Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 406



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 406: Cứu viện

 

Mạc Du Hải đặt điện thoại xuống, lông mày hơi nhíu lại, nhanh chóng hỏi.

Cái chết của Sai Bá đúng là một âm mưu, mục đích là thu hút sự trả thù của những người này, Hạ Nhược Vũ bị bắt cóc, mặc dù anh rất lo, nhưng rõ ràng xem xét ra thì Hạ Nhược Vũ tạm thời sẽ không bị gây khó dễ, ít nhất là trước khi anh xuất hiện.

Câu nói kia của Hạ Nhược Vũ khiến Mạc Du Hải chú ý, cùng lái xe đi hóng mát, dường như không phải từ ngữ mà Hạ Nhược Vũ thường dùng.

ANh bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh ra bãi đậu xe.

“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Người hâu trong nhà thấy dáng vẻ vội vàng của Mạc Du Hải thì quan tâm hỏi.

Mạc Du Hải lạnh nhạt trả lời: “Có chút việc cân làm, chuẩn bị bữa ăn khuya đi.

“Vâng-”’ Người hâu vội vàng đáp lại, chờ sau khi Mạc Du Hải ra ngoài thì lặng lẽ đến một góc khác, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc: “Đại ca, Mạc Du Hải ra ngoài rồi, xem ra là bên kia ra tay.

“Thông báo cho Sát Sai, nói cho gã biết không được coi thường, Mạc Du Hải không dễ đối phó như vậy đâu” Trong điện thoại vang lên tiếng của Lục Hằng.

“Vâng, đại ca.” Người hầu kia đáp lại một tiếng, sau khi cúp điện thoại thì lại gọi đến một số khác.

Mạc Du Hải lái xe chạy tới hướng bến tàu, lúc này, điện thoại lại vang lên, là Sát Sai gọi tới.

“Có việc gì?” Mạc Du Hải lạnh lùng hỏi.

Sát Sai cười dữ tợn một tiếng: “Anh Mạc Du Hải, anh đã ra ngoài rồi à? Anh thông minh như vậy hẳn phải biết yêu cầu của tôi đúng không?” “Tôi đi một mình, cũng không mang vũ khí, một tiếng nữa sẽ tới” Mạc Du Hải nói xong thì cúp máy luôn.

Anh không có lập tức ra bến tàu ngay mà đứng dưới lâu công ty của Hạ Nhược Vũ, dùng lại ở bãi đậu xe, Mạc Du Hải xuống xe, đi tới xe của Hạ Nhược Vũ.

Nhân viên trong công ty đều tan làm, bãi đậu xe chỉ còn mấy chiếc xe đậu ở đó, Mạc Du Hải đi tới trước xe của Hạ Nhược Vũ, cẩn thận tìm kiếm, nhanh chóng tìm được điện thoại của cô.

Tâm tư của Hạ Nhược Vũ không uổng phí, ít nhất Mạc Du Hải có thể biết người biết ta, anh đã tới bên tàu mấy lần, vị trí địa lý cũng quen thuộc, Mạc Du Hải rất tự tin lái xe tới.

Xe nhanh chóng tới bên tàu, một chiếc xe phổ thông dừng ở cổng, Mạc Du Hải cũng dừng xe, không tắt máy mà bước từ trên xe xuống, bấm điện thoại: “Tôi đã tới.” Ba bóng người nhanh chóng đi từ bến tàu ra, Sát Sai dẫn theo hai tên tay sai của mình xuất hiện, gã cười nhìn Mạc Du Hải: “Anh Mạc thật đúng giờ.” “Tôi tới rồi, anh thả Hạ Nhược Vũ ra trước đi” Sát Sai cười ha ha một tiếng: “Anh Mạc nghĩ tôi ngu à, sao tôi có thể thả cô Hạ ra được, một khi thả cô ta, anh sẽ biến thành hổ dữ mất đi kiềm chế, tôi không dám làm vậy đâu.” Mạc Du Hải cười mỉa mai: “Anh cẩn thận quá mức rồi, tôi chỉ có một người, anh còn sợ à?” Sát Sai khoát tay: “Tôi chỉ tin tưởng bản thân, cho nên không thể không cẩn thận một chút. Người làm nghề này như chúng tôi quan trọng nhất là phải cẩn thận” Mạc Du Hải cũng không tiếp tục yêu cầu Sát Sai thả Hạ Nhược Vũ, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn gặp Hạ Nhược Vũ, xác định cô ấy không có việc gì.” Sát Sai ngẫm nghĩ, rồi nói: “Tôi là một kẻ trọng chữ tín, trước khi anh Mạc tới, sự an toàn của cô Hạ nhất định được bảo đảm. Người đâu, mời cô Hạ ra” Một tên tay sai đi vào kho hàng, chỉ chốc lát đã đưa Hạ Nhược Vũ ra.

Trong mắt Hạ Nhược Vũ mang theo sầu lo, không phải bởi vì mình bị bắt cóc, mà vì Mạc Du Hải tới, hi vọng anh đã thấy rõ ám hiệu của mình, biết được bố trí của Sát Sai.

Sát Sai mỉm cười: “Anh Mạc, anh thấy đấy, cô Hạ bình yên vô sự, ngay cả một sợi tóc cũng không thiếu, anh có thể yên tâm rồi” Mạc Du Hải lạnh nhạt hỏi: “Anh gọi tôi tới đây rốt cuộc có mục đích gì?” Biểu cảm của Sát Sai trở nên dữ dội: “Đại ca của tôi đã chết ở đây, chính anh đã giết chết đại ca tôi, tôi sẽ báo thù ngay tại đây.” Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Mặc dù anh có thể làm giả bộ mặt tức giận, nhưng ý cười nơi đáy mắt thì không che giấu được, không phải anh báo thù cho Sai Bá, thậm chí Sai Bá chết còn là kết quả mà anh muốn nhìn thấy nhất” Sát Sai kinh ngạc một chút, lập tức lộ ra nụ cười mỉa mai: ‘Anh Mạc đúng là thông mình, từ biểu cảm mà nhìn ra được ý nghĩ trong lòng của tôi, được, tôi thừa nhận là khi được ngôi ở vị trí của Sai Bá, tôi đúng là rất vui: Mạc Du Hải nói tiếp: “Anh lấy danh là báo thù, tốn công tốn sức dân tôi tới đây, rốt cuộc là có mục đích gì?” Vào truyện one đọc full nhé Sát Sai mỉm cười nói: “Thấy anh Mạc thông minh như vậy, tôi có thể nói cho anh biết, giết anh là vì muốn cho một người được yên tâm, như vậy người đó mới có thể hợp tác với tôi.” Ánh mặt Mạc Du Hải như lóe lên: “Người kia chính là người mà tôi vân luôn muốn tìm à?” Sát Sai nhìn chăm chăm Mạc Du Hải, nói: ‘Đúng vậy, nhưng mà tôi sẽ không nói cho anh biết người đó là ai, cho dù anh có säp chết, tôi cũng không †in tưởng” Mạc Du Hải đáp lại: ‘Ba người các người mà cũng có thể đối phó với tôi được à?” Sát Sai cười ha ha: “Tôi nghe nói anh Mạc đánh nhau rất khá, ba người chúng tôi đúng là không đối phó được với anh, cho nên tôi đã cho hai mươi sát thủ mai phục gần đây, bọn họ đối phó với anh là đủ rồi” Mạc Du Hải nhìn chung quanh một chút, nói: “Bên tàu là nơi nhiều nhân viên, bây giờ còn có rất nhiều công nhân, anh dám nổ súng ở đây à?” Sát Sai läc đầu: ‘Không dám, nhưng giết người không nhất định phải dùng súng, dùng dao cũng được, anh †ay không tấc sät, đối phó với hai mươi cao thủ có dao trong tay, phần thăng gần như băng không rồi.” Mạc Du Hải cười: “Để bọn họ ra thử một chút là anh sẽ biết ngay thôi.

Sát Sai cũng cười: “Anh Mạc rất tự tin với thân thủ của mình nhỉ, người đâu, tới đi, để thử xem thân thủ của anh Mạc đây thế nào” Hai mươi tên sát thủ từ các nơi xuất hiện, môi người trong tay đều cầm hung khí.

Hạ Nhược Vũ vô cùng lo lăng, sợ Mạc Du Hải sẽ gặp nguy hiểm.

Mạc Du Hải cho cô một nụ cười yên tâm, cất bước đi về phía những sát †hủ kia.

“Đại ca, dùng người phụ nữ này uy hiếp anh ta, anh ta cũng không dám ra tay” Một tên tay sai nhỏ giọng nói với Sát Sai.

Sát Sai khẽ läc đầu: “Người phụ nữ này là lá bài cuối cùng của tao, bây giờ chưa thể đánh ra, xem xét trước rồi tính tiếp’ Mấy tên sát thủ phóng tới Mạc Du Hải, ánh sao lấp lóe trong tay phóng tới.

Ánh mắt Mạc Du Hải lóe lên tia lạnh, lách mình tránh khỏi dao của mấy tên sát thủ, đấm một quyền, một tên sát thủ bay ngược ra ngoài, ngã trên đất, bất động.

“Thả Hạ Nhược Vũ, nếu không anh sẽ chết rất thảm, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.