn của nhóm Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì quay lại ghế ngồi, chưởng quầy thấy Dương Thu Trì vẻ mặt buồn bã, tựa hồ như tinh thần uể oải, sau khi nói vài lời khách sáo, liền cáo từ ra khỏi phòng.
Phùng Tiểu Tuyết, Tống Vân Nhi cùng Vân Lộ thấy Dương Thu Trì nằm trên ghế mắt nhắm dưỡng thần nên cũng không dám nhiều lời, chỉ người này nhìn người kia, ngươi kia nhìn lại người này, trong phòng hoàn toàn yên ắng. Tiểu hắc cẩu dường như cũng bị các nàng lây bệnh, lẳng lặng đến nằm dài bên chân của Dương Thu Trì, nhắm mắt lại giả vờ lim dim ngủ.
Lát sau, Dương Thu Trì bảo Tống Vân Nhi cùng Từ Thạch Lăng mang theo thánh chỉ đến nha môn tuyên đọc thánh mệnh, lệnh cho Hoàng Thủ Bị cùng Tôn Hiệp Thủ và tri huyện đến quán trọ để gặp hắn.
Một lát sau nghe đựơc bên dưới có tiếng người huyên náo, không ít người cũng đến, tiếp theo là những bước chân thùng thùng lên lầu. Mấy người vội vã qua hành lang, đi tới ngoài cửa. Lập tức, Tống Vân Nhi đẩy cửa tiến tới, nói với Dương Thu Trì: “Ca, Hoàng Thủ Bị, Tôn Hiệp Thủ cùng tri huyện Định Hải Cao Dương cùng các quan phó đã đến rồi.”
“Bảo bọn chúng vào đây!”
Chốc lát sau, mấy người mặc áo giáp, đội mũ ô sa là võ tướng quan văn đang bước vào, đứng theo thứ tự. Sau khi Tống Vân Nhi giới thiệu, chúng quan đồng thời cung kính chắp tay nói: “ Hạ quan tham kiến tuần phủ đại nhân!”
Chúng quan theo thứ tự phẩm hàm lần lượt ngồi xuống. Khi đó người có bộ ria mép như sơn dương chính là võ tướng Hoàng Khắc Trữ lập tức giới thiệu về mình. Tiếp theo Dương Thu Trì được nghe bọn họ báo cáo tình hình công việc. Hoàng Khắc Trữ chủ yếu báo cáo tình hình quân sự, bọn giặc Oa nguy hại ra sao, cách bố trí quân đội, những ngày sắp tới sẽ tác chiến như thế nào để giành được chiến thắng. Tri huyện Cao Dương thì báo cáo tình hình quân dân phòng ngự giặc Oa, sản xuất nông nghiệp cùng tiểu thủ công nghiệp. Nguyên nhân chính là do bọn thổ phỉ giặc Oa quấy nhiễu làm cho nhiều người dân vùng duyên hải phải sống lang thang, không nơi nương tựa. Triều đình nhiều lần mở kho cứu trợ nhưng đều bị bọn giặc Oa chặn đường cướp sạch.
Sau khi Dương Thu Trì nghe xong, nói vài câu khen ngợi, động viên. Hoàng Khắc Trữ cao hứng nói: “ Tuần phủ đại nhân, Tôn Hiệp Thủ, sau hai ba ngày mang binh truy kích giặc Oa, đã giết được hơn năm trăm tên. Hạ quan thay Tôn Hiệp Thủ cúi xin Tuần phủ đại nhân thỉnh công.”
Tôn Trí Cao khom mình ảm ơn, khiêm tốn nói: “Tất cả cũng là nhờ vào sự chỉ huy của Hoàng tướng quân”. Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.
Dương Thu Trì nói: “ Bổn quan sớm nghe qua tình hình của giặc Oa rồi, chỉ là chưa thấy tận mắt thôi. Nếu Tôn tướng quân đã đánh chết mấy trăm tên giặc Oa như vậy. Bổn quan cũng muốn nhìn qua xem bộ dạng mấy tên giặc này chết ra sao”.
Hoàng Khắc Trữ đứng lên nói: “Bẩm, đống thi thể giặc Oa đặt ở một phòng trong nha môn. Tổng cộng là năm trăm hai mươi bốn xác. Hạ quan xin đưa đại nhân đến đó kiểm kê.
Dương Thu Trì cười nói: “Không phải là ta không tin các ngươi, chỉ là tò mò thôi”.Đang định đứng lên đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn nói: “ Bổn quan nghe nói Hoàng đại nhân còn có một thuộc hạ tên là Diệp Quân Cường, cũng là trấn phủ, vì sợ tội nên đã tự sát. Các ngươi có hay không chuyện đưa hết gia sản của hắn và cả gia sản bên phu nhân người này đi sung công rồi?”
Trên mặt Hoàng Khắc Trứ thoáng hiện lên chút bất an, hắn khom người nói: “Hồi bẩm đại nhân, Diệp Quân Cường tham sống sợ chết, mấy tháng liền giặc Oa quấy nhiễu vùng Định Hải, hắn lâm trận bỏ chạy, trốn về gia trung ẩn núp. Điều này có Tôn Hiệp Thủ cùng nhiều người nữa làm chứng. Hạ quan tim hắn trị tội, không ngờ chạy đến gia trung thì hắn vì sợ tội mà tự sát rồi. Vì vậy hạ quan hạ lệnh mang gia tài của hắn sung công.
“Ừ, các ngươi đưa gia sản của hắn sung công cũng không sao. Nhưng lại mang cả gia sản bên nhà nương tử của hắn đi sung công là không hợp lý lắm. Suy cho cùng chuyện nhà hắn và bên nhà nương tử hắn cũng không liên quan gì. Nếu phu nhân hắn đã được gã cho hắn rồi thì chuyện của hắn không dính dáng gì đến nhà phu nhân hắn.”
“Dạ, dạ, hạ quan xử lý không ổn thỏa, chỉ là trong thời gian giặc Oa quấy nhiễu, đã thiêu hủy hết thôn trang. Gia sản nương tử hắn cũng không may mắn thoát khỏi. Hơn nữa phu nhân của hắn đã mất tích lâu ngày, tìm khắp nơi nhưng không thấy.”
Dương Thu Trì khẽ nhíu mày: “Phu nhân của hắn là Thái Nhã Liên đã dâng cáo trạng nên bổn quan mới đến đây. Bổn quan sẽ điều tra lại vụ việc này. Hoàng tướng quân, chúng ta làm việc cho dù theo lý thì cũng phải công đạo. Không thể làm ẩu làm càng. Quốc khố chúng ta cũng không cần đến những đồng tiền này.
Những lời nói này có vẻ nặng, Hoàng Khắc Trữ vội vàng khom người nói: “Dạ, dạ, hạ quan biết sai rồi. Nếu gia sản của nương gia hắn bị thiêu hủy thì hạ quan xin đem toàn bộ gia sản cấp cho mẹ con nàng ta để đền bù.”
“Ừ, như vậy cũng được!” Dương Thu Trì gật đầu: “Được rồi! Chúng ta đi nhìn thi thể của bọn giặc Oa! Để xem bọn chúng bộ dạng thấp bé thế nào!”
Câu này làm cho mọi người trở nên vui vẻ, nở một nụ cười. Hoàng Khắc Trữ nói: “Đại nhân, kỳ thực giặc Oa này cũng là một bộ phận người dân của Đại Minh chúng ta. Cũng chỉ là bọn giặc cỏ vô lại, vô tình cùng với dân vùng duyên hải trở thành những điêu dân, trốn đến vùng biển làm thổ phỉ. Đó thật sự cũng chưa phải là người Oa nữa.”
“Ô, vậy a!” Dương Thu Trì bước xuống lầu, hỏi chút ít về tình hình chiến sự, Hoàng Khắc Trữ cung kính hồi đáp.
Đi đến liễm phòng ở nha môn, lúc này bầu trời đã tối đen. Sớm có mấy quân sĩ mang đèn lồng đến thắp sáng mấy bó đuốc. Trước liễm phòng mở ra một vùng đất trống thấy sáng choang.
Dương Thu Trì chậm rãi đi qua dò xét.Đột nhiên kêu khẽ một tiếng, xoay người lấy đèn lồng, giơ cao từ đỉnh đầu xuống đến phần thân, cẩn thận xem xét thi thể, một hồi lâu nhưng vẫn không nói gì.
Hoàng Khắc Trữ vội hỏi: “ Đại nhân, có gì không đúng sao?”
Dương Thu Trì không nói, lần lượt kiểm tra một lượt, rồi quay đầu lại hỏi Tôn Hiệp Thủ: “Các ngươi đánh chết mấy trăm tên giặc Oa như thế có từng thu được chiến lợi phẩm gì không?”
“Bẩm cũng có thu được một chút ít vũ khí, ngoài ra còn có chút ít tài vật mà bọn chúng cướp đi"
“Đưa ta đi xem thử!’’
Hoàng Khắc Trứ dẫn Dương Thu Trì đến kho chứa vũ khí, chiến lợi phẩm thu về được đặt ở đây. Sau khi xem xét một lần, Dương Thu Trì nói: “À, hai vị tướng quân khổ cực đã nhiều , đánh gục mấy trăm giặc Oa, thu được lượng lớn vũ khí. Bổn quan nhất định báo với Hoàng thượng, đề nghị thỉnh công hai vị tướng quân đây.”
Hai người mừng rỡ, vội vàng khom người cảm tạ.
Theo người nha môn đi ra, Dương Thu Trì hỏi: “Gia trạch của Diệp Quân Cường ở địa phương nào? Để ta đến đó một chút.”
Hoàng Khắc Trữ vừa rồi đã bố trí người đem tài sản nhà cửa tịch thu trả lại cho Thái Nhã Liên. Giờ phút này nghe Dương Thu trì quan tâm đến chuyện này, trong lòng thầm nghĩ là may mắn, xem ra vị Tuần phủ đại nhân và nhà Diệp Quân Cường có quan hệ gì đó. Bản thân y kịp thời mượn gió căng buồm quả là chính xác, bằng không làm tuần phủ đại nhân mất hứng là tự chuốt lấy phiền toái rồi.
Đi tới nhà Diệp Quân Cường, nhìn thấy Thái Nhã Liên dẫn con gái dọn dẹp căn nhà. Ngôi nhà cũng không lớn lắm, có phần cũ kỹ, xem ra cũng đã nhiều năm rồi. Thái Nhã Liên thấy Dương Thu Trì đến, vô cùng mừng rỡ, kéo con gái lại, dập đầu cảm tạ.
Dương Thu Trì nói với Hoàng Khắc Trữ và tùy tùng: “ Các ngươi về trước đi, bổn quan ở lại đây, không muốn có người đi cùng.”
Hoàng Khắc Trứ vâng lệnh, lại nói: “Tuần phủ đại nhân, tại hàn xá của hạ quan cũng đã chuẩn bị một ít rượu nhạt, cung thỉnh đại nhân hạ cố đến chơi”. Sau khi thấy Dương Thu Trì gật đầu bằng lòng, liền để lại một đội binh sĩ ở lại, cầm đèn lồng hầu hạ. Lúc này mới vui vẻ mang dẫn chúng quan đi ra.
Dương Thu Trì nói với Thái Nhã Liên: “Phu quân của nàng chết ở nơi nào? Hãy dẫn ta đến đó xem một chút.”
“Dạ”. Thái Nhã Liên dẫn Dương Thu Trì đi đến phòng khách, chỉ vào giữa mặt đất nói: “Là ở chỗ này, tôi cùng Băng nhi dẫn lang trung trở về cũng là lúc nhìn thấy tướng công nằm trên mặt đất, chết tại chỗ này. Khắp nơi trên đất đều đầy máu tươi”.
Dương Thu Trì cầm đèn lồng đi vào nhà. Bởi vì trong nhà có người chết, nên khoảng thời gian này cũng không có ai lui tới nơi này. Chiến tranh loạn lạc, chỉ trong thời gian ngắn mà đã bán hết của cải. Vì vậy, nha môn cũng chỉ có một vài thứ có giá trị, còn lại đều đã bị niêm phong. Gian phòng này được bày biện thế nào cơ bản còn giữ nguyên trạng. Mấy tháng qua, vết máu trên mặt đất đã chuyển sang màu đỏ sậm.
Dương Thu Trì cầm đèn lồng ngồi xuống cẩn thận quan sát. Tống Vân Nhi không nói gì, lẳng lặng đi theo sát Dương Thu Trì. Nhìn thấy quang cảnh, liền cúi đầu xem xét. Dương Thu Trì ra hiệu cho nàng ta chú ý đến tình hình vết máu rải rác, và nhẹ giọng giải thích.
Xem xong hiện trường, Dương Thu Trì đi ra ngoài đứng ở sân trong, trầm tư một hồi lâu, gọi Tống Vân Nhi lại, thì thầm to nhỏ một lúc. Tống Vân Nhi gật đầu lia lịa, vội vã đi ngay.