Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 443



Chương 443: Không lường trước được

 

“Vừa rồi anh cũng đã nghe thấy lời anh ta nói rồi đấy. Nếu như Lục Hằng không tin tưởng anh ta thì tại sao lại để anh ta đến nằm vùng trong công ty của Mạc Du Hải chứ? Lần này chúng ta không tìm nhầm người đâu.” Lục Khánh Huyền đứng dậy, lạnh lùng nói.

Hàn Công Danh cười khẩy: “Lục Hằng đã hoàn toàn sai lầm khi sử dụng một người có nhược điểm rõ ràng như anh ta. Tối nay nhất định phải moi được vấn đề sổ sách của Lục Hằng từ miệng anh ta.”

Lục Khánh Huyền nở nụ cười: ‘Đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi. Sau khi có được câu trả lời mà mình muốn thì lập tức khiến cho anh ta biến mất hoàn toàn.” Hàn Công Danh gật đầu: “Giết người diệt khẩu không phải độc quyền của Lục Hằng mà cả tôi cũng vậy, cô đi về trước đi, giao chuyện này cho tôi là được rồi” “Sau khi hỏi được kết quả thì hãy gọi cho tôi. Với tư cách là cộng tác viên, tôi cũng có quyền được biết.” Lục Khánh Huyền nói một câu rồi quay người đi ra khỏi quán bar. Về việc Hàn Công Danh dùng thủ đoạn gì để moi được thông tin từ miệng Trần Tuấn Long, cô ta không cần suy nghĩ cũng đã vô cùng rõ ràng. Hơn nữa cô ta cũng không muốn tham gia vào trong đó.

“Đúng là một người phụ nữ ranh ma, không muốn rước họa vào thân sao? Cũng tính toán khôn ngoan phết đấy? Tôi cũng không đến mức phải đẩy một người phụ nữ có thể chịu tiếng xấu thay mình ra ngoài đâu.’ Hàn Công Danh nhìn bóng lưng của Lục Khánh Huyền, nở một nụ cười bất lực.

Khi nhìn về phía Trân Tuấn Long đang hôn mê, ánh mắt của Hàn Công Danh lập tức trở nên lạnh lẽo, liếc mắt một cái, hai người đàn ông mặc vest đen bước từ ngoài cửa vào trong, đỡ Trần Tuấn Long đi ra khỏi quán bar.

Hàn Công Danh đến quầy bar, nói bằng giọng điệu bình thản: “Có phải hôm nay hệ thống camera của quán bar các anh xảy ra vấn đề hay không?” Nhân viên quán bar lập tức hiểu ý của anh ta, cười nói: “Anh Danh, sao anh biết hay vậy? Chẳng biết vì sao hôm nay camera lại hỏng mất rồi, không có video giám sát của cả ngày hôm nay.”

Hàn Công Danh gật đầu, lấy một chồng tiền mặt từ trong túi ra đập xuống mặt bàn: “Cứ xem như là tôi tài trợ cá nhân đi. Khôi phục lại hệ thống camera, lỡ như có chuyện gì thì sẽ không hay.” Nhân viên lập tức tươi cười hăm hở, nói: “Cám ơn anh Danh” Hàn Công Danh mỉm cười, ừ một tiếng rồi rời khỏi quán bar, hai người đàn ông mặc đồ đen đã đỡ Trần Tuấn Long lên một chiếc xe địa hình, sau khi lên xe, anh ta nói với bọn họ: “Đến nhà kho ở vùng ngoại ô phía đông.” Chiếc xe địa hình chạy như bay đến một nhà kho ở vùng ngoại ô phía đông, nơi đây đã bị bỏ hoang, xung quanh trở nên đen kịt dưới màn đêm.

Hàn Công Danh xuống xe, hai người đàn ông mặc đồ đen lôi Trần Tuấn Long vào trong, dùng còng tay trói anh ta lại trong nhà kho trống rỗng, sau đó dội một gáo nước lạnh lên đầu anh ta.

Trần Tuấn Long giật mình một cái rồi chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, sau khi phát hiện mình đã bị bắt cóc, gương mặt của anh ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì trong nhà kho không có đèn nên không có cách nào nhìn rõ mặt Hàn Công Danh, anh ta hoảng sợ hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?” Hàn Công Danh cười khẩy: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”

Trải qua nỗi hoảng sợ lúc đầu, Trần Tuấn Long đã dần dần bình tĩnh lại: “Anh bạn này, anh dám bắt cóc tôi, chẳng lẽ anh không biết tôi là người như thế nào hay sao?” Hàn Công Danh ôm bả vai và nói: “Cho cậu thời gian một phút, sau đó nói cho tôi biết cậu có bối cảnh như thế nào. Có lẽ tôi sẽ thả cậu đi.”

Nghe thấy Hàn Công Danh nói như vậy, trong lòng Trần Tuấn Long cảm thấy có sức mạnh hơn: “Nói cho anh biết, tôi là người của Chủ tịch Hằng, nếu anh là người của xã hội đen thì chắc hẳn là cũng biết Chủ tịch Hằng” Hàn Công Danh kêu “A” một tiếng, sau đó hỏi: ‘Cậu đang ám chỉ Chủ tịch Hằng nào?” Trần Tuấn Long lạnh lùng nói: “Vớ vẩn, trong thành phố này còn có Chủ tịch Hằng thứ hai hay sao, người đó là Lục Hằng!” Hàn Công Danh cười ha hả, nói: “Vậy thì không sai, nếu như cậu không phải người của Lục Hằng thì tôi đã không tìm cậu rồi: Trong lòng Trần Tuấn Long chợt thắt lại, Lục Hằng là người theo kiểu không phô trương, nhưng trong thế lực ngầm, không có ai là không biết ông ta, vậy mà đối phương lại nhằm vào Lục Hằng, cũng có nghĩa là anh ta cũng lành ít dữ nhiều.

“Anh bạn à, rốt cuộc thì anh có mục đích gì? Vì tiền sao? Tôi có thể cho anh, anh muốn bao nhiêu cũng được” Trần Tuấn Long đã bắt đầu nói năng lộn xộn, đối phương đã không nể mặt Lục Hằng thì nhất định không phải loại người lương thiện gì.

Hàn Công Danh nói bằng giọng điệu bình thản: “Cậu không cần phải căng thẳng như vậy, tôi không bắt cóc cậu vì tiền, thứ mà tôi muốn chính là đáp án” Trần Tuấn Long nghỉ ngờ hỏi: ‘Đáp án gì?” Hàn Công Danh nói: “Tôi muốn biết có phải số sách mà Lục Hằng che giấu đang năm trong tay cậu hay không, hãy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi. Nếu cậu nói dối tôi thì có lẽ phải chặt một ngón tay.” Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một con dao găm sắc bén xuất hiện trên †ay Hàn Công Danh, còn anh ta thì đang đùa nghịch đó, điều này khiến cho Trân Tuấn Long chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn.

Trần Tuấn Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bạn à, tại sao anh lại hỏi chuyện này?” Hàn Công Danh nở nụ cười: ‘Xem ra cậu cũng không năm rõ được tình huống hiện tại nhỉ, bây giờ cậu trả lời câu hỏi chứ không phải đặt ra câu hỏi” “Anh đừng hòng biết được số sách của Chủ tịch Hãng từ trong miệng tôi.

Tôi biết anh muốn dùng sổ sách này để đối phó với Chủ tịch Hăng. Trần Tuấn Long tôi luôn là người của Chủ tịch Hãng, vì vậy tôi sẽ không bao giờ phản bội ông ấy!” Trần Tuấn Long nói một cách chắc nịch.

Trong ánh mät Hàn Công Danh lóe lên sự lạnh lùng, anh ta nhàn nhạt nói: “Xem ra cậu thật sự rất trung thành với Lục Hãng. Nếu không cho cậu nếm mùi đau khổ thì có lẽ cậu sẽ không mở miệng.” Trần Tuấn Long không nói gì nữa, anh ta dùng sự im lặng để đáp lại câu hỏi của Hàn Công Danh.

Hàn Công Danh đến gần: “Cậu là tâm phúc của Lục Hảng, có lẽ cũng biết tôi là ai” Nhờ chút ánh sáng yếu ớt, Trần Tuấn Long có thể nhìn rõ khuôn mặt của Hàn Công Danh, gương mặt của anh ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hàn Công Danh, chẳng phải anh đã chết rồi sao?” Hàn Công Danh cười khây: “Quả nhiên cậu biết tôi, điều này chứng tỏ Lục Hãng vô cùng tin tưởng cậu.”

“Hàn Công Danh, nếu anh muốn đối đầu với Chủ tịch Hằng, tôi e răng có chết thì anh cũng không biết mình chết như thế nào đâu, lại còn không hề tự lượng sức mình mà đánh liều với Chủ tịch Hãng, anh có tư cách sao?” Trần Tuấn Long nghiến răng nghiến lợi nói, một khi đã rơi vào trong tay Hàn Công Danh thì anh ta đã không còn bất cứ hy vọng gì cả.

Hàn Công Danh thờ ơ nói: “Đây cũng không phải chuyện mà cậu cần quan tâm. Cậu cho răng Lục Hãng sẽ luôn chống lưng cho cậu sao, cậu sai rồi. Ông ta đã đi đến tình cảnh bị cô lập hoàn toàn, vì sao cậu còn ở lại, trong lòng không có đáp án hay sao?”

Trần Tuấn Long lạnh lùng nói: ‘Lục Khánh Huyền và anh đều cùng một đám với nhau. Cô ta đã dân tôi vào bây, †ôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!” Hàn Công Danh nở nụ cười: truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ‘Cậu không có cơ hội này đâu, như vậy đi, tôi cho cậu một phút đồng hồ để suy nghĩ xem có nên nói ra vấn đề mà tôi muốn biết hay không. Sau một phút đồng hồ, tôi muốn giúp cậu thì cũng không thể giúp được nữa rồi”

Trần Tuấn Long cười khẩy: “Cho dù anh có tra tấn tôi thì tôi cũng sẽ không nói một lời nào.” Hàn Công Danh nhún vai: “Ngại quá, tôi không giỏi việc tra tấn để moi thông tin mà mình cần, nhưng tôi tin rằng nhất định có một người có thủ đoạn rất cao siêu” Cửa nhà kho mở ra, một người đàn ông lạnh lùng mặc đồ đen chậm rãi đi vào, Trần Tuấn Long nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen, sắc mặt của anh †a lập tức xám như tro.

Người đàn ông mặc đồ đen này chính là người mặc đồ đen luôn ở bên cạnh Lục Hằng! “Anh đến muộn rồi” Hàn Công Danh cười nói.

“Máy bay trễ giờ, anh cũng biết đấy, tôi vừa bay từ Nam Á về, chưa kịp nghỉ ngơi mà đã tới đây rồi. Anh hãy thông cảm cho tôi, dù sao thì tôi cũng không còn được như hồi trẻ nữa.” Người đàn ông mặc đồ đen cười nói.

Vậy mà anh ta và Hàn Công Danh lại quen biết nhau, đây nhất định là điều khiến người khác không thể tượng tượng được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.