Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 129: Sự đời không thể đoán trước



Translator: Waveliterature Vietnam

Không một ai gọi mì ramen, cũng không gọi mì udon.

Có phải nhóm người này cảm thấy hương vị mì ramen không ổn hay sao? Hay nhà hàng mì ramen Kobayashi đã mở cửa trở lại?

"Trên đồng hồ thời gian vẫn chưa đến sáu giờ, cho nên cũng không có nhiều khách cho lắm, Thủy Dã Không cũng không cần phải vội."

Nhìn thấy Thủy Dã Không đang chán nản bực bội, Hải Bộ Sa mở miệng an ủi, "Món mì sợi này ngon như vậy, chắc chắn sẽ được mọi người tiếp nhận thôi."

Tiếng nói vừa dứt thì ở quầy gọi món liền vang lên một thanh âm khàn khàn như của một người già nào đó: "Hương vị thật thơm quá, là mì sợi ramen đúng không."

Đây là một ông già có vóc dáng cao và hơi gầy, mặc dù khuôn mặt đã già nhưng tinh thần rất tốt rất khỏe khoắn, đặc biệt là bộ đồ và cái kính mắt trên người, trông nó rất văn hóa lịch thiệp.

"Vâng ạ, đây là món mì ramen vừa ra mắt trong nhà hàng."

Ông già rất tốt bụng mỉm cười và nheo mắt lại: "Làm phiền cháu cho ta một phần nhé."

"Được ạ."

"Ah, có mì ramen mặn không?" Ông già tháo kính mắt xuống và nói thêm, "Ta quên mất hỏi nhà hàng có món này không."

"Xin lỗi, hiện tại chỉ có mì ramen xương heo."

"Vậy mì ramen xương heo nhé."

"Được."

Thủy Dã Không cho mì vào nước sôi và luộc, Hải Bộ Sa bên cạnh cắt các thành phần phụ liệu.

Sau vài phút, một bát mì ramen với hương vị hoàn hảo được đặt trước mặt ông lão.

Nhìn vào bát mì ramen trước mặt, ngón trỏ của ông lão di chuyển, ngón cái ông mở ra hai ngón tay chắp lại thành chữ thập cầm đôi đũa rồi các thao tác sau đó nhanh chóng.

Món ramen này nhìn qua trông có vẻ ngon hơn của bên nhà hàng Kobayashi, hôm nay vốn tính ăn trước vài sợi mì ramen để lót bụng, rồi uống rượu cho tới ngày hôm sau, thì nhà hàng Kobayashi bỗng nhiên đóng cửa mất, trước đây không phải hai người chủ quán tham vọng nói rằng muốn mở cửa hàng đến năm 80 tuổi sao!

Chỉ mới đưa một sợi mì vào trong miệng, ánh mắt của ông lão sáng bừng lên.

Ngon lắm.

Cực kì ngon luôn.

Mùi béo ngậy vừa phải, sợi mì lại rất mềm, măng khô cũng rất mềm chúng thật mềm mại hòa quyện với nhau tạo ra hương vị rất tuyệt!

Không ngờ trên con phố này còn có nơi cất giấu cách nấu mì ramen ngon đến vậy!

Ông lão ăn mì ramen càng lúc càng sảng khoái, miệng không ngừng hút, hút sợi mì, cùng các phụ liệu được đặt trong đó, tất cả đều được lão nhanh chóng ăn sạch sẽ.

Vị khách đã có một bữa ăn tuyệt vời, đó như là một sự tôn kính dành cho đầu bếp.

Thủy Dã Không và Hải Bộ Sa nhìn nhau, cùng nhau nở một nụ cười ý nhị.

"Thật sự là.... rất ngon." Ông già cảm thấy rất hài lòng húp cho đến miếng nước sụp cuối cùng, súp xương heo có nhiều đạm thật sự là một chất độc đối với các bệnh nhân bị bệnh gút cho nên họ rất chú ý đến chế độ ăn uống, nhưng hương vị của món ăn cứ như làm cho cơ thể của ông lão khỏe mạnh lên, không gặp một rắc rối nào.

"Hương vị quen thuộc này giống như là...."

"Như là?" Thủy Dã Không theo bản năng nói chuyện với ông lão.

"...." Ông lão nhất thời không thể diễn tả ra được, ông chỉ thuận miệng nói như vậy, để khen ngợi tay nghề của nhà hàng mà thôi, nhưng hiện tại ông không biết nói thế nào để người ta hình dung ra được nó.

Ông ta muốn nói nó giống như hương vị quen thuộc của nhà Hàng Kobayashi, nhưng sao có thể nói dối trắng trợn như vậy được, nhà hàng Kobayashi tuy đã buôn bán vài thập niên trước nhưng xét về hương vị của nó, thật sự thua xa thua xa tay nghề của đầu bếp trong nhà hàng mới mở này.

Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu thanh niên này không nhất thiết phải hỏi kỹ vậy chứ.

Nhưng ta cũng không biết nói nó có vị như thế nào....

Ông già ho khan một tiếng, nói trong hoài niệm: "Hương vị này rất giống với hương vị mà vợ ta nấu, đều rất ấm áp, làm cho ta nhớ lại nhiều kỷ niệm."

"Thật ư, mười phần thật sự ấm áp chứ, ngài cùng vợ đã có hơn năm mươi năm chung sống." Thủy Dã Không đoán rằng người lão nhân này chắc cũng tầm tuổi 70, thường thì hai mươi tuổi kết hôn, nên bây giờ cũng được năm năm năm rồi.

"Ồ, không có lâu đến như vậy, cũng được hơn bốn mươi năm rồi."

"Điều này thật đáng khâm phục." Thủy Dã Không mỉm cười tán thưởng nói "Chỉ những đôi vợ chồng vĩ đại mới có thể vượt qua mọi chông gai đi đến hiện tại thế này."

Hải Bộ Sa ở một bên lắng nghe hai người nói chuyện, trong ánh mắt của cô tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng khao khát.

Bốn mươi năm chung sống vợ chồng cùng nhau vượt qua khó khăn, hạnh phúc đơn giản này tưởng chừng như một câu chuyện cổ tích.

Tìm được một người để mình yêu thương, cùng nhau sinh vài đứa con đáng yêu, sống trong một ngôi nhà nhỏ, cả hai vợ chồng đều làm việc chăm chỉ để trả nợ, sống một cuộc sống hạnh phúc - đây chính xác là những gì cô muốn.

Nụ cười trên khuôn mặt của Thủy Dã Không thậm chí còn mạnh mẽ hơn, hắn cũng khao khát có cuộc sống như vậy.

Ông lão nhẹ nhàng cầm đôi đũa chỉ nhẹ: "À, cặp vợ chồng mở quán mì Kobayashi ở bên kia, tuy là trẻ hơn ta, nhưng không phải cũng chung sống với nhau hơn năm mươi năm hay sao.

"Nói như vậy là vì ông kết hôn hơi muộn – hơn ba mươi tuổi mới lấy vợ phải không?"

Hơn hai mươi năm sau chiến tranh, các vùng trong quốc đảo cũng xảy ra xung đột sâu sắc về phát triển kinh tế theo định hướng mới hay định hướng cũ, cùng lúc đó thế vận hội Olympic được tổ chức, rồi cải cách hình thành một cuộc sống mới cho nhân dân, mặt khác trào lưu tư tưởng xã hội cũ vẫn còn tồn tại, có những ông già vẫn kiên trì mặc Kimono, vùng quê vẫn ủng hộ những người trẻ tuổi kết hôn sớm, các cô gái không muốn đi học đại học, thậm chí một số người già vẫn không đồng ý cho con dâu đến bệnh viện sinh con, khăng khăng tìm người đỡ đẻ tại nhà.

Thêm các vấn đề trong xã hội hiện đại là người trẻ tuổi lại không muốn kết hôn...

Cho nên ông hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, đặt ở thời điểm lúc đó thì là kết hôn muộn.

"Không có, ta kết hôn rất sớm, ta và vợ ta đã kết hôn ở tuổi đôi mươi."

Kết hôn ở tuổi hai mươi, nhưng sống với nhau bốn mươi năm.

Thủy Dã Không thực hiện một phép cộng và trừ nhỏ thì cũng hiểu sơ sơ, ông lão này lớn tuổi hơn vợ chồng chủ quán Kobayashi, cũng khẳng định là hơn bảy mươi tuổi rồi, hai mươi tuổi đã kết hôn, nhưng chung sống với vợ bốn mươi năm, vậy là có khi người vợ đã mất.

Ánh mắt Hải Bộ Sa dần dần trầm xuống ảm đạm, cô nghe được một câu chuyện tình xưa ấm áp, nhưng tình yêu ấm áp này có cái kết không hoàn hảo, người vợ của ông lão chắc hẳn đã mất được mấy năm nay nhưng bây giờ ông cũng vẫn rất buồn rầu đau khổ, chắc ông yêu vợ của mình rất nhiều n chỉ ăn một bát mì mà ngay lập tức nhớ đến người vợ mình như vậy.

"Thực sự là như vậy sao" Thủy Dã Không cân nhắc lời nói. "Thật sự ngại quá, đã làm ông nhớ tới người vợ của mình, mặc dù người vợ đã qua đời...."

"Đợi một chút." Ông lão cau mày một cách kinh ngạc: "Mỹ Tử vẫn khỏe mạnh, vẫn sống tốt.""?"

"?"

Cả Thủy Dã Không và Hải Bộ Sa đều vỡ mộng, vừa rồi do những biểu cảm cùng những lời nói kia, không phải là người vợ đã mất trong một thời gian dài hay sao.

"Có thể kết hôn ở tuổi hai mươi, bên nhau bốn mươi năm...."

"Mỹ Tử chỉ đi ra ngoài mười năm trước nói rằng đến sống với con trai vài ngày, sau hôm đó tới giờ bà ấy vẫn chưa về nhà."

"........"

Vấn đề càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, tại sao trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như vậy.

"Như thế này không phải nên báo nguy sao?"

"Báo nguy hay những cái khác thì đáng sợ lắm, bà ấy chỉ là đến nhà con trai mà thôi, chà, cũng không thể nói bà ấy đến nhà con trai được, bà ấy đã mua một ngôi nhà bên ngoài."

Thủy Dã Không nghe đến đây, như thế này chắc là đôi vợ chồng già quyết định ly hôn khi họ ở độ tuổi 60, người ta nói rằng đây là "ly hôn về hưu" thường có thể vẫn được thấy trong tin tức, không nghĩ tới là nó sẽ xảy ra trong thực tế.

Trong pháp luật của đảo quốc quy định đàn ông khi về hưu, người vợ sau khi ly hôn cũng sẽ lấy đi phân nửa tiền lương hưu, hơn nữa sau khi về hưu, cảm giác thất vọng sẽ xuất hiện sau khi người đàn ông không còn ra ngoài làm việc nhưng không phụ giúp vợ những công việc, như là không làm việc nhà, cả ngày ngồi không không làm gì, trong môi trường áp lực thì nó sẽ gia tăng thêm, vì vậy mâu thuẫn gia đình thường xảy ra, cho nên tin tức về ly hôn hưu trí vẫn thường được báo chí cập nhập.

"Không như mấy người nghĩ, Mỹ Tử không phải là người phụ nữ tồi tệ, chúng ta không ly hôn, ít nhất là ở góc độ pháp luật." Ông già tháo kính ra, tự giễu cười mình, "Mỹ Tử và ta đều từng làm việc cùng công ty thương mại, mỗi người đều có lương hưu riêng, không phải đến mức bỏ ta vì số tiền lương hưu này. "

"Nhưng hãy nhìn xem, thực tế, ta đã ly dị với Mỹ Tử, haha."

"Đó là một cuộc ly hôn trưởng thành, hoàn toàn không có đoán trước được." Một ông già khịt mũi nhìn chằm chằm vào bát mì ramen rồi gật gật đầu." Hoàn toàn không có... cũng không thể nói không có phát hiện gì, dù sao ta trước kia... "

Khi nói tới đây, ông lão cười như giễu chính cợt mình: "Đời người thật khó hiểu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.