Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 28: Đa tạ, đa tạ



Translator: Waveliterature Vietnam

Tại nhà hàng Hải Bộ.

" Nước muối sông xanh đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Hai chai rượu ấm."

Hải Bộ Sa bận rộn như một con bướm, một con bướm thực sự, với diện mạo mới này cô đã trở thành tâm điểm của nhà hàng, dáng người như một con bướm bay qua lại, những khách hàng cũ của nhà hàng chưa bao giờ thấy một người con gái nào xinh đẹp như vậy.

Bà Hải Bộ Huệ nhìn thấy tâm trạng tươi vui của Hải Bộ Sa bà khẽ mỉm cười, và nhìn về phía Thủy Dã Không đang cắt thức ăn: "Thủy Dã Không, việc học tập của cháu gần đây vất vả không?"

"Vẫn bình thường ạ." Nhắc đến sách vở bài tập, Thủy Dã Không lại đau đầu. Mấy ngày nay hắn bận rộn với mấy chuyện khác mà quên đi chuyện học tập.

Lúc trước việc học tập của hắn cũng bình thường giống như những người khác. Nếu không muốn nói là đạt thành tích cao trong lớp.Cũng bởi sách giáo khoa của Hoa Quốc không giống như của Đảo Quốc.

Xem ra tối nay sau khi về tới nhà hắn phải xem lại bài vở và học tập, dù sao thì vẫn cần phải hòa nhập với xã hội hiện đại, thay vì trở thành một kiếm khách giang hồ suốt ngày ra tay hiệp nghĩa.

Điểm khởi đầu của thân thể này quá thấp, nếu không dựa vào năng lực học tập thì chỉ có thể sử dụng những mánh khóe để tập trung và thậm chí là giới thượng lưu ở trong xã hội.

"Chỉ khi học tập chăm chỉ trong tương lai, con sẽ có một tiền đồ trong tương lai tốt. Xã hội hiện đại là một xã hội có trình độ học vấn. Nếu không vào được một trường đại học tốt, thì sẽ rất khó để hỗ trợ gia đình của con trong tương lai." Bà Hải Bộ Huệ nói những lời tận đáy lòng.

Sau khi bà học xong cấp ba, Bà Hải Bộ Huệ đã nghỉ ở nhà. Sau đó vì tuổi trẻ bồng hột,bà đã tới một nơi xa ngàn dặm để kết hôn là Cửu Châu Đảo, rồi bị chính người chồng mà mình yêu thương hành hạ, chịu đựng không nỗi bà trở về Tokyo mang theo Hải Bộ Sa và vẫn còn vướng mắc. Nhưng đến Tokyo bà cũng không thoát được phiền phức.

Bất cứ khi nào bà ấy nghĩ về tuổi trẻ của mình, bà ấy đều cảm thấy tiếc thương cho cuộc đời mình.

Vào thời điểm đó, nếu bà lý trí hơn và nhận ra bản tính của đối phương, cuộc sống hiện tại sẽ rất khác.Rõ ràng bà chỉ mới hơn 30 tuổi, nhưng luôn luôn cảm thấy thân thể yếu đuối dần theo thời gian.

Mặc dù Thủy Dã Không là một đứa bé có hoàn cảnh không tốt, nhưng có một trái tim nhân hậu và tinh thần làm việc chăm chỉ, Tiểu Sa cũng có ấn tượng tốt với nó.Hai đứa mà đến với nhau thì sẽ thật tốt đẹp. Tuy nhiên, Bà Hải Bộ Huệ vẫn sẽ quan sát hắn thật kĩ và không thể để bi kịch của mình lặp lại với Hải Bộ Sa.

"Vâng." Thủy Dã Không gật đầu đồng ý, và không có sự thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với những người trẻ tuổi được dạy.

Hắn cũng đến từ thế hệ trước và đồng ý với suy nghĩ của bà Hải Bộ Huệ. Quốc đảo là một xã hội vượt trội hơn về mặt học thuật so với Hoa Quốc. Ở Hoa Quốc một người phải có ít nhất là bằng tiểu học hoặc bằng trung học cơ sở văn hóa người bề trên đã trở thành câu chuyện cổ xưa, ở Đảo quốc người tốt nghiệp ở trường học không là gì cả. Về cơ bản là sau này bạn thuộc tầng lớp nào trong xã hội mà thôi.

Lấy cảnh sát làm ví dụ. Cảnh sát được chia thành các nhóm nghiệp vụ, nhóm bán chuyên nghiệp và nhóm không chuyên nghiệp. Nhóm chuyên nghiệp cấp một phải vượt qua kỳ thi công chức hạng nhất quốc gia, sau đó tiến hành nhận chức là cảnh sát, một phần của nhóm không chuyên nghiệp, sẽ được rèn luyện để trở thành tốt nhất, cả một cuộc đời cố gắng để trở thành một cảnh sát chuyên nghiệp.

Đối với nhóm chuyên nghiệp, việc trở thành một sở cảnh sát trong vòng vài năm sau khi tốt nghiệp đại học là một vấn đề, mặc dù nhóm chuyên nghiệp trên danh nghĩa thu thập sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học khác nhau, trên thực tế, những người ưu tú có thể vào nhóm chuyên nghiệp sau khi tốt nghiệp là từ Đông Đại như sinh viên ưu tú.

Do đó, nó không phải là một giả mạo ở quốc đảo mà là để thử nghiệm cuộc sống. Nói chung, các sinh viên của trường đại học không muốn so sánh với các sinh viên tốt nghiệp của các sinh viên đại học nổi tiếng trong một vài năm.

"Mẹ ơi, mẹ đang nói gì với Thủy Dã Không vậy?" Hải Bộ Sa lau mồ hôi trên trán và đi về phía sau.

"Đang nói về vấn đề tương lai." Bà Hải Bộ Huệ mỉm cười. " Thủy Dã Không cũng hy vọng sẽ được học một trường đại học tốt trong tương lai."

" Không hổ danh là Thủy Dã Không." Hải Bộ Sa nhìn Thủy Dã Không với ánh mắt ngưỡng mộ. Mặc dù thành tích học tập trước đây của Thủy Dã Không chỉ ở mức trung bình, những người như Thủy Dã Không đã nghiêm túc nói thì chắc chắn sẽ thực hiện nó tốt đến nơi đến chốn.

Nhìn thấy bà Hải Bộ Huệ ngầm cho mình là con rể tương lai, Thủy Dã Không cảm thấy một gánh nặng vô hình.

Lần đầu tiên trong đời, đây là lần đầu tiên hắn được người khác nhận là con rể, mặc dù đây chỉ là một người con rể tương lai.

Hải Bộ Sa cũng muốn hỏi về những vấn đề khác.

Ngay cả khi Thủy Dã Không thực sự không được nhận vào một trường đại học tốt, điều đó cũng không thành vấn đề. Ngay cả khi đó là một trường đại học bình thường, không có vấn đề gì nếu con tìm được một công việc bình thường sau khi tốt nghiệp. Điều bà ấy muốn không phải là cuộc sống vinh hoa, miễn là hai người có thể sống cuộc sống bình thường hạnh phúc,chỉ cần ở bên nhau.

Người cha cặn bã đã để lại cho cô một vết sẹo sâu thẳm, khiến cô mất niềm tin vào tình yêu đôi lứa.

Điều này làm cho Hải Bộ Sa nhớ tới câu " Hm" mà Thủy Dã Không nói vào buổi sáng. Nếu cô to gan lớn mật mà thổ lộ, thì liệu Thủy Dã Không có đồng ý cùng cô xây dựng mối quan hệ.

Mang theo hộp cơm tiện lợi vào sáng hôm sau, Thủy Dã Không trở về nhà.

Tuy nhiên, về tới nhà hắn lại gõ cửa phòng bên cạnh, Tả Điền Thực Y ló cái đầu nhỏ ra.

"Hây đại yêu quái, có việc gì?" Cô đã thay đổi từ tên nam nhân đáng ghét sang đại yêu quái.

Thủy Dã Không dựa vào tường, gọi yêu quái còn hay hơn là gọi bằng tên đáng ghét, hơn nữa trông nó cũng ngộ ngộ: "Đại yêu quái mang cơm đến cho ngươi, ngươi đã ăn gì chưa?"

Cảm thật có lỗi với Hải Bộ Sa, nếu Hải Bộ Sa biết mình mang cơm cho Tả Điền Thực Y ăn, không biết cô ấy sẽ buồn như thế nào.

Tả Điền Thực Y lúc đầu hơi rụt rụt tay và sau đó cô đưa tay hẳn ra và nhận lấy phần ăn.

Cả hai đã trải qua những chuyện sinh tử tuyệt vời, và họ cũng được xem như là có mệnh duyên số- trong mắt Tả Điền Thực Y là như thế.

Sau khi nhận lấy phần thức ăn, đôi môi của Tả Điền Thực Y nhấp nháy trong vài giây và khẽ nói:

"Cảm ơn."

Sau khi ăn xong Tả Điền Thực Y đi vào phòng và ngồi bệt xuống đất với đôi mắt đỏ. Đại yêu quái đưa cho cô bữa trưa và hơi nóng, và đó không phải là bữa trưa rẻ tiền của cửa hàng tiện lợi.

Thật là kì cục. Cô ấy lúc nào cũng có một phần ăn miễn phí. Sau khi trở về nhà vào đầu giờ sáng, Tả Điền Thực Y phát hiện ra rằng rằng cô ấy không có tiền ở nhà.

Cô định đến xin vay tiền của Đại yêu quái, nhưng Tả Điền lại cảm thấy thật khó khăn, thôi vậy,khuôn mặt cô cảm thấy khó chịu, vì vậy về cơ bản cô đã bị đói vào ngày này.

"Ta đẩy vào nha." Thì thầm, Sada mở bưu kiện bên ngoài hộp ăn trưa.

Vừa ăn xong bữa tối rồi, sáng mai phải làm sao.

Quên đi, hoặc đi ngủ sớm, thì mức tiêu thụ sẽ ít hơn nhiều.

Còn đỡ hơn đi ngủ mà bụng rỗng, điều đó tốt hơn.

Ngay lúc mở gói thức ăn, tay của Tả Điền Thực Y đã run run nhẹ.

Một tờ tiền nghìn đô được in bằng Noguchi Hideshi được đặt trên đầu hộp cơm trưa. Nó không quá mới cũng không quá cũ, nhưng nó được đặt gọn gàng, giống như nó được cố tình sắp như vậy.

Tay cô cầm đôi đũa run rẩy, và vòng tròn mắt đỏ hoe.

"Cảm ơn, cảm ơn." Tả Điền Thực y cắn môi và không thể ngừng gạt nước mắt.

Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn trên mặt Noguchi Hideo trên tờ tiền, khuôn mặt của cô giãn ra rất nhiều.

Ở Ngoài cửa nghe Tả Điền khóc và cảm ơn, Thủy Dã Không mỉm cười và lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.