Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 289



Chương 289: Họ hàng xa

 

Dọc đường đi, Dương Hạc Minh
căm tức nhìn Hạ Nhược Vũ như kẻ thù
giết cha không đội trời chung. Đến nơi,
cô rõ ràng có thể cảm giác được cậu
nhóc khế giật mình một chút, cô cũng
mặc kệ, làm như không có việc gì trực

tiếp đi vào tòa nhà.

Cậu nhóc chưa từng đến tòa nhà
sạch sẽ xa hoa như thế này. Dương
Hạc Minh bỗng nhiên có chút lúng
túng. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ tràn
đầy tức giận mà trừng cô rồi sau đó lại
bị phong cảnh xung quanh hấp dẫn, tò

mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thang máy càng lên cao, phong
cảnh bên dưới càng chậm rãi thu nhỏ
lại. Người lẫn xe, kiến trúc đều như mô
hình món đồ chơi nhỏ nhắn. Ánh mắt
của thiếu niên từ từ thả lỏng, giống như
hiện tại, tò mò quan sát tất cả mọi thứ
mới hợp mới độ tuổi của nhóc.

Thang máy dừng lại, Tinh Giang đi
trước mở cửa. Khi cửa chính vừa mở
ra, anh ta đột nhiên ngừng lại.

Suýt chút nữa thì đụng trúng anh
†a, Hạ Nhược Vũ tức giận nói: “Tinh
Giang, anh bị ai hù bay hồn mất phách
rồi hả? Dừng lại cũng không nói một
tiếng, thiếu chút nữa thì.. ”

Sau đó cô cũng im bặt, không nói
được gì nữa… Nhìn thấy hình dáng
người nào đó đang ngồi bắt chéo chân
trên sofa, một chữ nhả ra cũng thật
khó.

Nguy rồi! Bọn họ quên mất Mạc Du
Hải, trực tiếp mang một người đàn ông
khác về nhài!

Dương Hạc Minh không được may
mắn như vậy, trực tiếp đụng vào vai
Tinh Giang. Thân thể gầy gò suy dinh
dưỡng theo quán tính ngã nhào.
Nhưng mà cậu nhóc phản ứng rất
nhanh, lảo đảo một chút rồi ổn định
thân thể, sau đó hít sâu một hơi.

Thế mà vẫn không thoát khỏi số

phận quỳ rạp trên mặt đất. Tuy rằng
không đến nỗi hôn đất, nhưng trước
mặt cậu nhóc lại xuất hiện một đôi
giày da bóng loáng, sáng đến mức
khiến cậu ta cảm thấy bản thân vô
cùng chật vật.

Mang theo vẻ mặt lạnh lùng, cậu ta
từ dưới mặt đất đứng lên, ngang ngược
nhìn chăm chằm người đàn ông khí
chất cao quý trước mặt.

Ánh mắt tiếp xúc chỉ trong giây lát,
bỗng dưng cậu nhóc cảm thấy xương
sống chợt lạnh, hai chân không tự chủ
được mà lui về phía sau. Cậu không
còn hung hăng như trước, thậm chí
còn cảm thấy sợ hãi, chỉ là cậu cố

gắng đè nén xuống, vẫn ương ngạnh
giương mắt nhìn anh.

Cậu lớn đến chừng này rồi, nhưng
chưa gặp qua ánh mắt nào khiến cậu
lạnh lẽo đến như vậy. Dù là những
người dữ tợn nhất trong khu xóm
nghèo kia, cũng chẳng ai có được khí
thế đó cả.

“Khụ khụ, à ừ… Mạc Du Hải, sao
anh về sớm thế… haha… Hạ Nhược Vũ
hắng giọng, bắt chuyện để dời đi sự
chú ý của anh.

Sói con rõ ràng không phải là đối

thủ của sư tử đã thành tinh.

Mạc Du Hải thu hồi ánh mắt xem

xét của mình, sau đó lại nhìn quét qua
Tinh Giang, nhanh đến mức người
khác không kịp thấy. Tinh Giang cảm
thấy cả người tê dại. Anh ta biết, cậu
chủ đang tức giận.

“Còn biết quay về sao?” Đi đâu cả
một ngày, không có tin tức gì. Được

lắm!

Nếu không phải anh tin tưởng khả
năng của Tinh Giang, anh chắc chắn sẽ
cho người đào mọi ngõ ngách để tìm
cô rồi. Nhớ lại, ánh mắt anh càng lạnh
lùng.

Còn dám tắt thiết bị định vị vệ tinh,
gan cô lớn quá rồi.

Hạ Nhược Vũ cũng không biết vì
sao bản thân lại giống như bị bắt quả
tang làm chuyện xấu nữa. Thực tế thì
cô chỉ mới ra ngoài được nửa ngày thôi
mà.

“Không phải là anh phải đi tới bệnh
viện để xử lý công chuyện sao? Cho dù
thế thì anh cũng không thể không cho
em đi ra ngoài chứ!”

“Ra ngoài xong và dẫn thêm một
người đàn ông trở về hử?” Mạc Du Hải
liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang tuổi
dậy nhìn qua có vẻ xấu tính kia, thản
nhiên nói.

Hạ Nhược Vũ nhịn không được,
khóe môi giật giật. Cùng lắm thì Dương

Hạc Minh chỉ là đứa nhóc mới lớn, anh
lại nhìn một đứa nhóc mười lăm mười
sáu tuổi là người trưởng thành. Cứ như
là cô đang công khai đem người thứ ba
được bao nuôi bên ngoài về nhà vậy.

Cái quái gì đang diễn ra vậy!
“Cậu nhóc này vẫn còn nhỏ.”

“Tôi không còn nhỏ nữa.” Dương
Hạc Minh vừa nghe Hạ Nhược Vũ nói
mình là một tên nhóc, cậu không phục,
dùng chất giọng khàn khàn vì vỡ giọng
thời kỳ dậy thì mà phản bác.

Đứa nhóc mà nói mình không còn

nhỏ nữa mới chính là đứa nhóc.
“Cậu không phải đứa nhỏ hả? Vậy

chị đây hỏi cậu nhé, hiện tại không phải
cậu vẫn đến trường sao? Cậu còn
chưa đủ mười tám tuổi nữa, không
đúng à? Cậu cũng chưa có chứng

minh nhân dân nữa”

“..” Mỗi lời nói của Hạ Nhược Vũ
khiến cậu không thể phản bác, nhưng
lại không muốn yếu thế trước mặt cô,
cậu ưỡn ngực ra vẻ ta đây: “Tôi sắp tốt
nghiệp trung học rồi”

“Cậu không nói tôi còn chẳng biết
cậu là học sinh trung học đâu.’ Hạ
Nhược Vũ kinh ngạc nói. Thật sự thì cô
không phải cố ý nói như vậy, mà là nhìn
qua cậu thật sự không giống một học
sinh trung học. Bộ dạng vừa gầy vừa

nhỏ con, đây đâu phải là dáng vẻ của

học sinh trung học.

Cảm giác như mình bị khinh
thường, Dương Hạc Minh kích động
trừng mắt nhìn cô: “Cô đừng có khinh
người quá đáng, ba của tôi mà có
chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô

đâu.

“Xùy! Người đâu mà cứng đầu
cứng cổ. Nhóc không hiểu tiếng người
hả? Cả đoạn đường nhóc đều trưng bộ
mặt hung hăng đó ra! Nếu không phải
tại ba của nhóc, nhóc nghĩ chị đây sẽ

tốt bụng thu nhận nhóc à?”

Hạ Nhược Vũ cũng tức giận, đáp
trả không khách khí.

Hai người không coi ai ra gì mà cãi
nhau hăng hái. Cuối cùng lại càng

khiến người nào đó tức giận.

“Có cần tôi rời đi, nhường chỗ cho
hai người tiếp tục tán dóc không?”

Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của
người đàn ông bất ngờ truyền đến. Hai
người chưa kịp phản ứng thì thân thể
đã run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng,

thở cũng không dám thở mạnh.

Tuy rằng bọn họ không biết vì sao
mình lại cảm thấy sợ hãi như vậy,
nhưng phản ứng của thân thể vô cùng
chân thật. Nếu ai gan lớn tiếp tục cò
cưa như vừa rồi, hậu quả chắc chắn sẽ
rất kinh khủng.

Thân hình của Mạc Du Hải như
một ngọn núi lớn mang theo áp lực
khổng lồ, khi vừa đến gần đã khiến bọn
họ hoảng hốt lùi bước, trong lòng
không khỏi căng thẳng tựa như nghênh
đón quân địch trên chiến trường vậy.

Khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười
yếu ớt, kết hợp cùng đôi mắt u ám nhìn
thấu lòng người kia, càng khiến cho
người ta hồi hộp không yên.

Từ đầu đến chân, mỗi tế bào trên
người đều cảm nhận được sự sợ hãi
đang dâng trào.

“Tiếp tục đi, vì sao im lặng hết rồi?”

Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua con

rùa rụt cổ Dương Hạc Minh, nội tâm xì
một tiếng khinh thường. Không phải
lúc nãy còn hăng lắm sao, hiện tại lại
như chuột gặp mèo, không dũng cảm tí
nào cả.

Thời điểm cô quay lại nhìn Mạc Du
Hải, cô nhếch miệng cười lấy lòng, dù
vẫn có chút không yên: ‘À… Quên giới
thiệu với anh, đây là con của một người
chú là họ hàng xa của em, tạm thời sẽ

ở nhà mình vài hôm”

Nói dối dở tệ. Tinh Giang anh đây
chịu thua… Cái lý do củ chuối này rõ
ràng chỉ cần chú ý là có thể vạch trần
mà.

Đừng nói là họ hàng xa họ hàng

gần, cho dù cô có thì cậu chủ cũng đã
sai người tra xét rành mạch mười tám
đời tổ tông nhà người ta rồi.

Chuyện này tất nhiên là Hạ Nhược
Vũ không biết. Anh ta biết thế nên cũng
không khách khí mà cười thầm trong
bụng. Nếu Hạ Nhược Vũ biết được,
chắc chắn cô sẽ đào một cái hố tự

chôn mình mất.

“Họ hàng xa của họ hàng ư?” Ánh
mắt Mạc Du Hải như đang suy nghĩ
điều gì đó, nhìn thoáng qua cậu nhóc.

Hạ Nhược Vũ cực kỳ khó chịu, ưỡn
ngực thẳng lưng: “Đúng vậy, nếu cậu ấy
không ở lại được thì em sẽ đưa cậu ấy
về nhà mình”

Đúng lúc cô cũng đang muốn trở

về nhà một chuyến.

Mạc Du Hải thu hồi ánh mắt, không
để ý nói: “Là họ hàng của họ hàng nhà
em thì ở lại cũng được.”

Tuy là Mạc Du Hải đồng ý rồi,
nhưng Hạ Nhược Vũ vẫn cảm thấy có
gì đó không đúng. Đột nhiên anh tốt
bụng như vậy, cô quả thật không quen
cho lắm.

“Tinh Giang.”

“Vâng.’ Không biết có phải do gần
mực thì đen, gần đèn thì sáng không,
Tinh Giang học lỏm được sự thông
minh của Hạ Nhược Vũ, vừa thấy cậu

chủ gọi tên mình thì lập tức trở nên
nghiêm túc.

Giọng nói Mạc Du Hải thản nhiên
vang lên: “Đưa cậu ta đi mua ít vật

dụng hàng ngày.”

“Vâng, cậu chủ.” Tinh Giang cung

kính đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.