Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 192



Chương 192: Cô đáng bị xui xẻo

Lục Khánh Huyền đến bệnh viện nơi
hẹn gặp với tâm trạng lo lắng.

Từ rất xa, cô ta đã nhìn thấy thân hình
cao lớn của Mạc Du Hải đứng đó, dường
như anh đang đợi cô ta.

Lần đầu tiên được anh chờ đợi nhưng
cô ta hoàn toàn không cảm thấy vui chút
khẩn trương là ngày càng tăng lên.

Tuy rằng Lục Hằng đã nói sẽ giải quyết
giúp cô ta nhưng cho đến bây giờ ông ta
vẫn chưa gọi đến một cuộc gọi nào, cô ta

không dám xác định rốt cuộc chuyện này
đã giải quyết thỏa đáng hay chưa, dù sao
cũng là bị đâm một dao, Lục Hân Nhân chỉ

có thể kiên trì tiếp tục đi đến.
“Du Hải….”

“Đến rồi, vậy đi thôi.” Ngữ khí của Mạc
Du Hải rất thản nhiên, khiến trong lòng cô
ta càng hụt hãng hơn.

Đột nhiên có khoảnh khắc Lục Khánh
Huyền muốn thẳng thắn nói rõ với người
đàn ông trước mặt này, chỉ là cô ta cũng
hiểu được tính cách của Mạc Du Hải, anh
tuyệt đối không cho phép người khác lừa
gạt mình, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn

đi theo bên cạnh anh.

Mạc Du Hải nhìn thẳng phía trước,
khuôn mặt tuấn tú thản nhiên, Lục Khánh
Huyền vốn đang chăm chú nhìn thẳng phía
trước, lại kìm lòng không đậu mà chuyển
tầm mắt lên người anh, nếu Du Hải có thể
lại thích mình một lần nữa thì tốt rồi.

Chỉ là dù cô ta đã làm hết tất cả mọi
cách có thể cũng chỉ phí công, ngay cả tự
tôn mặt mũi cũng không cần, thế nhưng
vẫn không thể có được một chút đau lòng
thương hại nào của anh.

Dùng một chút thủ đoạn mới có thể
kéo người lại bên mình, thế nhưng chưa
được bao lâu thì lại bất hòa.

Mà hậu quả của chuyện này rất có thể
là mỗi người một ngả, nghĩ đến đây, trong
lòng cô ta không khỏi dâng lên nổi khủng
hoảng khó bình ồn.

“Đến rồi.” Mạc Du Hải bỗng nhiên mở miệng.

Lục Khánh Huyền đột ngột. dừng lại,
nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong
lòng có ý muốn xoay người bỏ chạy, nhưng
cô ta cũng biết nếu chạy thì đồng nghĩa với

việc cô ta thừa nhận rằng mình đã nói dối.

Nếu thật sự bị điều tra ra, chỉ có thể

giả vờ bất tỉnh để qua chuyện.
“Bác sĩ kia cũng ở bên trong sao?”

“Đúng vậy, vào đi thôi.” Mạc Du Hải
mở cửa đi vào, bên trong ngoài anh chàng
đẹp trai tóc xanh mắt vàng kia thì còn có
một người đàn ông sắc mặt nặng nề ngồi

bên cạnh nữa.

Lưu Bình.

Giờ phút này, sắc mặt của anh ta cũng
không tốt hơn Lục Khánh Huyền chút nào

mà còn tiểu tụy hơn vài phần, giống như
chỉ trong thời gian ngắn mà đã già đi mấy
tuổi, bọng mắt vừa to vừa đen, đôi con
ngươi đục ngầm âm trầm, cho dù là nhìn
thấy cô ta đi vào thì cung chỉ liếc một cái rồi
lập tức rời mắt đi.

Trong lòng Lục Khánh Huyền không
khỏi nghỉ hoặc, chắc rằng Lưu Bình đã biết
rằng chuyện của họ đã bị bại lộ sau khi
kiểm tra, làm sao anh ta có thể bình tĩnh
hơn mình được, chẳng lẽ anh ta định đầy
hết mọi chuyện lên người mình.

“Hải, đây là bạn của cậu à, rất xinh
đẹp.” Anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt
xanh kia nhìn thấy Lục Khánh Huyền thì
mắt sáng ngời lên, anh ta thích búp bê
phương Đông, diện mạo và khí chất của
Lục Khánh Huyền hoàn toàn phù hợp với
vẻ đẹp của phụ nữ Việt Nam trong tưởng
tượng của anh ta.

Không khỏi vừa gặp đã thương đối với
cô ta, người nước ngoài không giống trong
nước, tư tưởng tương đối thoáng, thích
chính là thích, không thích chính là không
thích, không có nhiều suy nghĩ quanh co
lòng vòng nhiễu loạn, anh ta hỏi thẳng: “Cô
gái xinh đẹp, xin hỏi hiện tại cô có bạn trai
không?”

“Có rồi.” Lục Khánh Huyền nhíu mày,
né tránh ra phía sau Mạc Du Hải theo bản năng.

Trên mặt Mạc Du Hải không có biểu
cảm gì, anh thản nhiên nói: “George, làm

việc chính trước.”

“Thật đáng tiếc, Hải, vì sao bên cạnh
cậu toàn là mấy cô nàng xinh đẹp như vậy,
thật sự khiến tôi cảm thấy bị đả kích nặng
nề.” George làm bộ tiếc hận nói, trước kia ở
nước ngoài, bọn họ quen nhau qua một tọa
đàm học thuật, tính tình anh ta khá thẳng
thắn hoạt bát, nhưng lại không bị sự lạnh

lùng của Mạc Du Hải dọa chạy.

Thế mà lại bị số đào hòa của Mạc Du
Hải dọa sợ, chỉ cần đi ra ngoài cùng Hải là
bọn họ có thể dễ dàng trở thành khung

nền. Đọc full tại truyen.one nhé

Tuy nhiên Hải cũng là người bạn ưu tú
nhất trong số những người bạn mà anh
quen.

Cũng không trách nhiều phụ nữ thích
cậu ta như vậy.

“Cô gái, mời đi bên này, hôm nay đành
làm phiền bác sĩ Bình giúp tôi một chút.”
George vẫn luôn biết phải lịch sự lễ phép,
không quên hỏi trước Lưu Bình một câu.

Lưu Bình đang có tâm sự nên cũng
không để ý đến George nói gì, chỉ câu nệ

cười một cái coi như đáp lại.

Lục Khánh Huyền không còn cách nào
khác, chỉ có thể nằm xuống theo yêu cầu
của George đề làm kiểm tra, nhìn thấy vẻ
mặt nghiêm túc của George, cô ta âm thầm
cầu nguyện trong lòng, hy vọng George
kiểm tra sai.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt càng ngày
càng tràn đầy nghi hoặc của George, Lục |
Khánh Huyền không khỏi khẩn trương, tâm
rơi xuống đáy cốc.

Cuối cùng vẫn bị phát hiện sao.

Lục Bình vốn vẫn yên lặng không nói
gì từ nãy giờ, lúc này trong mắt lướt qua sự
kiên quyết rồi đột ngột rút một cái dao

phẫu thuật trong đống dụng cụ phẫu thuật
ra, sau đó đặt vào eo Lục Khánh Huyền,
lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng:
“Không được động đậy, nếu ai dám động
thì tôi sẽ giết Lục Khánh Huyền.”

Biến cố xảy ra khiến Lục Khánh Huyền
không kịp trở tay, cô ta cứng đờ nằm đó,

không dám lộn xôn.

“Bác sĩ Bình, anh, anh làm cái gì vậy,
mau thả cô Khánh Huyền ra.” George cũng
bị anh ta dọa sợ, lo lắng nhìn liếc qua Mạc
Du Hải.

Mạc Du Hải lạnh lùng nhìn vào đôi mắt
có phần mất tập trung của Lưu Bình, ngay
từ đầu anh đã cảm thấy Lưu Bình có gì đó
không ổn, nhưng lại không ngờ rằng anh ta
sẽ ra tay với Lục Khánh Huyền: “Lưu Bình,
anh nên nghĩ kỹ nếu anh làm chuyện này
thì sẽ có hậu quả gì.”

“Hạ, tôi đã làm đến nước này thì không
còn quan tâm hậu quả là gì rồi.” Lưu Bình
dùng sức kéo Lục Khánh Huyền xuống
giường, Lục Khánh Huyền lảo đảo hai bước
mới không bị trượt chân, Lưu Bình kéo cô
ta đến trước mặt mình, dao chĩa thằng vào

lưng cô ta.

Cô ta thậm chí có thể cảm giác được
cái lạnh buốt của dao phẫu thuật xuyên
qua quần áo.

“Lưu Bình, anh, anh điên rồi?”

Cô muốn hỏi Lưu Bình vì sao lại làm
như vậy ngay lập tức, chỉ là Mạc Du Hải
đang ở đây, cho nên rất điều điều cô không
dám hỏi thẳng ra.

Trái tim như nhảy lên cổ họng, rất sợ
Lưu Bình sẽ thật sự giết mình.

Lưu Bình liếc nhìn người phụ nữ đang
kinh hãi và khiếp sợ trước mặt, trong lòng
đau khổ không thôi, có trong thoáng chốc,
anh ta hận không thể thẳng tay đâm dao
vào, giải hết mối hận trong lòng, nhưng

ngẫm lại hậu quả của việc này.

Bàn tay đang nắm chặt dao của anh ta

lại buông lòng vài phần.

Nếu chỉ có một mình anh ta, anh ta
nhất định sẽ cá chết lưới rách với Lục

Khánh Huyền.

Nhưng một đêm tra tấn tinh thần, tất
cả những tâm lý phản kháng cùng đối

nghịch trong anh ta đều bị mài mòn.

Bất kể là ai, nhìn thấy người mẹ nuôi
dạy mình mấy chục năm cùng với vợ và

con nhỏ quỳ gối trước mặt mình, tính mạng
bị uy hiêp.

Tất cả đều không thể bình tĩnh, huống
chi đây lại là một người có tiếng là người
con có hiếu thì lại càng không thể chịu
đựng được.

Đọc thêm Chàng Rể Cực Phẩm Trải qua một

đêm dài, tinh thần bị suy sụp, anh ta không muốn

bị người giật dây như con rối nữa.

Hết thảy đều là một tay Lục Khánh
Huyền tạo nên, người phụ nữ này quả
nhiên không phải người đơn giản, cô ta còn
quen biết cả tội phạm nữa.

Anh ta thật sự đã đánh giá thấp Lục
Khánh Huyền, cho nên bây giờ mới có kết

cục này.

“Lục Khánh Huyền, cô xứng đáng gặp xui xẻo.”

“Cái gì?” Lục Khánh Huyền tỏ vẻ

không hiều Lưu Bình đang nói cái gì.

Mạc Du Hải lại nghe ra trong lời nói
của anh ta còn có ẩn ý gì đó: “Lưu Bình, vì
Sao anh phải làm chuyện như vậy, anh sắp
được thăng chức, tôi nhớ rõ anh còn một
đứa con chưa đến mười tuổi và một mẹ già

hơn tám mươi tuổi mà.”

Nghe thấy Mạc Du Hải nhắc đến hai
người mà mình quan tâm nhất, cơ thể Lưu

Bình không khỏi run lên.

Phản ứng nhỏ này lập tức bị Mạc Du
Hải nhìn thấy, anh trầm giọng nói: “Anh nên

nghĩ đến hậu quả khi làm chuyện này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.