Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 142: Ta chỉ đi ngang qua



Editor: Waveliterature Vietnam

Phi Điền Tân Địa đóng cửa vào ban ngày, còn hoạt động kinh doanh về ban đêm, từ đầu buổi tối cho đến gần bốn năm giờ rạng sáng hôm sau, sau một đêm mệt mỏi, má mì Tang sẽ hối thúc các cô gái trong cửa hàng của mình đóng cửa ngừng tiếp khách.

Ngôi nhà Tín.

Má mì Trì Điền ( má mì Tang) đưa một ít tiền cho hai cô gái tự đã làm việc, rồi xoay người đóng hết rèm cửa trong cửa hàng, bà ta còn phải dọn dẹp đồ đạc của cửa hàng, để chờ cho việc kinh doanh tiếp theo vào buổi tối, những cô gái tự nguyện kiếm tiền này cũng rất tự do, họ không có quan hệ thân thiết với má mì Trì Điền, Má mì Trí Điền cũng không áp đặt tiền lương lên hai người bọn họ, mỗi ngày công việc vệ sinh hay y tế đều là do hai cô gái tự thân thực hiện.

Má mì Trí Điền choàng một tấm áo choàng cũ rồi bắt đầu dọn vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, trong đầu suy tính về lời lãi đã thu được của buổi tối hôm qua, Phi Điền Tân Địa tuy nhỏ nhưng doanh thu lại tăng rất nhanh.

Cho dù các má mì mặc loại quần áo nào, ở Phi Điền Tân Địa cũng không gây nhiều chú ý cho lắm, một số má mì lại thích thể hiện mình trong hình ảnh trang phục truyền thống, trong khi những người khác lại mang quanh cơ thể mình một cái tạp dề như là bà nội trợ.

Tính rồi lại tính, Má mì Trì Điền nghĩ rằng số tiền bị khấu trừ trong tháng này, là do nữ nhân viên không nghe lời bà ta mà tự tử.

Đó là một món hàng trong tay bà ta đã không được chăm sóc dạy dỗ một thời gian dài, liền nhân lúc bà ta không chú ý chạy trốn thoát ra ngoài, nhưng cũng không phải muốn lãng phí khả năng kinh doanh ở Phi Điền Tân Địa, người nào hiền lành thì dễ đối phó, mặc dù bây giờ không có giống như trước đây là đem nhốt những cô gái quản thúc cho đến khi chết, những cô gái nhỏ bé cũng có những cách đối phó của riêng họ.

Nhưng đối phương trực tiếp nhảy xuống sông tự sát, cú nhảy quá nhanh chóng làm mọi người không trở tay kịp, phải mất công sức mới không đem mặt trái của sự việc này phanh phui ra bên ngoài.

Má mì Trì Điền đã bị bề trên khiển trách về việc này, tiền lương bị cắt giảm không ít, trong nhà tiền bạc làm ra đều để nuôi sống cả nhà cùng với lão chồng bài bạc tất cả đều dựa vào tiền lương hằng tháng của bà ta.

"Sớm biết thế này thì ta đã không dây vào cái thứ rắc rối đó." Âm thầm mắng vài lời, Má mì Trì Điền kéo một chiếc giường hướng về phía căn nhà mình.

Căn nhà bà ta đã mua ở khu Tây Thành, diện tích cũng không nhỏ, giao thông thuận tiện, điều quan trọng …..là nó đủ rẻ cũng đầy đủ tiện nghi, khu Tây Thành của Đại Bản đó là một thiên đường phòng ốc của Đại Bản nơi đó cho thuê phòng trọ cùng với khách sạn giá rẻ, cùng bởi vì có rất nhiều sự cạnh tranh ở khu Tây Thành này cho nên nó rất rẻ và bẩn thỉu.

Hàng xóm xung quanh cũng không có coi thường nghề nghiệp của má mì Trì Điền, tất cả mọi người đều khổ không kém gì bà ta, hơn nữa toàn bộ khu Tây Thành đều trông cậy ngành công nghiệp sản xuất cơm cho khách như thế này cũng không ít, cười người há cười mình.

Nhưng vẫn còn chưa kịp xuống lầu đóng hai cánh cửa của cửa hàng lại, má mì Trí Điền bỗng nhiên thấy lạnh sau gáy.

Một con dao sắc nhọn kề vào cổ bà ta.

Con dao này xuất hiện một cách bất ngờ và kỳ dị, làm cho dây thần kinh của Má mì Trì Điền sau hai giây mới phản ứng lại.

"A, a...."

"Câm miệng."

Một tay hắn cầm bao bịt miệng bà ta lại, con dao ngắn tạo một cảm giác lạnh thấu xương, găng tay đen, đây rõ ràng là một tên cướp vào ban ngày!

Nhưng cướp bóc như thế này là không tốt, hắn muốn làm gì trong cửa hàng này

"Đừng la hét, ta hỏi vài vấn đề."

Thủ Võ Hùng cầm con dao ngắn kề vào cổ của Má mì Trì Điền, rồi chậm rãi bước về trước mặt Má mì Trì Điền.

Tầng thứ hai của ngôi nhà Tín có màu hồng hơn ở tầng một, cho dù có ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng, thì màu hồng đậm của căn phòng cũng không bị xua bớt.

Nhìn thấy con dao dí sát trước mặt, Má mì Trì Điền sợ run hết cả người lên.

Đối phương mặc một trang phục đặc biệt như vậy liệu có phải biến thái không?

Trang phục cũ kỹ đặc biệt là một chiếc mặt nạ cổ quái che mặt lại, để lộ hai đôi mắt to như mắt ruồi, nhìn bắt mắt nhất là chiếc khăn màu xanh lá cây quàng trên cổ, ăn mặc như thế này thì không thể tồn tại trên đời thực được, ngoại trừ từ biến thái thì không thể nghĩ ra từ thứ hai để miêu tả được nó.

Cửa hàng của bà ta cung cấp dịch vụ COS, nhưng không cung cấp các mặt hàng đặc biệt chuyên biến hóa ra COS.

"Ngài...Ngài nói." Má mì Trì Điền cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt, bà ta đã làm như vậy trong một thời gian dài, bà ta đã luyện được một trái tim mạnh mẽ.

Đòi tiền cũng được, còn muốn...... những cái khác thì bà ta không có, cũng là bà già hơn sáu mươi rồi, còn sợ bị hắn cưỡng hiếp hay sao.

"Cô gái này, có phải cô gái này đã từng làm ở đây không?"

Tên mang chiếc khăn màu xanh lá cây lấy ra một bức ảnh, chính là bức ảnh cô gái nhảy sông tự vẫn khiến Má mì Trí Điền tức giận mấy ngày nay.

"Đúng, đúng rồi...." Má mì Trì Điền nghĩ lung tung đủ trăm chuyện, có khi nào cha hay chồng của cô ta đến để trả thù? Điều này thật tồi tệ, như vậy nếu mình giao tiền cho đối phương cũng không chắc hắn sẽ đồng ý.

"Cô ta đã không tới đây làm việc mấy ngày rồi, ta không biết cô ta đã đi đâu." Má mì Trì Điền mỉm cười nói, "Ngài là? Không biết ngài có quan hệ gì với cô ta."

Má mì Trí Điền rơi nước mắt trả lời, Thủ Võ Hùng không còn kiên nhẫn rút con giao nhỏ, tay phải dùng sức ấn vào, làn da của Trì Điền bị con dao ấn sâu rồi từ đó da bị cắt xuống, má mì Trì Điền nổi da gà khi bị cắt một vệt nhỏ bên cổ, máu tươi chảy trên mặt đất: "Nói thật! Người khiến cô ta nhảy sông tự vẫn hôm đó là ai, có cùng quan hệ gì với bà không,"

Thấy tên biến thái làm thật, rồi thấy máu đỏ chảy trên cổ, má mì Trì Điền sợ hãi khóc ngay tại chỗ.

Má mì của Phi Điền Tân Địa khác với các má mì của những phòng tắm massage tẩm quất ở Tokyo, ở bên ngoài bọn họ thao túng bắt các cô gái làm việc, nhưng thực tế họ cũng đang làm việc cho những người khác, thậm chí có hàng chục cửa hàng ở Phi Điền Tân Địa nhưng đều có một ông chủ đứng phía sau, ông chủ này là ai, cô gái mà được ông chủ này sắp xếp đến từ đâu, những má mì này đều không biết, họ chỉ được ăn phần trăm hoa hồng từng tháng mà có.

"Không phải ta ép cô ta nhảy sông tự vẫn, ta làm gì có cái gan đó." Má mì Trì Điền sợ hãi hét vào người hắn ta. "Ta cũng chỉ làm việc cho người khác, là, là bọn họ làm việc cho Tây Long lão đại."

"Tây Long lão đại?"

"Một trong những thành viên sống ở Ba Đinh, những má mì như ta đều là làm việc cho ông ta, ông ta thu lợi nhuận từ bọn ta mỗi tháng, các cô gái cũng là ông ta giao cho bọn ta quản lý." Má mì Trì Điền biết Tây Long lão đại không phải người đứng sau cùng, mà một ông lớn nữa đứng phía sau chưa xuất đầu lộ diện, nhưng với cấp bậc của má mì Trì Điền cùng lắm cũng chỉ tiếp xúc được với Tây Long lão đại.

Làm một anh hùng đương nhiên không dễ dàng gì, Thủ Võ Hùng không ngờ rằng cô gái nhảy sông tự vẫn này còn nhiều uẩn khúc phía sau như vậy.

Hắn cũng vô tình biết được trên Internet từ mấy cư dân trên mạng họ nói đã gặp được cô gái nhảy sông tự vẫn và biết được cô gái ở Phi Điền Tân Địa, còn có những bức ảnh được chụp vào thời điểm đó.

Hình ảnh đính kèm này là hành động khiến mọi người trong khu vực xôn xao bàn tán có hay không chuyện như vậy xảy ra, nhưng nhiều hơn cả là những bình luận kỳ lạ của cộng đồng "cảm ơn", so với mạng lưới của các quốc gia khác trên thế giới, bầu không khí Internet của người dân quốc đảo càng ngày càng không thể chấp nhận được, dùng những ngôn từ bạo lực trên mạng để giết người là những hoạt động giải trí xuất hiện sớm nhất của cư dân mạng đảo quốc, sau đó nó đã phát triển lớn mạnh thành trào lưu.

Một khói đen mù mịt trong những bình luận, có người còn châm biếm khiêu khích dù cô gái đã chết đi rồi, cũng có những bình luận liên quan đến tranh chấp tiền bạc, rồi những từ ngữ khó coi, Thủ Võ Hùng xem xong liền nhăn mặt lại, những bình luận đó làm cho hắn chóng mặt chứ không được tích sự gì.

Nhưng để tìm ra được công lý trả thù cho cô gái, hắn hoàn toàn có khả năng làm được.

Nới lỏng con dao nhỏ ra, Má mì Trì Điền liền ngã xuống đất, nhưng vẫn mở miệng cố giải thích là mình vô tội.

Thủ Võ Hùng thong thả đi về hướng cầu thang.

Thấy tên biến thái này không có ý định sát hại mình, Má mì Trì Điền thở phào nhẹ nhõm, bà ta do dự không biết nên gọi cảnh sát hay không.

"Hây".

Vẫn còn chưa ổn định được nhịp đập nhanh của tim, Má mì Trí Điền nghe thấy một câu nói được gió truyền đến cầu thang, giống như một quả cầu lửa khổng lồ đang gào thét!

"Ta chỉ là một hiệp sĩ đeo mặt nạ đi ngang qua."

Thủ Võ Hùng mang theo một cái túi to, đứng từ xa ánh mắt căm giận nhìn về phía Ba Đinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.