Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 3: Lão tứ



Con bé đanh đá nhảy chân sáo đến bệnh viện, lén lén lút lút luồn lách qua các cầu thang, tiến đến phòng bệnh kia mà không tự hỏi tại sao chung quanh không hề có y tá hay bác sĩ nào cả.

“Chắc là nhóm xử hết người trong bệnh viện rồi mới xử tới thằng kia, ha hả, đáng đồng tiền thật”

Mục đích chuồn khỏi nhà ban đêm chính là chụp hình, quay vid về cảnh tình địch mình bị cưỡng hiếp và mách lại với anh mình, để anh khinh thường và xa lánh theo. Càng đến trước phòng bệnh, con bé càng nghe tiếng rên rỉ và la lối vì đau đớn, kèm theo tiếng chát chát vang lên… ừ là tiếng chát chát của SM các cậu ạ.

“Lão đại, chúng ta có khách mời quý hóa đến này”, anh trai tuấn tú với cặp mày ngài mở cửa phòng, cong môi lên để lộ hai má lúm đồng tiền hướng về phía con bé đang trợn to mắt sững sốt. Đây không phải kịch bản đã dàn dựng lên vào sớm nay.

Đương nhiên không phải kịch bản đã dựng rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, măng non đấu với tre già thì tre già sẽ chiến thắng. Chiều hôm ấy, sau khi bàn bạc nhau thì quyết định để lão nhị vào chăm TaeKyo nhưng vừa soạn đồ mang vào cho đứa nhỏ, lão đại và lão tứ đã đích thân ngăn lại, nói rằng hãy để hai người họ đi thay.

Bói bài có cái lợi lớn, đặt niềm tin vào thì sẽ đoán được tương lai, lão tứ đoán được điềm xấu nên nói lão đại hãy vào trông TaeKyo, lão tam thì nhắn tin cho cậu bạn, người đã làm đứa nhỏ có thai rằng tối nay an phận ở nhà đi, họ sẽ thay người giải quyết vấn đề này.

Nói các y tá bác sĩ lánh nạn tạm và các phòng bệnh khác phải được khoá cửa trong khoảng vào đêm, đương nhiên là TaeKyo không hề hay biết chuyện này cho tới khi đang bị đè lên giường, áo quần bị xé rách không thương tiếc, bị trụ lại trên thành thường bởi một người đàn ông xa lạ, còn một người khác thì căng hai chân cậu ra, dùng một ngón tay muốn đâm thẳng vào hậu huyệt đang khép chặt của cậu, vùng vẫy không ích gì, đau đớn đến quặng người vì mùi Alpha xa lạ làm cậu không kêu gào hay rên lên nổi, nhắm chặt mắt phó mặc số phận thì tiếng chát quen thuộc vang lên, tiếng la thất thanh của cả hai kẻ kia truyền vào tai cậu, TaeKyo được thả ra và cậu được người nào đó quấn mền ôm vào lòng.

“Ngoan nào tiểu Kyo, tụi anh đến rồi”, là tiếng lão đại. Cậu mở mắt nhìn lão đại, không cầm được chôn mặt vào hõm cổ của lão, để lão tuỳ ý xoa lưng, xuôi dần cơn đau và thiếp đi mất, mùi hương của lão đại không hăng mùi Alpha mà thoảng như mùi của cây lá, mát rượi, an bình.

Thu lại dây roi, lão tứ nở nụ cười hiện lên hai lúm đồng tiền thật sâu, thẳng chân đá hai người kia về phía hai kẻ canh cửa bị knock out và bị trói ở góc phòng. Tiến đến gần một trong bốn người đang run lẩy bẩy kia, dùng gót giày nâng mặt hắn lên, sững sốt cảm thán “Oh wao! Lão đại, đây là đàn em của Đồ tể hẻm số 10!”

“Đàn em sao? Thật trùng hợp, lão tứ thích ai trong bốn người đó? Dạy dỗ hắn đi, tôi chịu trách nhiệm cho”, lão đại đạm mạc lên tiếng.

“Yeah yeah, anh nói đấy nha! Em chấm đứa này, ha hả, Omega học đòi làm Alpha trong truyền thuyết đây sao”, lão tứ túm cổ áo người kia, quăng mạnh lên giường bệnh, rồi cột ba kẻ kia lại, phòng ngừa chúng náo loạn. Nghe tiếng rên đau của người kia, lão tứ không cầm lòng được nhếch môi, leo lên giường và săm soi kẻ trước mặt.Nước da trắng nhợt, con ngươi bị xăm màu đỏ nhìn cuốn hút, lão tứ thích thú khoá tay nam nhân đang giãy giụa lên thành giường bằng còng SM, chậm chạp dùng tay không xé áo của cậu ta, vừa xé vừa nói “biết thế tôi đã mang theo thêm đồ chơi SM rồi, tiếc quá đi lão đại ơi, tiếc muốn khóc luôn đó”

“Thả tao ra! Đồ biến thái! Đại ca sẽ giết chết mày!!”, nam nhân hùng hổ gào lên, tức giận trừng mắt nhìn lão tứ, lão tứ nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm chiếc rìu ở ngay eo nam nhân, tiết dần ra mùi hương Alpha đặc trưng của mình, dù có uống thuốc ức chế Omega nhưng chỉ cần gặp mùi Alpha xa lạ nặng nề, sẽ không chống cự được mà trở về nguyên hình là Omega.

(Thay đổi xưng hô và sau đâu là cảnh H)

“Bé cưng, thoải mái không nào?”, lão tứ ôn nhu hỏi han vừa không ngừng luận động, đỉnh vào nơi sâu nhất của người kia. Đáp lại là tiếng khóc nức nở, tiếng rên không ngừng.

Sau khi mạnh mẽ gào lên, lấy đại ca ra dọa nhưng bất thành, hắn bị anh tát một cái đau điếng và đập vào mắt lại là hai má lúm đồng tiền sâu hút người vào.

Anh cúi xuống liếm nhẹ lên vết tát đau rát của hắn, rồi hôn dần xuống dưới cổ, hắn vặn vẹo người muốn né tránh, muốn dứt ra nhưng lí trí dần dần bị *** đơn thần phá vỡ.

Anh mút nhẹ lên đầu nhũ tiêm của hắn, cắn xuống thật mạnh để nghe tiếng rên bật ra khỏi môi hắn.

” Ah!… đừng… Đồ khốn… Ưm…”

Tay dang hai chân trắng nuột không tì vết của hắn ra hai bên sau khi thanh lí cái quần thùng thình, để lộ ra phân thân đang cương cứng vì bị ảnh hưởng mùi hương Alpha và hậu huyệt ẩm ướt đang khép mở đói khát, lão tứ không cầm lòng được tặc lưỡi “ra là lần đầu, thế này cũng *** đãng quá rồi đi”, đâm thẳng hai ngón tay của mình vào chọc ngoáy nội vách, đâm sâu vào bích tràng và tìm kiểm điểm bí mật kia.

“Ân… Ô…sâu… Sâu quá… Đừng… Không… A…”, hậu huyệt ngậm chặt lấy ngón tay của anh, khép mở đẩy ngón tay sâu vào, hắn vặn vẹo eo, cảm giác khô nóng khó chịu bộc phát lên dần bên trong cơ thể, không chống cự được nữa mà là xuôi theo, ánh mắt đẫm nước mông lung nhìn về phía lão tứ, mông hắn kẹp chặt ngón tay anh, đã vậy còn tự chuyển động cơ thể nhấn nuốt.

Mặt lão tứ đen dần, rút tay mình ra, nâng mông người kia lên, không ngần ngại đâm nam căn cương cứng của mình vào.

“ÁH!”, nam căn to hơn ngón tay nhiều lần vậy mà hắn có thể đó nhận một cách dễ dàng, đến mức khi anh đâm vào, cậu đã bắn thẳng ra rồi sau đó tiếp tục bị giày vò đến cương lên lại.

Nơi sâu nhất của hắn bị đỉnh vào, lão tứ tháo còng tay ra, ôm người vào lòng, nắm lấy hai cánh mông căng tròn kia nhào nặn, rút ra đỉnh vào mạnh mẽ, để hắn ôm lấy cổ mình, ngẩn mặt lên khóc nức nở và rên rỉ “Ah …Ah.. Ah… Ân…sâu…sâu quá… Ah… Không… Chỗ đó…”

Alpha kết dần được hình thành, lão tứ thẳng tay đánh ngất người đang sung sướng kia, rút nam căn của mình ra, để tận 20 phút sau bắn tinh hết lên người hắn mới rút khăn, lau sạch cho cả hai và nhìn lão đại.

“Thích không? Mang người về, tôi sẽ liên lạc với Đồ tể”.

Lão tứ hí hửng đặt chiến lợi phẩm qua một bên, cầm roi đi xử ba người còn lại đang run rẩy không ngừng kia.

Cho đến khi vị khách mời quý hoá đến.

“Cha chả, đây chẳng phải người tát tiểu Kyo của chúng ta sao”, lão Tứ hào hứng túm gáy con bé đanh đá vào phòng, khép cửa lại và tống nó ngã sấp xuống trước mặt lão Đại.

Dùng cặp mắt lười nhác dời khỏi người TaeKyo, nhìn xuống con bé đanh đá, lão Đại cong khóe môi lên. Nguy hiểm bao trùm cả căn phòng, áp lực làm mọi người gần như muốn đình chỉ hô hấp.

“Lão Tứ, nói tiểu Tam chuẩn bị, nói bạn nó ngay trong ngày mai không qua hỏi cưới TaeKyo thì đừng thắc mắc tại sao con em nó trốn đến lõi trái đất, cũng bị tìm ra và được cắn rồi đâm bởi lũ người nào đó hoàn toàn xa lạ”.

Con bé đanh đá kìm nén run rẩy, tức giận trừng mắt nhìn lão Đại, khinh khỉnh hất mặt lên đáp “cưới cái quần! Anh tôi không bao giờ lấy loại thấp hèn đó! Dụ dỗ anh tôi rồi muốn vào dòng họ?! Đừng mơ! Thà người đó là tôi còn thích hợp hơn!!!”

CHÁT

“Cưng à, giàu cỡ nào cũng chỉ thích hợp liếm giày cho anh em tao”, lão Tứ siết chặt cằm của con bé, đau đến mức muốn rạn nứt cả xương hàm, nó chịu không nổi phải khóc nức nỡ, từ bé đến giờ, nó chưa từng bị ai đối xử như này cả, chỉ có nó hành hạ người ta, không ai dám hành hạ nó. Có thể gọi là ăn miếng trả miếng.

[…]

Leng keng… Leng keng…

“Tam tử, tôi đến rồi, có phu nhân cũng đến nữa”, hắn bước vào quán, nhẹ vuốt lại nếp áo sơ mi trắng, đưa mắt đến thằng bạn đang nhảy chân sáo vui vẻ đi từ phía bên trong ra.

Tự nhiên mà khoác vai hắn, lão Tam hí hửng hỏi “uống gì không? Tôi kêu người chuẩn bị cho”, lão Tam bị gõ đầu, là lão Nhị mặt than kéo lão Tam khỏi người hắn, mắng em mình “tiểu Tam, người ta đến cưới xin, em lo mà qua phụ lũ nhỏ đi! Còn cậu và phu nhân, theo tôi”, đạp mông lão Tam đi, lão Nhị mỉm cười hoà nhã, hướng tay mời đi theo.

Phu nhân hiền hoà bất đắc dĩ nhìn con trai mình, hắn nắm tay mẹ vỗ nhẹ trấn an, chậm rãi cùng theo sau người nam nhân kia đi gặp lão Đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.