Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 4: Đám cưới



Phòng nhỏ với đèn sáng trưng, lão Đại thong dong nhấp trà, đọc sách, gối đầu lên đùi y là TaeKyo, đứa em út đang say ngủ. Lão Đại thoáng hoài niệm về “mẹ”, ngày trước mỗi lần mang thai các em, mẹ cũng hay ngủ li bì thế này, cha cưng chiều không nỡ gọi dậy, hô hấp đều đặn với khuôn mặt buông xuống mệt mỏi, phòng vệ, lão khẽ cười.

CỐC… CỐC… CỐC…

“Lão Nhị tiến vào đi”

Lão Đại kê đầu TaeKyo bằng gối hình con cá vàng rồi mới đứng lên, ra hiệu lão Nhị khép cửa, cúi đầu cung kính chào hai người mới đến.

“Hân hạnh được gặp lại cô, phu nhân Jennia”, lão Đại rót trà ra tách mời khách, rồi ngồi lại xuống chỗ của mình.

“Bất… Con còn nhớ tên cô sao?…”, phu nhân ngạc nhiên hỏi, lần cuối nàng gặp đứa nhỏ này là vào đám tang người bạn thân nhất của cô, cũng chính là mẹ lũ nhỏ. Khi nghe con trai kể đã cắn và làm đứa bé nào đó có thai, nàng đã lo sợ âm mưu như trên phim truyền hình hay chiếu nhưng khi đến đây mới vỡ lẽ là con của bạn thân. Số trời trong truyền thuyết?!

“Sao con có thể quên ân nhân từng giúp gia đình con chứ cô”, lão Đại buông một câu nhẹ bẫng, tay nghịch mái tóc em mình, phá rối để đứa nhỏ khó chịu trở mình, chôn người vào sâu hõm ghế.

Phu nhân nhìn thấy hành động của đứa nhỏ, đồng thời thấy sau gáy cậu có vết cắn mới không tự chủ được nhìn qua thằng con nhà mình, chờ hắn gật đầu với nàng, phu nhân mới cười nhẹ nói “hôm nay cô đến là để hỏi cưới cho con trai cô, mong con đáp ứng và chúng ta sẽ bàn ngày cưới cùng sính lễ phía bên nhà rễ nhé?”.

Lão Đại gật đầu với phu nhân, kéo em trai mình ra khỏi hõm ghế và ôn hoà đánh thức đứa nhỏ dậy. “Em muốn sính lễ cho đám cưới của em là gì?”, TaeKyo chưa tỉnh ngủ, mắt nhá nhem, tai ong ong ù ù nên đã nghe nhầm câu hỏi của anh trai, giọng ngái ngủ đáp “em muốn giống mẹ, cỡ vài ba đứa nhỏ nữa cho vui nhà vui cửa a”, ngây ngô hướng lão Đại cười toe lên.

“Khụ, em nghe nhầm? Anh hỏi hồi môn đám cưới, em thích gì?!”, lão Đại bất đắc dĩ giúp TaeKyo lau mắt, đưa trà cho cậu uống để tỉnh táo lại.

TaeKyo sau khi an vị bên cạnh anh trai mới phát hiện đối diện có người ngồi, là hắn cùng vị phu nhân nào đó quen quen cậu đã từng gặp qua, nhưng tâm trí cậu đặt lên người hắn nên mặc kệ vị phu nhân kia đi.

“Anh đến hỏi cưới tôi?”, không tin vào tai mình khi lão Đại nói về của hồi môn, cậu liền hỏi hắn. “Phải, đến cưới xin, mang em và con cùng về nhà”, miệng lưỡi công đều từ một lò đường mật đi ra, huống hồ hắn còn cố tình phát ra mùi của Alpha khiến cậu bồn chồn, tim đập, mặt đỏ bừng. Lão Đại chướng mắt, quyết định tống hai đứa này ra khỏi phòng, nhờ lão Thất hộ tống đi chọn đồ cưới và tìm nhà hàng đặt chỗ.

Để lão Đại và phu nhân một mình một cõi, thẳng thắn đối mặt nhau.

“Tiểu Kyo luôn nghĩ do mình sinh ra mà hại chết mẹ, đứa nhỏ này từ chối máu mủ, chỉ xem chúng tôi như huynh tỷ kết nghĩa chỉ để chạy trốn quá khứ đó.”, lão chậm rãi nói, cong môi cười nhìn vị phu nhân mặt ngày càng trắng bệch dần. Hắn lại tiếp tục “Chúng tôi cho nó tình thương thật lòng là tình thân gia đình, để rửa trôi cái tội danh nó gán cho bản thân và để đứa nhỏ không xa lánh chúng tôi. Cho đến khi nó trưởng thành và biết sự thật đau lòng thì tôi không nghĩ, ông trời thật biết cách ghẹo người, chúng ta là Thông gia đấy, phu nhân cao quý ạ”, lão Đại không bao giờ muốn mình dưới trướng ai cả, dù là thầy cô, lão cũng chỉ quỳ chân, đa lễ với cha mẹ mình.

“Đến hôm nay tôi muốn nhấn mạnh lại lời nói khi đó, lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng, để vị chồng nhà cô, phắn xa khỏi cuộc sống của chúng tôi, cô là người bao dung rộng lượng, tôi biết ơn, mang ơn nhưng chính chồng cô đã phá gia đình tôi, bố thí sự thương hại và gây hận thù này. Tôi đối cô và con trai cô, sẽ xem như gia đình mình mà bảo vệ vậy nên hãy thương yêu TaeKyo, ai khổ cũng không sao, nhưng chúng tôi không muốn em ấy khổ”.

Phu nhân nghe lão Đại nói xong, không cầm được nước mắt, ôm mặt khóc lên như trẻ nhỏ, nàng nức nở đáp “cô hứa, cô hứa xem thằng bé như con ruột mà đối đãi tử tế, cô đã làm mẹ con thất vọng nhiều lần rồi… Cô xin lỗi…xin lỗi mẹ con…”

Vào lúc này, lão Thất đang phụ TaeKyo mặc đồ cưới, tây trang trắng tinh và bông hoa nhỏ đeo ở cổ che vết cắn, còn có cài đầu Vintage, lão Thất không chịu nổi đã ôm chặt em mình, thủ thỉ thủ thỉ “sao lại ra nông nỗi này, sao lại là người kết hôn sớm nhất cơ chứ, chị không muốn tiểu bảo bối của chị rơi vào nấm mồ hôn nhân đâu mà, hu hu hu”.

TaeKyo bất đắc dĩ xoa lưng vỗ về lão Thất yếu đuối, nghe tiếng kéo rèm chỗ thay quần áo, cậu đưa mắt nhìn qua hắn với bộ Tây trang đen tuyền ôm sát cơ thể săn chắc, khuôn mặt nghiêm nghị đang chỉnh lại caravat. Cậu câu lên nụ cười, đỡ lão Thất ngồi xuống ghế và chạy qua phụ hắn chỉnh caravat, phép thử của cậu xem như là thành công rồi đi, đợi mai mốt về nhà chồng, cho thời gian bồi đắp tình cảm chân thành chậm rãi nữa là tốt lắm rồi.

Hắn cầm tay cậu, hôn nhẹ lên mu bàn trắng muốt của cậu, nhẹ cất lời ” anh là Q, đại Q, hãy giúp đỡ nhau nhé”, cậu cười rộ lên đáp “dạ anh, em là TaeKyo, hãy chiếu cố nhau nha”.

Lão Thất vừa gọi điện đặt nhà hàng, vừa ủy khuất nhìn nơi Tym bay tá lả kia “hu hu hu, tiểu Kyo xuất giá rồi, mình già rồi,…ô ô… Phải nói với Mie là mau chấp nhận lời kết hôn của mình luôn thôi… Ô… Ô… alo tôi muốn đặt bàn”

[…]

Rồi đám cưới tưng bừng cũng diễn ra, người quen, bạn học, họ hàng hai bên chỉ cần có thiệp đỏ đều xuất hiện ở buổi lễ trọng đại này. TaeKyo cầm bó hoa ngại ngùng đứng cạnh đại Q, trắng đen hoà hợp, khách khứa đến không khỏi sững sờ vì hai người xứng đôi mà còn sững sờ vì nhóm trai thanh nữ tú của bên nhà dâu.

Lão Đại chuẩn bị bài phát biểu.

Lão Nhị kiểm menu món ăn.

Lão Tam đi chụp hình cùng bạn học.

Lão Tứ an vị dỗ dành tiểu tình nhân.Lão Ngũ đi làm nên sẽ đến trễ.

Lão Lục ngồi góc nào đó chơi game phá đảo…

Lão Thất cùng tiểu bảo bối đi dạo quanh nhà hàng.

Lão Bát đợi lão Cửu ngồi ở bàn tiếp khách xong thì đi trò chuyện cùng vệ sĩ.

vài dòng tác giả: tên lũ nhỏ là Bất Li (Lee) Thiên Trường Địa (Điềm) Cửu Chi Quy (Quang) Tận (Tịnh) Trời (TaeKyo). Tên trong ngoặc là tên đã chỉnh sửa sau này.

“Lão Cửu à, đi chơi với tôi đi, em đừng làm chuyện vô bổ này nữa”, Lão Bát bất mãn dậm dậm chân như trẻ nhỏ. Dùng dằm nắm tay người kia muốn kéo kéo đi. Lão Cửu cười cười ôm lão Bát vào lòng dỗ dỗ “anh ngoan nào, không em sẽ giành lại vai lão Bát đấy!”, người nào đó đành ủy khuất tựa cằm lên vai lão Cửu, cọ mặt vào hõm cổ y rên rỉ buồn chán, lão Cửu không ngại khách khứa đi ngang qua, mấy lão khác cũng không ngại hai đứa em nhà mình đang tung hường bay lất phất, cũng phải thôi, song sinh chính là tình nhân kiếp trước của nhau nha.

“Bữa tiệc sắp bắt đầu, mời mọi người vào bàn ngồi”.

Đèn dần chuyển vàng, khung cảnh lãng mạn xuất hiện. Lão Đại chủ trì toàn bộ buổi tiệc, giọng nói nam tính trầm thấp vang lên ở loa, vang vọng khắp căn phòng.

“Ngày hôm nay, chúng ta có mặt ở đây để cùng chứng kiến một buổi lễ trọng đại trong mỗi cuộc đời con người, từ lúc còn bé cho đến khi tìm được người bạn đời hợp ý, lần này tôi đứng đây để chứng kiến ngày trọng đại đó của em tôi và con trai trưởng của dòng họ…, chúng ta hãy vỗ tay để mời họ tiến vào nào”, nụ cười nhẹ hững hờ làm tan chảy hầu hết Omega trong buổi tiệc, tiếng vỗ tang vang lên rầm rộ, pháo nổ, nến lên, cửa mở để hắn cùng cậu khoác tay nhau, cầm hoa tiến vào, bước đến vị trí gần lão Đại đang đứng, đối diện lão.

Lão Đại cưng chiều nhìn em trai mình, mấy lão ngồi dưới kia không cầm được che mặt, ôm nhau hoặc vờ quay đi chỗ khác rơi lệ, họ già rồi… Em út kết hôn rồi, họ còn chưa lên xe hoa nữa… Họ già quá rồi ( – -” được rồi, còn than nữa sẽ không cho xuất hiện ngoại truyện đâu, nhé!)

“Đáng ra những lời này nên ở lễ đường màu trắng sẽ Diễm lệ hơn nhưng hiện đứng ở đây, trời làm chứng đất giám hộ, mọi người tham gia tiệc đều nghe thấy, đại gia đình của em đang dõi mắt theo em nên không cần lễ đường nữa rồi. Giản dị, hoà hợp, ấm áp và hạnh phúc. Lão Đại thay mặt tất cả hỏi hai em, liệu có thể chấp nhận nhau, cùng đi nắm tay nhau suốt quãng đời còn lại, dù có đớn đau hay vấp ngã, có chấp nhận tính cách nhau, thương yêu nhau mà sống tốt hay không?”, giọng nói quyết đoán, dứt khoát, không có cảm giác ép buộc nhưng khiến người khác phải bất giác nghe theo.

“Em chấp nhận”, TaeKyo dứt khoát đáp lại.

“Tôi chấp nhận”, hắn gật đầu đáp theo.

Lão Đại nghe xong câu trả lời vừa ý mình, quay xuống phía ghế khách mời, hỏi “ở đây có ai không chấp nhận hôn lễ này không?”

Con bé đanh đá rất muốn giơ tay phản đối nhưng trước đó, chị họ đã ngăn lại, áp sát tai con bé thì thầm “người có quyền lực ở đây không phải phu nhân mà là cái người đang chủ trì kia kìa, dây vào chỉ có chết!” và cái tát đêm đó đã khiến nó ám ảnh.

“Vậy tôi xin tuyên bố, hai người đã kết duyên, buổi tiệc rượu xin được phép bắt đầu!!”

Chờ lệnh từ lão Đại, lão Nhị búng tay cho nhân viên bắt đầu khai tiệc, bưng đồ ăn ra. TaeKyo và hắn cùng đi đến từng bàn bồi rượu, đám cưới diễn ra êm đẹp mà không ai hay lão Bát cùng lão Cửu đang giải quyết con chuột nhắt chạy loạn.

Dùng lực ném mạnh người đàn ông kia ra khỏi bậc tam cấp nhà hàng, lão Bát quát lên “thứ như mày nên cút xa tầm mắt tao một chút! Mày đừng nghĩ tao còn là Omega mà đe dọa! Nhờ ơn mày nên gia đình tao mới có ngày hôm nay, oan gia tương Phùng, muốn tụi tao tôn trọng mày? Không có đâu! Cửu, vào thôi, kệ hắn ta!”, lão Bát kéo tay lão Cửu đi, bỏ lại người đàn ông với bộ Tây trang nhăn nheo, quẹt nhẹ máu ở khoé môi, người nọ nhếch mép, xoay gót rời đi, vừa đi vừa lầm bầm “trưởng thành cả rồi… Con của cậu ấy… Vẫn giống cậu ấy… Thật giống”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.