Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 479



Chương 479: Cô có thể có chút tiền đồ được không?

 

Bầu trời ngày hôm ấy trong xanh như ngọc, những tia nắng chiếu xuống rực rỡ, những ánh nắng chói chang ấy đang sưởi ấm làm cho mặt đất trở nên ấm áp hơn.

Hạ Nhược Vũ bị chói mắt bởi ánh sáng chói chang ấy, nhằm chặt mắt lại, vô thức theo bản năng cầm chặt lấy tay áo của Mạc Du Hải, sờ nhẹ vào cơ thể săn chắc của anh, tựa như một con mèo ngoan ngoãn.

“Trời ơi mẹ kiếp, anh thực sự đã tìm được người về rồi hay sao?” Lướt ngang qua đám người đang náo nhiệt, Kiều Duy Nam đang đi lên phía cầu thang bỗng nhiên bắt gặp được Mạc Du Hải đang vòng tay ôm lấy đầu của Hạ Nhược Vũ.

Sau khi chấp nhận sự chú ý trên đường đi, trên khuôn mặt của Mạc Du Hải không chút gì là quan tâm cả, nhưng còn trên mặt của Hạ Nhược Vũ thì lại đỏ ửng lên, hai má ửng hồng, ngượng ngùng, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của

Kiều Duy Nam từ phía đằng sau vang lên, cô ngại đến nỗi mà chỉ muốn tìm cái lô nào đây để chui vào ngay lúc đó.

Kiều Duy Nam đi thẳng qua phía Mạc Du Hải, bình tĩnh bước thẳng tới khu VIP của bệnh viện với vẻ mặt điềm đạm, nhìn người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh, nói: “Sao, bây giờ thấy tôi mới biết xấu hổ à?”.

Nghĩ tới người phụ nữ bên trong hệ thống giám sát với dáng vẻ nghênh ngang lắc lư đắc ý, khóe miệng Mạc Du Hải nhếch lên một cái. Là một người bị thương mà Hạ Nhược Vũ vẫn đang thử thách độ kiên nhẫn của anh.

Sau khi đưa Hạ Nhược Vũ nằm lên giường bệnh, ở bên ngoài đột nhiên liền có tiếng ai đó gõ cửa, bốn mặt của hai người trong căn phòng đưa mắt lên nhìn nhau, Hạ Nhược Vũ đành trơ mắt nhìn người đàn ông kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

“Anh này, anh không định đi nhìn xem sao?” Nhìn người đàn ông cầm con dao gọt trái cây định gọt táo lên, Hạ Nhược Vũ trợn tròn mắt nhìn anh, nhưng sau khi nghĩ lại thì Mạc Du Hải thực sự có vốn liếng để tự tin như vậy, cô liền giữ im lặng.

Nhìn liếc qua đôi mắt đang ngoan ngoãn từ từ nhằm lại của Hạ Nhược Vũ, trong lòng Mạc Du Hải bớt lo lắng ơn nhiều, trước kia không để ý, anh không

nghĩ cô gái này có nhiều điều mà anh chưa biết đến như vậy, bản lĩnh nhất định cũng sẽ rất khó đấy.

“Mạc Du Hải, sau này anh có thể đừng sử dụng mấy thứ đồ công nghệ cao cho tôi nữa được không, nếu như mà bị kẻ xấu lợi dụng, tôi chẳng phải sẽ ngủm

củ tỏi luôn hay sao?” Nhắm mắt trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, trong đầu Hạ Nhược Vũ đang suy nghĩ lại hết mọi việc một cách thật kĩ càng.

Mạc Du Hải liếc nhìn Hạ Nhược Vũ đang nằm thành thật ở trên giường, sắc mặt thay đổi, cầm tắm cằm vào mấy miếng táo, mang một miếng đưa tới miệng cho Hạ Nhược Vũ.

“Nếu cô dám hứa với tôi là từ giờ sẽ không bao giờ lén chạy trốn tôi nữa, thì tôi sẽ đồng ý với có, hiệp định quân tử, như thế nào?”

Ánh mắt Mạc Dụ Hải nhìn người phụ nữ đang nhai táo một cách trìu mến, chân thành, trong giây phút có chút ngây người ra, người đàn ông ngồi đối diện với phía cửa sổ, ánh sáng chiều lên tấm lưng thẳng tắp của anh, tựa như là dát lên tấm lưng ấy một chút vàng vậy, làm cho ai nhìn vào chắc chắn cũng không tài nào rời mắt được.

Hạ Nhược Vũ mở miệng, giọng nói như cuộn vào trong cổ họng: “Tôi….. có thể cân nhắc một chút…”

Hạ Nhược Vũ còn chưa nói dứt hết câu, lại có tiếng gõ cửa đến, nhưng âm thanh lần này so với lần trước lại càng to, rõ hơn, lại còn mạnh mẽ hơn, cảm giác như gõ cửa xong cái là người ngoài cửa sẽ xông ập vào cửa ngay lập tức.

“Tiểu Vũ Vũ, kết quả khám bệnh của cô đã được xem qua rồi. Ít nhất là trong vài tuần tới nhiệm vụ của cô sẽ là nằm im trên giường, an tâm tĩnh dưỡng, hồi phục sức khỏe…” Kiều Duy Nam cầm tờ giấy kết quả đi tới, vừa đi vừa làm bẩm, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí đang diễn ra trong căn phòng.

Kiều Duy Nam ngẩng đầu, đi đến giường bệnh phía trước mặt, khuôn mặt của Mạc Du Hải hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, mãi cho đến khi hai người họ nhìn nhau, mới cảm nhận được có cái gì không đúng thì phải.

Kiều Duy Nam vuốt nhẹ chóp mũi, nhìn thấy sắc mặt đang ủ rũ, suy tư của Mạc Du Hải, nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, nói: “Tôi đến không đúng lúc à?”

“Không có, tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi còn đang muốn cảm ơn tin tức tốt lành của anh mang đến đây.” Hạ Nhược Vũ nhìn đống thông tin dày đặc trên tờ giấy trong tay của Kiều Duy Nam, thật là quá khoa trương rồi.

Kiều Duy Nam gãi đầu, khi đang do dự tìm lấy cớ gì đó để lén đi ra ngoài, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên réo rắt, anh ta vui sướng ra mặt, móc điện thoại từ trong túi ra, khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, trong nháy mắt nụ cười trên mặt lập tức dừng lại.

Tin tức là thật sao, có đúng không?” Kiều Duy Nam nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên bức tường, giọng nói ngập ngừng ấp úng, tâm trạng của anh ta lúc này đang hiện hết lên khuôn mặt anh đó là sự kinh ngạc.

Sau khi cúp máy cất điện thoại đi, Kiều Duy Nam đem ánh mắt nhìn về phía Mạc Du Hải đang đưa tảo cho Hạ Nhược Vũ ăn, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc đầy phức tạp, trong lúc nhất thời như thế này thực sự không biết nên nói cái gì.

Mạc Du Hải đặt đĩa táo vào tay Hạ Nhược Vũ, anh đứng dậy nhìn về phía Kiều Duy Nam đang ngập ngừng, nói: “Tường Vi còn sống à?”

Kiều Duy Nam nặng nề gật đầu một cái, nhìn cái người trước mặt bằng vẻ mặt phức tạp, trong lúc nhất thời thốt ra giọng nói không giống như thường ngày: “Tường Vi vẫn còn sống, nhưng mà tôi mới biết một điều còn bất ngờ han.”

“Nói điều quan trọng thôi.” Mạc Du Hải nói với giọng lạnh lùng, không nhanh không chậm chính thằng chiếc đồng hồ trên tay lên, liếc nhìn Kiều Duy Nam, trong lòng thì lại nghĩ đến ban đêm chắc là sẽ hầm cho Hạ Nhược Vũ chút canh. gà để bồi bổ.

Kiều Duy Nam quay người về đằng sau nhìn về phía cánh cửa đã đóng, hạ thấp giọng nói: “Lục Hằng đã vượt ngục

Vài lời nói ngắn ngủi thôi đủ khiến bầu không khí trong căn phòng dường như lạnh lẽo, thời gian lúc ấy như đóng băng, Mạc Du Hải liếc mắt nhìn qua Kiều Duy Nam, ra hiệu anh ra ngoài nói, rồi nói với Hạ Nhược Vũ vài câu để yên tâm rồi đi ra ngoài.

Hai người lần lượt đi về văn phòng, Mạc Du Hải hai tay chống lên mặt bàn, nhìn Kiều Duy Nam đang ngồi ở phía đối diện nói: “Tình hình cụ thể là như thế nào?”

“Đó là tin tức từ bên tư lệnh truyền đến, phòng giam nơi Lục Hằng bị giam giữ đột nhiên bị xảy ra hỏa hoạn không rõ nguyên nhân, tất cả mọi người đều mất mạng, Lục Hãng vốn dĩ muốn là một con ve sầu thoát xác,chưa từng nghĩ rằng tư lệnh đã để ý kĩ ông ta, quả thật không có xác của Lục Hâng.”

Sau khi nói xong một hồi lâu, sắc mặt của Mạc Du Hải chưa có biểu hiện gì là nhẹ nhõm hơn, ký ức tuổi thơ đau khổ, chơi với hiện ra trước mắt, tựa như là một lời cảnh báo, cho anh biết rằng thời khắc Lục Hằng ra ngoài chắc chắn là sẽ lại có một thứ gì đó kinh khủng sắp xảy ra.

Nhở đề cao cảnh giác, cho dù có phát hiện ra cái gì cũng không cần đánh rắn động cỏ” Sau khi dừng lại một lúc, Mạc Du Hải liên nhẹ nhàng nói với Kiều Duy Nam, đôi mắt lại nhìn xa xăm, đầu ngón tay gõ mạnh vào bàn không chút cảm giác.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Hạ Nhược Vũ đã nghỉ ngơi được một lúc lâu, Mạc Du Hải mới trở lại trong phòng bệnh, người đàn ông ấy trên mặt vẫn như cũ thong dong bình tĩnh vô cùng.

“Mạc Du Hải, anh nhớ chú ý an toàn đó.”

Ròng rã cả ngày hôm nay, Hạ Nhược Vũ luôn ngủ không say giấc, tuy rằng hiện tại cô và người đàn ông ở trước mắt có rất nhiều khoảng cách không thể

nào vượt qua, nhưng ở sâu trong trái tim, cô vẫn là hi vọng rằng anh có thể sống thật là tốt, thật khỏe mạnh bình an.

Trên gương mặt của Mạc Du Hải thoáng nở một nụ cười nhè nhẹ, đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên bàn, rất nghiêm túc bưng bát canh gà bên trong ra: “Cô đang quan tâm đến tôi sao?”

“Anh có biết thứ tình cảm gì gọi là tự mình đa tình không? Nếu như anh. không rõ, anh có thể tự rút ra kinh nghiệm từ chính bản thân mình.” Hạ Nhược Vũ phản xạ nhanh, gần như không có điều kiện, liền lập tức liên tưởng trở lại về quá khứ, trên mặt đỏ ửng lên.

Nhìn sắc mặt có chút ngượng ngùng, hồng hào ấy của Hạ Như Vũ, sâu trong ánh mắt Mạc Du Hải là một nụ cười mãn nguyện, cũng không tranh luận. nữa với cô nữa, anh nhẹ nhàng lấy một thìa canh gà, đưa lên miệng thổi thổi rồi đút cho Hạ Nhược Vũ.

Nhấp một miếng canh trong miệng đã thấy vị thơm lan tỏa, Hạ Nhược Vũ không chợp mắt nhìn chằm chằm vào trong chén canh gà mà thốt lên: “Oa, tay nghề nấu cơm của dì Hồng ngày càng xuất sắc hơn.”

Trong ánh mắt của Mạc Du Hải đã xuất hiện ý cười, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn căng thẳng, cứng ngắc: “Hạ Nhược Vũ, cô có thể có một chút tiền đồ được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.