[Nói chứ các ngươi có biết không, khu Đại Bản gần như vào thời kỳ đen tối rồi.]
[Người nghèo khó đang nhận được rất nhiều tiền trợ cấp? Có một số người chụp được những bức ảnh của đối phương như thể hắn ta là người biến thái vậy.]
[Tên quái nhân ruồi bọ cái gì chứ, rõ ràng đó là kỵ sĩ mang mặt nạ!]
[Đó là một người có tiền hào hiệp phát tiền cho dân nghèo, đó chính là Lỗ Bang, người như vậy thực sự tồn tại à]
Tả Điền Thực Y liếc nhìn điện thoại, rồi cất lại vào túi, vài ngày gần đây trên mạng truyền thông internet vẫn lưu truyền những chuyện khó tin ở Đại Bản, nghe nói có một người mang trang phục đặc biệt đi vào khu vô gia cư ở thành phố (tỉnh) Đại Bản, phát tiền cho người khó khăn và người nghèo trong khu dân cư, còn có người thấy "Con người với hình dạng đặc biệt" này dạy dỗ mấy tên côn đồ.
Đây rõ ràng là một anh hùng xuất hiện để giữ gìn bình yên cho thành phố.
Chỉ có tin tức không thấy các báo cáo có liên quan, các video và hình ảnh mà cư dân mạng thu thập được cũng rất phù hợp với những lời đồn thổi về truyền thuyết của khu đô thị - mơ hồ không rõ, nhận thức cũng không rõ ràng.
Lời đồn về kỵ sĩ mặt nạ ngay từ đầu đã lưu truyền trong các truyền thuyết của thành phố Đại Bản, đây là ưu điểm mà internet mang lại, chỉ trong vài ngày tin tức đã được cả nước biết đến, nhưng mà có được mấy người tin nó là có thật.
"Không hổ danh là Thực Y." Ca Nguyên Mỹ Tịch và Tả Điền Thực Y đứng cạnh nhau trên tàu, bọn họ đang đi hướng về trường nữ sinh Nhuận Đức.
"Hừm?"
Tả Điền Thực Y ngoái đầu xuống, nhìn Ca Nguyên Mỹ Tịch một cách khó hiểu, Ca Nguyên Mỹ Tịch lại nói cái gì mà không rõ đầu đuôi như thế chứ.
So với cô có vóc dáng cao tầm một mét sáu mươi, Ca Nguyên Mỹ Tịch cũng chỉ tầm một mét năm mươi vóc dáng này cũng được xem là nhỏ nhắn xinh xắn.
Đoàn tàu đi qua cầu Hoàng Xuyên của Ngàn Trụ, phía bên ngoài cửa sổ có gió đập vào mạnh đến kinh sợ.
"Sắp phải thi đầu vào rồi, ngươi không lo lắng chút nào à."
"Có à, trong lòng ta đang hoảng lên đây này." Tả Điền Thực Y đặt tay mình lên, trên khuôn mặt của cô nhìn thật bình tĩnh không thể thấy được sự bối rối nào, "Có chứ nhưng lo lắng nóng lòng lúc này cũng vô dụng, bây giờ tốt nhất là nên thả lỏng thư giãn."
Kỳ thi cuối kỳ của trường trung học cũng đã qua, không có gì bất ngờ với thành tích của hai người đạt được, cuộc thi cuối kỳ không có gì khó khăn, dù sao cũng đều là kiến thức cơ bản của trung học cơ sở, Ủy ban giáo dục cũng không làm khó trong cuộc thi cuối kỳ này nhiều, nhưng điều làm Ca Nguyên Mỹ Tịch sợ đó là, chính là cô bạn tốt của cô, rõ là điểm trung bình của kỳ trước rất bình thường, nhưng trong kỳ thi cuối kỳ này kết quả lại vượt quá sức mong đợi, không những vượt mong đợi, mà so với kết quả thi của cô thì thật sự là vĩ đại hơn rất nhiều!
Đây có phải là do sự chênh lệch về chỉ số IQ không?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự rất cam lòng!
"Ah, ta muốn trở nên thông minh giống như ngươi quá à." Ca Nguyên Mỹ Tịch cố tình biến khuôn mặt thanh tú của mình thành một hình dạng ranh mãnh, nhưng càng nhìn lại càng dễ thương, "Ta cố gắng vật lộn học tập cả ngày đêm nhưng chỉ đạt được kết quả bình thường, Tả Điền Thực Y ngươi thông minh như vậy nhất định sẽ trở thành học sinh đặc biệt của trường. "
Hai người họ đã sắp đến gần khu Ngàn Trụ để tham gia cuộc thi đầu vào ở trường trung học nữ sinh Nhuận Đức, đó là một trường trung học tư thục ở quận Adachi, cũng là trường trung học chỉ có duy nhất nữ sinh được đăng ký học, tỷ lệ có thể thi đậu vào trường nữ sinh Nhuận Đức là rất ít, ngoài thành tích học tập phải thật nổi trội, thì những gia đình cũng phải giàu mới có khả năng cho con gái học tập ở đây.
Ngay khi Ca Nguyên Mỹ Tịch vẫn nói chưa hết lời, thì có vài ánh mắt của nữ sinh trên tàu nhìn lại, trong ánh mắt có một sự cạnh tranh nhẹ, mọi nữ sinh đều muốn thi đậu vào trường nữ sinh Nhuận Đức, một năm trường nữ sinh Nhuận Đức tuyển sinh số lượng học sinh không là nhiều, mỗi người phải cạnh tranh với nhau, có thể hòa khí nói chuyện với nhau mới là chuyện kỳ quái.
[Đã đến trạm Bắc Ngàn Trụ, xin mời các hành khách.....]
"Đi thôi."
Tả Điền Thực Y phớt lờ ánh mắt của những cô gái đã xung quanh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ca Nguyên Mỹ Tịch đi ra ngoài.
Hoa Khói và Ngàn Trụ là khu vực thuộc thành phố Adachi, nhưng khoảng cách giữa hai khu này giống như trên trời với dưới đất vậy, tới Ngàn Trụ mới cảm giác được "Khu vực Adachi ban đầu thực sự thuộc về Tokyo." đường Thường Bàn, đường Ngàn Đại Điền, tuyến tàu điện ngầm, tất cả những con đường giao thông trọng điểm đều đâm xuyên qua Bắc Ngàn Trụ, từ Bắc Ngàn Trụ xuất phát chỉ trong nửa giờ có thể tới Tokyo hoặc là các quận xung quanh thành phố, mà Hoa Khói về cơ bản là một thị trấn lớn, không có nhiều đất trống, nhưng cũng không có nhiều hơi thở hiện đại hóa trong đây.
Hơn nữa, từ Hoa Khói đến Ngàn Trụ, đây chính là hai điểm Bắc Nam đối lập của thành phố Adachi, Hoa Khói nằm phía Bắc cạnh tỉnh Ngọc Huyền, Ngàn Trụ ở phía nam Hoàng Xuyên phải đi qua một dòng sông.
Chỉ đi bộ tầm mười phút, hai người đã đến cổng trường nữ sinh Nhuận Đức.
"Người, nhiều thật đấy." Ca Nguyên Mỹ Tịch lo lắng.
Có rất nhiều ô tô đậu ở lối vào trường nữ sinh Nhuận Đức, nhiều cô nữ sinh trên xe bước xuống tiến vào trường trung học, phụ huynh đưa con đi thi trông còn sốt ruột hơn cả con mình, trước trường có mấy cái bàn lớn, có mấy người làm tình nguyện viên cùng các giáo viên điều tiết dòng người lưu thông.
Nhìn thấy hai người đàn ông làm tình nguyện viên ngày hôm qua, thân thiện hỏi han các nữ sinh:
"Có phải đang đi tham gia cuộc thi tuyển đầu vào nhập học không?"
"Vâng đúng rồi." Tả Điền Thực Y gật đầu nghiêm túc.
Giống như các trường tư thục, ngoại trừ việc thông qua một kỳ thi tổng hợp rồi đạt chuẩn có thể nhập học, thì còn có thể thông qua thư từ giới thiệu, về khả năng mỹ thuật, âm nhạc, chuyên môn thể thao, tuy nhiên những điều đó quá xa vời so với Tả Điền Thực Y và Ca Nguyên Mỹ Tịch, gia đình của Tả Điền Thực Y thì sa cơ, Ca Nguyên Mỹ Tịch thì không có kỹ năng đặc biệt gì, cho nên không thể nhận được thư giới thiệu.
"Cuộc kiểm tra tổng hợp đầu vào được diễn ra ở tòa nhà kia, đấy, chính là chỗ rất nhiều nữ sinh tập trung trước cửa." Nữ sinh viên tình nguyện chỉ vào tòa nhà giảng dạy đang mở phòng thi tạm thời.
"Lầu một đến lầu ba là khu dành cho các bạn thi." "
Nhìn theo ngón tay của người nữ sinh tình nguyện chỉ vào thấy một đám đông người đang tụ tập, lượng người thật đông đúc phải tầm một hai ngàn người. Nếu chỉ là ở thành phố Adachi thì sẽ không có nhiều nữ sinh tham gia đến vậy, mà là vì trường Nữ sinh Nhuận Đức mở rộng phạm vi tuyển sinh từ Tokyo đến tận Nại Xuyên, cho nên số lượng tham gia thi cử có thể lên tới hàng vạn, những gia đình có chút điều kiện đều muốn con mình học ở các trường tư thục, đặc biệt là người dân ở đảo quốc còn tách biệt giữa nam và nữ, họ cảm thấy như vậy cũng có lợi cho tính cách của chúng, cho nên trường Nữ sinh Nhuận Đức chỉ tuyển nữ sinh tham gia thi cử cũng là điều hợp lý.
"Cố lên!"
Cả hai cô chung một trường thi nhưng không cùng phòng thi, phía trước cũng dễ phân biệt, Ca Nguyên Mỹ Tịch nắm nhỏ bàn tay lại, cô vẫy tay khuyến khích Tả Điền Thực Y, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của cô ấy một chút thôi bản thân cũng đã rất vui sướng rồi.
Không khí trong phòng thi rất im lặng, vì toàn là người xa lạ ngồi cùng với nhau, không có líu ríu của tiếng nói chuyện qua lại, lúc này không phải lúc để hân hoan nói chuyện, đợi cho đến khi nào của thông báo kết quả rồi lúc đó muốn hân hoan thế nào cũng được.
Sau mười phút im lặng, cuối cùng giáo viên coi thi cũng mang bài thi đi tới.
Nhìn vào cặp kính, cùng với cách ăn mặc cũng biết ngay đây là một giáo viên này còn rất trẻ, khác với giáo viên ở các trường trung học công lập, ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn vào người giáo viên này đã biết đây là một người rất lạnh lùng, việc này khiến cho phòng thi trung học không ít xao động, bọn họ thầm kêu khổ trong lòng, với bộ dạng này đây chắc chắn là một vị giáo viên nghiêm khắc.
"Bài kiểm tra chính là tiếng phổ thông."
Trong thời gian một ngày thi, trường nữ sinh Nhuận Đức kiểm tra ba môn gồm tiếng phổ thông, tiếng Anh và toán học, so với các bài kiểm tra của kỳ thi cuối kỳ, độ khó của bài thi trường nữ sinh Nhuận Đức tăng lên theo cấp số nhân, ở một cấp độ mà Tả Điền Thực Y nhận thấy là không ổn, cô mới chỉ làm được một mặt đề mấy mặt sau vừa nhìn thấy muốn đau đầu cắn bút.
Sau khi trải qua tất cả môn thi, trong trường tràn ngập cảnh đau buồn tiếc nuối.
"Xong đời rồi, xong đời rồi, ta chắc chắn không vượt qua rồi, làm sao bây giờ"
Ca Nguyên Mỹ Tịch vẻ mặt như cầu xin, tuyệt vọng đến mức than khóc.
"Cứu ta với, bồ tát Thực Y."
Đợi vài ngày sau khi các bài thi được chấm điểm phê duyệt xong thì sẽ có kết quả thôi, giống như các trường trung học khác, trường học tư thục cũng sẽ dựa vào kết quả sát hạch, tuy nhiên điều này nhắm vào việc tổng hợp các học sinh có mức độ bình thường, tùy vào mức độ năng lực của học sinh mà những học sinh đó sẽ được sắp xếp để học chung, những học sinh có học lực đặc biệt sẽ được nhận chế độ đãi ngộ, những học sinh có số điểm cao nhất sẽ được miễn toàn bộ học phí, mỗi năm học đều có học bổng để khích lệ các học sinh tích cực học tập, không cần phải trả lại.
Tả Điền Thực Y mệt mỏi lấy tay xoa vào huyệt thái dương, hy vọng trong lòng cô dần bị dập tắt.