Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 279



Chương 279: Bày ra

 

“Kéo ra ngoài xử lý” Chủ tịch Hằng đầu cũng
không ngẩng mà nói.

“Vâng.” Người đàn ông lên tiếng, âm giọng rất
đáng sợ, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lục Hằng cũng không để ý, Chỉ có cấp dưới có
năng lực mới có cá tính riêng, chỉ cần được đặt vào
đúng vị trí, ông ta cũng không để ý những chuyện nhỏ
nhặt này.

Ông ta lại quay lưng lại, nhìn màn đêm đen kịt bên
ngoài những ô cửa sổ kiểu Pháp, như một vực thẳm vô
tận, cho dù ai nhảy vào thì cũng không thoát ra được.

Sau lưng ông ta truyền đến âm thanh ma sát nhỏ
nhặt trên sàn nhà, ông ta vừa khoát tay liền có người
đưa một điếu xì gà tới cho ông ta, lập tức châm thuốc
rồi cung kính lui xuống.

Lục Hằng hít một hơi, chậm rãi phun khói ra, khói
nhạt tản ra, khiến cho khung cảnh bên ngoài cửa sổ
bắt đầu trở nên mơ hồ, mắt có chút híp lại, giống như
một con kền kền trong sa mạc, bay trên không, kiên

nhẫn chờ con mồi.

Đến cái tuổi này, cái gì cũng thiếu, duy chỉ có tính
kiên nhẫn là không thiếu, Mạc Du Hải cho dù có lợi hại
hơn cũng sẽ không sánh được với nhiều năm tôi luyện

_ của ông ta.
Ai là người cười đến cuối cùng chưa chắc đâu.
Hôm sau, lầu hai trang viên nhà họ Mạc.

Một người đàn ông gầy gò đang đứng cạnh Mạc
Du Uyên nói nhỏ vài câu.

“Không thể nào, không có khả năng, nhất định là
nhìn nhầm rồi, sao cô ta có thể xuất hiện ở đó!” Người
phụ nữ vốn đang bình tĩnh, sắc mặt trong nháy mắt trở
nên khó coi.

Người đàn ông gầy gò giật mình, không dám giấu

diếm, nghe được tin gì đều nói hết ra.

“Cô Uyên, chúng tôi thật sự nhìn thấy một người
có dáng dấp rất giống với người trong ảnh cô chụp
Hàn Công Danh gặp ở quán cà phê, hai người còn kích
động nói gì đó, cuối cùng còn ôm nhau.”

“Không, không thể nào, nhất định là anh nhận
nhầm rồi. Anh có chắc không?” Mạc Du Uyên không
nguyện ý tin tưởng, trong lòng tức giận đến di tới đỉ lui.

Hạ Nhược Vũ không phải thích anh của cô sao,
thế nào lại gặp mặt Hàn Công Danh, lại còn chọn chỗ
dễ thấy như vậy?

Người trước mặt chính là thám tử tư mà cô cố ý
thuê để theo dõi Hàn Công Danh mọi lúc mọi nơi, cũng
đưa ảnh chụp Hạ Nhược Vũ cho anh ta, ngoại trừ Hạ
Nhược Võ thì đúng là cô không nghĩ ra ai cả.

“Cô Uyên, chúng tôi không nhận nhầm người, loại
chuyện này chúng tôi không phải lần đầu làm.” Người
đàn ông gầy gò lầm bẩm một câu: “Ảnh chụp rõ ràng
đến thế, sao mà nhận nhầm người được.”

Huống chỉ bọn họ cũng đã cầm ảnh chụp xác

nhận đi xác nhận lại mấy lần, sao có thể nhận lầm,
mặc cách một khoảng, không nhìn rõ mặt lắm, nhưng
dáng người và kiểu tóc đều tương tự.

Ánh mắt của Mạc Du Uyên hung ác, dọa cho tên
đàn ông gầy gò cúi đầu không dám nói nhảm.

“Anh còn nhìn thấy gì” Mạc Du Uyên cũng hiểu
anh ta không cần thiết phải nói dối.

Nhưng mà cỗ lửa giận trong lòng làm sao cũng

không hạ xuống được, không ngờ Hạ Nhược Vũ ở bên

trai cô rồi, trong lòng lại vẫn vấn vương Hàn Công Danh.

Đúng là một ả đàn bà xấu xa không biết xấu hổ.

“Chỗ đó nhiều camera giám sát quá, chúng tôi

không dám đi qua, chỉ thấy Hàn Công Danh có vẻ rất
kích động, nói với Hạ Nhược Vũ cái gì đó, Hạ Nhược
Vũ thì cứ cúi đầu khóc một hồi, sau đó cảm xúc của
Hàn Công Danh liền dịu đi hẳn.”

Người đàn ông gầy gò nhớ lại quá trình rồi nói, sắc
mặt Hàn Công Danh dường như rất khó coi, không
giống như đang thương lượng cái gì đó với người phụ
nữ kia, nhưng mà cái này không liên quan gì tới bọn
họ, chuyện nhỏ này không phải nói.

Nhiều một chuyện chỉ bằng bớt đi một chuyện.

“Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh, tiền ở đây,
cầm rồi biến mất cho tôi.”

Mạc Du Uyên tức giận nói, cầm chiếc thẻ đã được
chuẩn bị sẵn trong túi ném vào gương mặt của tên đàn
ông kia, chỉ vào cửa lớn rồi quát.

Tên đàn ông gầy gò cũng mặc kệ bị người ta đập
vào mặt, tay chân lanh lẹ thu thẻ lại, cứ như sớm đã
không thấy ngạc nhiên.

Thám tử tư như bọn họ, chỉ chuyên môn theo dõi
chồng và bạn trai của những người có tiền thế này, chỉ
là không ngờ danh sách lần này lại là một người đẹp,
có điều cũng giống như những người phụ nữ bị cắm
sừng khác.

“Vậy tôi đi trước đây, nếu có chuyện này nữa thì
cô cứ dặn dò.”

Mạc Du Uyên liếc mắt về phía anh ta, tên đàn ông
gầy gò bị hù đến giật mình, không dám nói điều gì kích
thích cô, vẻ mặt xám xịt rời di.

Tên đàn ông gầy gò vừa đi đến cửa.

Mạc Du Uyên bỗng nhiên nói: “Nhớ quản cái
miệng của anh cho tốt, nếu có tin tức nào truyền ra
ngoài, cẩn thận lưỡi và cái mạng cho của anh.”

“Tôi hiểu rồi, cô Uyên cứ yên tâm đi.” Anh ta có
thể làm lâu như vậy mà không có chuyện gì cũng dựa
vào cái miệng kín, khách hàng mới yên tâm giới thiệu.

Bình thường thì không thiếu vài trận đánh, nhưng
mà so với tiền nhận được thì chỉ là cát bụi.

“Cút.”

Tên đàn ông gầy gò lại đi ra cửa một lần nữa, đội
mũ lưỡi trai lên, rời khỏi trang viên, đi một đoạn xa,
ngồi vào một chiếc xe con không có chút nổi bật nào,
nhỏ giọng xuống thấp nhất nói: “Chuyện cô muốn tôi
làm đã xong rồi.”

“Rất tốt, đây là thù lao của anh.” Lâm Minh Thư
nhìn thoáng qua lái xe trước mặt.

“Vậy thì cảm ơn.” Tên đàn ông gầy gò tham lam
xoa hai tay, chờ nhận tiền thù lao từ cô.

Nếu không phải người phụ nữ này đột nhiên tới
tìm anh ta, nói muốn anh ta giúp một việc, còn có thể
cho anh ta một trăm triệu thì anh ta mới không thèm
làm. Đương nhiên anh ta cũng thu trước mười triệu Ì
tiền cọc mới đồng ý.

Người phụ nữ ở bên cạnh Hàn Công Danh kia
không phải ai khác mà chính là người phụ nữ trước
mặt.

So với năm mươi triệu mà Mạc Du Uyên trả, người
phụ nữ trước mặt này hào phóng hơn nhiều.

Thế nhưng anh ta không sống được đến lúc tiêu
số tiền kia.

Pằng một tiếng, cơ thể nghiêng một cái, tắt thở.

“Lái xe đi.” Lâm Minh Thư không quan tâm bên
cạnh mình có thể một cái xác vừa chết, lạnh nhạt nói.

Người đàn ông nhìn cô một cái rồi khởi động xe.
Đây đều là kế hoạch do Lâm Minh Thư cố ý vẽ ra.

Cô ta không đơn thuần như Mạc Du Uyên, cô ta
học được một điều từ cái tên điên kia, trên thế giới này
chỉ có người chết mới là kin miệng.

Xe lái lên đỉnh núi, lái xe lôi thi thể ra ném xuống
vách núi, rồi lại trở vào trong xe, khởi động rời đi.

Tên đàn ông gầy gò vừa đi, Mạc Du Uyên nhịn một

hồi lâu, cuối cùng không khống chế được lửa giận
đang tăng cao, vung tay đẩy hết đồ đạc trên bàn
xuống mặt đất vang lên tiếng lộp độp.

Dường như cô còn cảm thấy chưa đủ, những thứ
trong tầm mắt đều bị cô đập xuống đất, hô hấp nặng
nề, ngực phập phồng không ngừng, có thể thấy được
tâm trạng của cô đang bất ổn.

Bên trong đôi mắt đẹp lóe lên sự ghen ghét và
hận ý.
“Hạ Nhược Vũ, vì sao cô có anh tôi rồi, vẫn còn

muốn đoạt Công Danh của tôi. Tôi đã vì anh trai mà

miễn cưỡng chấp nhận cô, cô lại nhất định ép tôi phải
xóa sổ cô khỏi thế giới này sao?’

Chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Công Danh và Hạ Nhược
Vũ ở trong quán cà phê ở trước mặt nhiều người như
vậy ôm ôm ấp ấp, không biết xấu hổ là cả người cô
dường như không thở được.

Đều là do Hạ Nhược Vũ, đều là lỗi của cô ta.

“Hạ Nhược Vũ, tôi nhất định sẽ làm cho cô phải
hối hận!” Mạc Du Uyên dùng sức cầm bình hoa trên
kệ, mạnh mẽ ném xuống đất.

Một món đồ cổ giá trị không nhỏ vỡ choang.

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.