Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 414



Chương 414: Đói khát khó kiềm nén

 

Hạ Nhược Vũ bị người ta ném vào trong xe, bắn lên hai cái trên ghế dựa rồi mới thân thể mới ngồi vững được.

Cửa xe đã bị người ta đóng cửa, Tinh Giang cố gắng hết sức để mắt mình nhìn thẳng về phía trước, anh ta cũng không muốn bị dính líu vào lốc xoáy này.

Dựa theo mấy lần kinh nghiệm của bản thân mình, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Hạ Nhược Vũ, tính tình của cậu chủ luôn không thể khống chế, cuối cùng xui xẻo vẫn là những người như bọn họ mà thôi.

“Mạc Du Hải, em liều mạng với anh” Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn, Hạ Nhược Vũ thật sự bị Mạc Du Hải ép cho nóng nảy, cũng không quan tâm còn có người ngoài ở đây, cô nhảy dựng lên từ trên ghế, hung thần ác sát mà nhào về hướng của Mạc Du Hải.

Hai tay gắt gao muốn bóp lấy cổ của người nào đó, hận không thể trực tiếp bóp chết anh cho hả giận.

Đáng tiếc thân hình cô có hợp thấp, mất chính xác, hai tay trực tiếp vồ lên. trên ngực anh.

Vừa nhìn từ thế này thật sự có chút giống với hồ sói đói khát khó nhận được mà nhào qua.

Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.

Tinh Giang cần lấy môi mình, ẩn vào một cái chốt ẩn, giữa phần trước và buồng sau xe chậm rãi dâng lên một tấm kính mờ màu đen, ngăn cả âm thanh và đối thoại của bên trong, mặc dù như thể anh ta cũng không dám càn rỡ cười ra tiếng.

Bởi vì người phía sau có thể nhìn thấy người trước mặt đang làm cái gì. Thật sự, Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên có một cảm giác muốn thắng thiện, VÌ cái gì ông trời lại đối xử với cô như vậy, để cho cô lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, ai tới nói cho cô biết nên làm cái gì bây giờ, thật là muốn nổ tung ngay tại chỗ, nếu không thì đến một luồng sét đánh chết cô đi cũng được.

“Sờ đủ chưa vậy?” Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên.

Ha Nhược Vũ như bị người ta giải định thân chủ, cả người bản ngược về phía sau, nếu không phải Mạc Du Hải phản ứng rất nhanh kéo cô lại, cái gáy của cô nhất định đã đụng vào tấm kính.

Nhưng mà cô tình nguyện bị đụng cho xỉu, cũng không muốn đối mặt với tình trạng lúng túng như vậy.

“Em không phải có ý muốn sờ anh, em chỉ là, em chỉ muốn.” Muốn bóp chết anh mà thôi.

Vừa mới cô là dựa vào cơn tức này để liều mạng, nhưng sau khi đã giải tỏa ra thì cô cũng không còn dũng khí đi bóp cổ của Mạc Du Hải nữa rồi.

“Chỉ là đói khát khó nhịn mà thôi” Mạc Du Hải như không có chuyện gì xảy ra mà nói tiếp phần sau của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Nhược Vũ đỏ như lửa đốt, lấp ba lập bắp nói không nên lời một câu đầy đủ: “Ai… ai đói khát… anh… anh… chớ có nói bậy nói bạ… Cẩn thận… cần thận em kiện anh tội phỉ báng đó!”

Cô thật sự là trường hợp một lần sảy chân để hận ngàn đời điển hình, chỉ sai lầm một lần đã thì bị người ta bắt lấy nhược điểm, vốn cô mới là bên chủ động, hiện tại lại trở thành bị động.

“Không phải đói khát, vậy là muốn sàm sỡ anh rồi.” Mạc Du Hải cười nghiền ngăm, vươn tay túm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run của cô, bao bọc vào trong lòng bàn tay.

Ha Nhược Vũ như bị chạm điện mà hất tay của anh ra, cả người đều nép vào vị trí gần sát cánh cửa.

“Mạc Du Hải em cảnh cáo anh mau thả em xuống đi, bằng không… bằng không em… em…”

Cô bằng không thật lâu cũng không kiếm ra được kết luận nào, báo cảnh sát? Nói ra thì như kể chuyện cười, thành phố Đà Nẵng này còn ai dám đi quản lý Mạc Du Hải kia chứ. Gọi điện thoại cầu cứu, vậy thì quá mất thể diện, hơn nữa bạn bè của cô cũng không có ai đối phó được anh cả.

Mạc Du Hải nhìn thoáng qua bàn tay đã trống rỗng, sau đó chậm rãi thu lại: “Anh không thả thì thế nào đây?”

Dù sao cái anh có chính là thời gian.

“Không thả thì không thả, em cảnh cáo anh đừng có nghĩ đến chuyện ép buộc em” Hạ Nhược Vũ cứng cổ hết sức trang nghiệm mà nói.

Mạc Du Hải hỏi lại: “Ép buộc em cái gì?”

“Chính là cái đó đó!” Hạ Nhược Vũ đỏ tới tận cổ, cái tên chết tiệt này biết rõ còn hỏi.

Mạc Du Hải liếc nhìn cô một cái: “Nếu em muốn.”

“Chở hòng mơ tưởng, em sẽ không đồng ý làm cái gì đó đó với anh.” Hạ Nhược Vũ không đợi anh nói xong thì trực tiếp lớn tiếng nói.

“Em nghĩ nhiều quá rồi” Mạc Du Hải ngữ điệu thản nhiên nói. Không phải anh không muốn, mà là không muốn để cho cô nhìn thấy mình bị thương.

Hạ Nhược Vũ lén nhìn thoáng qua biểu cảm của Mạc Du Hải, phát hiện trên mặt đối phương không hề có chút gợn sóng, nét mặt nghiêm nghị làm cho cô xấu hổ!

Cô sẽ không hiểu lầm cái gì nữa đâu. “Vậy anh thả em xuống xe mau” Cho tới tận khi xe lái đến dưới tòa nhà, Mạc Du Hải cũng không buông cô ra. Mà là trực tiếp khiêng người đi lên lầu.

“Mạc Du Hải anh thả em xuống màu, tự em cũng có thể đi!” Người này khiêng người mà đã khiêng đến nghiện rồi đúng không!

Bước chân của Mạc Du Hải khựng lại, cũng không lập tức buông cô xuống, anh biết người con gái trong ngực mình có tính tình như thế nào.

Con hamster gian xảo.

“Em cam đoan được chưa, em cam đoan sẽ không chạy trốn mà lên tầng với anh” Mùi vị đầu bị cắm xuống phía dưới thật không dễ chịu, Hạ Nhược Vũ cũng biết mình chạy không được, cho nên trực tiếp bỏ cuộc chịu thua.

Có lẽ Mạc Du Hải cũng nghĩ đến tỷ lệ cô có thể chạy trốn khỏi mặt mình là cực kỳ nhỏ bé, vì thế anh để có xuống mặt đất.

Hạ Nhược Vũ trừng anh một cái, thở phì phò đi về phía trước. Không phải muốn tính sổ sách sao, tốt, vậy cùng tính một lượt cho đủ đi.

Hai người im lặng đi lên lầu, im lặng trở lại căn phòng lớn đến bất ngờ mà bọn họ từng ở qua.

“Tốt lắm, anh có thể nói đi, anh làm như vậy là có ý gì?”

Hạ Nhược Vũ tức giận đi tới đi lui trong phòng khách, cô sợ mình không khống chế được đi giết chết người đàn ông đối diện, tuy rằng đây là chuyện không thể, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nếm thử.

Mạc Du Hải nhìn cũng không liếc nhìn có một cái, lập tức đi về hướng quây bar rót cho mình một ly rượu, chậm rãi lắc lắc ly rượu, chất lỏng đỏ tươi đang nghiêng nghiêng theo thủy tinh trong suốt, trong ly1c lay động tỏa ra mùi thơm khắp chốn.

Chính cái mùi này làm cho Hạ Nhược Vũ không khỏi nhíu mày, ban ngày uống rượu cái gì: “Mạc Du Hải, em đang nói chuyện với anh đó? Anh mang em đến đây, rồi lại không nói lời nào là có ý gì”

“Em đã chịu đủ với cái tính cách lúc gần lúc xa của anh rồi, rốt cuộc anh coi em là cái gì, đồ chơi? Thú cưng? Hay chỉ là vở hài kịch anh dùng để giết thời gian những lúc nhàm chán?

Hạ Nhược Vũ nói xong cũng tự cảm thấy đau lòng cho mình, sao cô lại đáng thương như vậy.

Dây vào Mạc Du Hải thì không giãy ra được. Mạc Du Hải không thích những từ ngữ nghe được từ miệng của cô, biểu cảm trên mặt cũng trầm xuống theo: “Anh tự có cân nhắc của mình.”

“A, đúng vậy, anh luôn có cân nhắc mà đúng không?” Nhưng mà trong cân nhắc của anh không có cảm nhận của tôi! Hạ Nhược Vũ yên lặng bỏ thêm một câu ở trong lòng.

Người ta cũng không phải không có cân nhắc, chỉ là chưa bao giờ suy xét về cô mà thôi.

“Tốt lắm, em không có gì để nói nữa rồi. Nếu đây là câu trả lời của anh ta. Đôi mắt của Mạc Du Hải nhìn người con gái mềm mại trước mặt, trong đội mắt long lanh phủ lên một tầng sương mù, trong mắt lộ vẻ đau thương, đôi môi cánh hoa hồng nhuận căng bóng đã cắn thật chặt.

Cứ như một giây kế tiếp sẽ cắn chảy cả máu ra.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của anh bỗng tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên, anh vươn tay dùng sức kéo cô gái vào trong ngực của mình, tiếng nói lạnh nhạt làm người ta không nghe ra ý đồ chân thật trong lời nói của anh: “Vì sao lại cứng đầu như vậy cơ chứ?”

Mọi chuyện anh làm đều có dụng ý của anh, vì cái gì cô không thể ngoan ngoắn mà chờ đợi như những người phụ nữ kia.

Nhưng nếu cô thật sự biến thành dáng vẻ đó, vậy cô không phải là cô nữa rồi.

Đột nhiên bị người ta ôm vào trong ngực, Hạ Nhược Vũ còn có chút ngớ ra, sau khi nghe người đàn ông này than nhẹ một câu, đôi mắt cô đã đỏ lên, không biết là vì tủi thân hay do cảm xúc gì khác, cô dùng sức đấm vào ngực của anh.

Biết rõ là vô ích, vẫn không nhịn được mà đánh đấm xả giận: “Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.