Người cây bước một bước, nhìn xuống ông già với cái đầu nhỏ bé, nếu như dung tay nện lão giống như cái xe cảnh sát lúc nãy, Dũng Rất Lang nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Dũng Rất Lang kéo bộ kimono sang trái rồi sang phải, đấm mạnh vào trong lồng ngực khích lệ: "Cố lên!"
Sau bức tường lửa, sáu người cây khổng lồ kia nếu nhìn thấy sẽ bị kinh sợ bởi ngọn lửa, không cần phải ngó nghiêng xem xét về phía trước, Dũng Rất Lang biết rằng mình đã chiến thắng.
Trong mắt người khác mà nói thì người cây chắc chắn sẽ sợ lửa.
Nhưng tốt xấu gì cũng là mộc độn chế tạo ra người cây, khả năng phòng ẩm phòng cháy, làm sao mà có thể sợ hãi bức tường lửa bình thường này được.
Thủy Dã Không đau đầu nhìn ông già với vòng tay rộng mở, bậc hán tử với tinh thần không sợ chết này thật đáng ngưỡng mộ, nhưng trông bộ dạng của lão không phù hợp với hành động này cho lắm, bình thường như vậy chắc phải hoảng sợ cao chạy xa bay rồi chứ, Thủy Dã làm như thế này chỉ để mọi người sợ hãi rồi để cho Thủ Võ Bộ chạy trốn dễ dàng, chứ không phải muốn tạo ra chết chóc.
Hơn nữa Thủy Dã đặc biệt nhớ đến câu nói chính là, phóng hỏa đốt rừng, không sợ muôn loài nguyền rủa sao?
"Thế nào, sợ rồi sao!" Dũng Rất Lang như quay trở lại thời trai trẻ, ngọn lửa như biến thành một boongke phòng thủ kiên cố, sau người cây kia có phải là quan chức phái tới để trấn áp, chúng hừng hực như những lá cờ đỏ đang phấp phới..
Lần này mục tiêu của lão không phải để phản đối lại việc chính phủ tham gia chiến tranh bên ngoài, mà là để tự vệ!
Thủy Dã Không do dự một chút, biến đôi chân của người cây đang chỉ huy trở nên nặng nề, rồi tất cả chúng sắp thành hàng tiến về phía trước.
Màu đỏ của bức tường rượu cứ hừng hực hừng hực khí thế tràn đầy, tất cả những cây cỏ khô đều bị thiêu rụi nhanh chóng, nhưng thân thể của sáu người cây kia đã biến thành sắt thép từ lúc nào, lập tức xuyên thẳng qua, bình an vô sự.
"Hây!"
Người cây xuyên qua ngọn lửa, những sợi dây leo giống như con rồng đang gào thét, ngọn lửa đang hừng hực kia nhanh chóng bị những sợi dây bao lại, kìm nè thống khổ.
Dũng Rất Lang đang tươi cười hăng hái thì khuôn mặt sững lại, cơ mà người cây đi qua đang mang theo ngọn lửa trên lưng, như thể khoác thêm một chiếc áo choàng vậy, thật là một ác quỷ xấu xa, chính mình đã tự tay sắp xếp bố trí phòng tuyến cẩn thận mà vẫn không có tác dụng, những gì đang diễn y chang trên màn bạc thập niên trước..
"Không, không thể nào."
Nhìn vào những người cây đang cháy trên đường, Dũng Rất Lang tâm trí rối loạn, giọng lão khàn khàn đôi mắt mờ đục tràn đầy sự cô đơn và tuyệt vọng.
Suy nghĩ của lão hỗn loạn, lý tưởng hào hùng cùng sự thất bại đang nhảy hỗn loạn trong đầu lão.
"Giết ta đi, giết ta đi!" đối diện với những người cây đang đi vào, Dũng Rất Lang mở rộng vòng tay và hét lớn.
Những người cây cao lớn đi qua biển lửa, chúng cũng đi thoáng qua Dũng Rất Lang đang ở bên cạnh, chúng không nhìn thấy sinh vật nhỏ bé ở trước mắt chúng, cũng không nghe tiếng la hét của sinh vật đó.
Kiểu bị phớt lờ như thế này làm cho ông lão Dũng Rất Lang cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến trên trái đất này, cảm giác bất lực lại một lần nữa xuất hiện trong đầu lão.
"Vù, vù!!"
Các máy bay trực thăng tìm kiếm và cứu hộ vẫn đang lơ lửng trên bầu trời, nhưng bên sườn núi cách đó không xa, một số máy bay trực thăng được trang bị vũ khí hạng nặng bất ngờ xuất hiện.
Nếu như xuất hiện vào thời cổ đại, thì những chiếc trực thăng này giống như xe của các vị thần, nếu như được trang bị hỏa lực ở trong đó, thì nó thực sự sẽ giống như sức mạnh của các vị thần cổ đại không một lực lượng nào có thể khuất phục được.
Sáu người cây dường như cũng hiểu được uy lực của chiếc trực thăng, một đám đều ngẩng đầu lên xem.
Một số máy bay trực thăng bay giống như đang bị nhiễm chứng mất trí nhớ, chúng ngơ ngác bay lung tung giữa không trung.
Bọn họ nhận được nhiệm vụ là phải diễn tập tập thể ở nowid dây, nhưng ai có thể nói cho họ biết, sáu quái vật đang cháy ở phía dưới là gì vậy?
Đây cũng là trong kế hoạch diễn tập sao?
Có một số cuộc diễn tập sự cố xung quanh núi Phú Sĩ, nếu có thể vòng lịch sử quay trở lại thời kỳ Showa Dazheng và thậm chí cả thời Meiji thì những cuộc diễn tập như thế này diễn ra rất thường xuyên, nhưng sau cải cách chiến tranh, lực lượng quân đồng mình đã hạn chế vũ khí hoạt động quân sự xuống mức thấp nhất, nhưng mà các trận diễn tập như thế này vẫn được tổ chức thường xuyên nhưng được đặt ở mức thấp, nếu bị chê cười thì cũng đúng.
Ngay tại đây vừa mới lúc nãy, một lệnh diễn tập đột nhiên được phát ra truyền từ trên xuống.
Toàn bộ lực lượng xung quanh núi Phú Sĩ đã đổ xô về làng Minh Trạch ở sườn phía đông, đó là một ngôi làng du lịch được bao quanh bởi núi và nước, đội tự vệ đóng quân ở núi Phú Sĩ trong nhiều năm không còn xa lạ với ngôi làng này.
Một số vũ khí chiến đấu di động với 16 bánh xe kết cấu đang chạy bon bon trên đường, đó là vũ khí chiến đấu di động mới nhất cho lực lượng chiến đấu, phương tiện chiến đấu này gồm có 16 bánh xe loại nhẹ và tiện lợi, vì nó được lắp ráp bằng tám đôi lốp xe thay vì bánh xích, cho nên nó di chuyển rất nhanh chóng.
Tuy nhiên cỗ xe với kết cấu bánh xe như thế này, rất kém khả năng thích ứng với môi trường chiến trường, nhưng nó rất phù hợp với các quốc gia có mạng lưới đường dày đặc và tỷ lệ đô thị hóa cao như đảo quốc.
"Lão Đại, đột nhiên diễn tập như thế này là để làm gì vậy." Người lái xe vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi được một chút, thì đột nhiên bị gọi tham gia kế hoạch diễn tập gì đấy.
"Cuộc diễn tập cũng không phải diễn ra trong mùa hè, mùa thu." Các xạ thủ cũng có phần không hài lòng." Bình thường không phải đều đã đi diễn tập hết ở Tĩnh Cương, Minh Trạch rồi mà nhỉ? "
"Không có." Người lái xe chiến cũng rất chán nản, ông ta là một ông già đã tham gia diễn tập như thế này mười hai năm rồi, năm đó cũng vì ông rất hâm mộ những đội quân như thế này và cũng rất nóng lòng được gia nhập, có khả năng ông ta cũng là một thành viên chủ chốt của các cuộc diễn tập chỉ là vì già cả không nhớ rõ cuộc tập trận ở Mình Trạch thôn lúc trước.
"Có rất nhiều súng ống đạn pháo, nếu mà xe chạy không được nữa thì bắn một vài phát cũng thành." Câu nói đúng lúc này đã làm dấy lên sự tán thành của mọi người.
Các quận và thành phố xung quanh núi Phú Sĩ đã lên kế hoạch chuẩn bị tỉ mỉ về các cuộc tập trận, nhưng các cuộc tập trận vào đầu mùa xuân thì không phổ biến lắm, hơn nữa các phương tiện chiến đấu trực tiếp như bộ binh pháo bình trên đường thậm chí còn hiếm hơn, không chỉ người dân không hiểu, những vũ khí chiến đấu sắp đầy trên xe cũng làm cho những người lính cảm thấy lúng túng, đều khiến cho bọn họ cảm thấy bất an là những khẩu súng đều đã được lên nòng sẵn sàng.
Sân gôn phía đông núi Phú Sĩ.
Những người chơi đang mặc đồng phục lắc lư cây gậy, điều khiển cây golf hướng bóng đi ra phía xa xa.
"Tốt." Đối tác cùng chơi ở phía bên kia không ngờ lại như thế nhẹ nhàng vỗ tay, hắn ta không phải là người có thiên lý nhãn chứ, sao có thể đẩy bóng hướng trúng đích được như vậy.
Vỗ tay vỗ tay nào!
Nói là đối tác như vậy, nhưng nếu so sánh với người đàn ông lão đại này, thì anh ta chỉ là dựa vào cơ hội để kiếm được một ít tiền. Vị đang đứng ở trước mặt anh ta đây, chính là tầng lớp quý tộc từ nhiều thế hệ ở núi Phú Sĩ.
Trong khi một số người được gọi là cấp cao vẫn đang sống nổi bật trong những căn hộ lớn của họ ở các khu vực nhộn nhịp của Tokyo, thì những người giàu có ở những nơi như thế này thì sự giàu có đó đều là tích lũy của rất nhiều các thế hệ quý tộc, cuộc sống nhàn hạ cứ thế trôi qua như những đám mây lơ lửng trên bầu trời.
Xã hội thượng lưu ồn ào náo nhiệt ngoài kia, thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là một lũ vượn đội mũ người.
"Hmmm?" Đại lão đột nhiên thu cây gậy golf lại, nhìn về phía đông trong sự nghi hoặc.
Nếu chỉ có một vài chiếc trực thăng bay qua, thì ông ta không quan tâm cho lắm, nhưng hơn một chục máy bay chiến đấu bay qua lại trên bầu trời, ông ta không thể không nheo mắt lại.
Diễn tập quân sự à, thật không bình thường.
Cho dù ở trong nội quốc, Lục Mục cũng phải báo cáo cho Thước Phương, nếu như ông ta ở nước ngoài ______ cũng chỉ có thể là trên danh nghĩa binh lính, ở phía sau ba lực lượng vũ trang, đội quân của Thước Phương cũng sẽ gia nhập trận chiến.
Làm thế nào mà lực lượng siêu nhiên lại đổ bộ tấn cống xuống đảo quốc đang yên bình này? Để duy trì hòa bình, American có nghĩa vụ phải đảm bảo sinh mạng cho tất cả mọi người!
Nhìn vào những người lính trên đất liền diễu hành tập trung thành một mạng lưới dưới trướng của chỉ huy, Thước Phương một gã tân binh mới được bổ nhiệm làm vị trí tham mưu hỏi trong ngờ hoặc: "Có nên đem tình hình thực tế này nói với các binh lính không?"
Nhìn gã tân binh có vẻ có quyền thế mới được bổ nhiệm làm tham mưu, vị tướng chỉ đạo của Thước Phương nói thẳng thừng: "Đem chuyện này bảo họ chiến đấu chống lại những sinh vật siêu nhiên, liệu bao nhiêu người sẽ dám đi?"
"Binh lính, chúng chỉ cần tuân theo mệnh lệnh thôi."