Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 56



Chương 56: Toan tính

 

Lục Hằng tham gia xong hoạt động thì
trở về công ty.

Ông ta ôn hòa chào hỏi từng công nhân
viên mình gặp được, tiến về phía trước thì
gặp được cận vệ của mình, bọn họ tiến lên
nhỏ giọng thì thầm hai câu với ông.

Lục Hằng hơi biến sắc: “Biết rồi, lúc cậu

†a trở lại có bị ai trông thấy không?”

Vận vệ cẩn thận suy nghĩ một lát: “Không
có, tôi gặp được anh ta ở dưới lầu, tôi dẫn
anh ta vào bằng cửa phụ, ở đó không có

giám sát.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi”
Lục Hằng hài lòng gật đầu, ông ta để cho

vệ sĩ trông coi ở ngoài cửa còn bản thân thì
tiến vào trong, đi đến trước bàn làm việc, ông

†a ấn xuống một cái nút bí mật.

Tường của phòng làm việc phát ra âm
thanh rất nhỏ, hóa ra đây là một cánh cửa
ngầm. Lục Hằng đi vào cửa ngầm, tiện tay đè

chốt mở xuống, cửa lại một lần nữa đóng lại.

Tiền Phong ngồi trong phòng tối, đầu cúi
xuống, không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của
anh ta, hai tay đang đặt trên đầu gối của Tiền
Phong đang không ngừng run rẩy.

“Cậu sợ lắm à?”

Lục Hằng đi đến gần hỏi Tiền Phong một

câu.

Tiền Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt trống
rỗng vô hồn, anh ta đơ người ra nói: “Chủ tịch
Lục Hằng, tôi không những không báo được
thù còn ngộ thương cô Khánh Huyền, hiện tại

cùng đường rồi, ngài có thể giúp đỡ tôi được
không?”

Lục Hằng nheo mắt lại, quan sát Tiền
Phong: “Không phải là tôi không muốn giúp
cậu mà là do cậu khiến tôi quá thất vọng rồi,
đến một người phụ nữ cũng không giết được,
điều này đã định trước cậu không phải người

có thể làm được việc lớn.”

Tiền Phong lộ ra vẻ mặt đau khổ, vạch kế
hoạch suốt hai năm, thế mà ngay thời điểm
mấu chốt lại ngộ thương người vô tội, hơn
nữa còn mất đi dũng khí tiếp tục giết người,
cậu ta quả thật rất khinh thường sự nhu

nhược vô dụng của bản thân.

“Thôi vậy, giết người cũng không có đơn
giản như trong tưởng tượng, cậu dám nổ
súng đã là khá lắm rồi. Như vậy đi, cậu tạm
trốn mấy ngày ở chỗ này trước đã, đợi sóng
gió qua đã rồi tính tiếp.”

Lục Hằng võ nhẹ bả vai Tiền Phong.

Tiền Phong rất cảm động: “Cảm ơn chủ
tịch”

“Chớ vội cảm ơn tôi, cậu gây ra động tĩnh
không nhỏ đâu, tôi cưu mang cậu, quả thực

là gánh áp lực rất lớn đấy.”

Lục Hằng cố ý thở dài, giọng điệu có
chút khó xử.

Tiên Phong đứng lên: “Chủ tịch Lục
Hằng, tôi sẽ không làm liên lụy đến ngài đâu,

hiện tại tôi lập tức đi ngay.”

“Cậu có thể đi đâu bây giờ? Nhà họ Hạ
có năng lực lớn cỡ nào cậu cũng không phải
là không biết, Hạ Minh Viễn biết con gái của
mình suýt nữa bị giết, ông ta chịu để yên
sao? Không cần dùng đến một ngày, khắp
phố lớn ngõ nhỏ sẽ dán đầy ảnh truy nã của
cậu, bây giờ cậu rời khỏi công ty chỉ sợ
không đảm bảo được sự an toàn, hay là
trước cứ ở lại đây đi.”

Tiền Phong thực sự bị cảm động, từ một
khoảnh khắc khi bắt đầu nổ súng kia thì thân
phận của cậu đã từ người thường biến thành
tội phạm bị truy nã. Chứa chấp tội phạm bỏ
trốn không phải là chuyện nhỏ, cậu ta không
thân chẳng quen gì với Lục Hằng, ông chịu
mạo hiểm cưu mang cậu ta, Tiền Phong

quyết định giao mạng mình cho ông.

Đây chính là hiệu quả mà Lục Hằng
mong muốn, ông ta đánh giá cao Tiền
Phong, một người có thể nhẫn nhục những
hai năm, sự nhẫn nại bậc này không phải thứ
người thường có thể so sánh được. Chỉ cần tỉ
mỉ bồi dưỡng, Tiền Phong sẽ trở thành một
trợ thủ đắc lực.

Không cần trả giá lớn cũng có thể nhận

được lòng trung thành của cậu ta, cớ sao lại

không làm nào?

Lục Hằng có dự định tổ chức lại thành
viên nòng cốt một lần nữa, ưu tiên hàng đầu
chính là những người mà thân phận có vết
nhơ và trung thành với ông ta, Tiền Phong
chắc chắn là người hoàn toàn phù hợp với
điều kiện.

Về phần Tiền Phong chưa giết chết được
Hạ Nhược Vũ thì Lục Hằng cũng không quá
để ý, không có ai sinh ra đã là kẻ giết người
cả, bồi dưỡng một chút, khi có việc cần dùng
đến sẽ rất thuận tiện.

“Cậu là nhân viên của của công ty tôi,
người làm ông chủ như tôi quan tâm cậu là
điều nên làm, yên tâm ở lại đây hai ngày, đợi
qua đợt sóng gió này tôi sẽ sắp xếp cho cậu
đến nơi khác, đương nhiên cậu vẫn chưa thể
ló mặt được, nhưng mà cậu có thể tiếp tục
làm việc cho tôi, cậu có đồng ý không?”

Lục Hằng thản nhiên hỏi, trong lòng biết
chắc Tiền Phong sẽ không từ chối.

“Chủ tịch Lục Hằng, cái mạng này của tôi
thuộc về ngài, về sau ngài bảo tôi làm cái gì
thì tôi sẽ là cái đấy.”

Tiền Phong bày tỏ thái độ, đây chính là

những lời phát ra từ nội tâm của anh ta.

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, có thời

gian thì tôi lại đến thăm cậu.”

Lục Hằng nói xong thì rời khỏi căn phòng
tối này.

“Ông chủ, cái thằng Tiền Phong kia cùi
quá, ngay cả một đứa con gái cũng giết
không xong, ông còn giữ anh ta lại làm gì, chỉ
phiền toái thêm thôi.”

Cận vệ này là là người thân tín bên cạnh

Lục Hằng, anh ta không cho rằng Tiền Phong

‘Nây Bác Sĩ Hư Hồng, Em

có tác dụng gì lớn.

Lục Hằng cười nhạt, lắc đầu nói: “Nhất
định phải bồi dưỡng Tiền Phong, tôi thấy
được cậu ta có thể trở thành cánh tay trái

cánh tay phải đắc lực của mình.”

“Ông chủ, ông đánh giá cao anh ta quá
rồi! Anh ta đã ở trong công ty nhiều năm rồi,
bình thường rất là thật thà, có thể làm cái

nghề này của chúng ta sao?”

Cận vệ có hơi nghỉ ngờ hỏi.

Lục Hằng tạm gác lại chuyện của Tiền
Phong, hỏi: “Ánh mắt của tôi sẽ không sai

đâu, được rồi, trong tay chúng ta còn bao.

nhiêu hàng?”

Cận vệ suy nghĩ một lát, nói: “Còn không
đến 10%.”

“Gần đây khi giao dịch có gặp thất bại
nào không?”

Lục Hằng cẩn thận hỏi, tuy rằng ông ta
gầy dựng một mạng lưới buôn lậu thuốc
phiện vô cùng khổng lồ, dù có một vài khâu
xảy ra vấn đề nhưng muốn tra đến trên đầu
ông ta cũng gần như là chuyện không thể
nào, thế nhưng ông ta không muốn lưu lại

bất cứ yếu điểm nào cho kẻ khác.

“Hình như là có, nghe nói tối hôm qua lúc
giao dịch có hai đứa tay sai bị túm rồi, nhưng
mà ông chủ yên tâm, thứ bọn họ biết được
rất ít, cảnh sát sẽ không điều tra ra được cái

gì đâu.”

Lục Hằng lắc đầu, nói: “Nhắc nhở những
†ay sai tuồn hàng này cho kỹ, bảo chúng nó
cẩn thận một chút, đây là lô hàng cuối cùng
của công ty, tôi không muốn có người gây ra

phiền toái, cậu đã rõ chưa?”

“Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ dặn dò bọn
họ, nhưng nếu như chúng ta không xuất
hàng thì thị trường mà ngài vất vả xây dựng
lên sẽ buộc phải cắt đứt, như vậy có phải là
quá đáng tiếc hay không?”

Cận vệ xót ruột hỏi, cậu ta biết rõ lợi ích
mà mạng lưới buôn lậu thuốc phiện tạo ra
được tính bằng giây, dừng một ngày thôi

cũng gây ra tổn thất vô cùng to lớn.

Lục Hằng nhìn xa trông rộng cười bảo:
“Cậu đúng là người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ
nhìn ra được một chút lợi ích nho nhỏ trước
mắt, mạng lưới kín đáo như vậy còn có người
bị túm, biết điêu này có nghĩa là thế nào
không?”

Cận vệ mù tịt lắc đầu.

Lục Hằng hừ một tiếng: “Có nghĩa là có

người vẫn đang ngó chừng chúng ta, chẳng

qua tạm thời chưa tra ra được là tôi thôi, nếu
như tiếp tục việc làm ăn này, sớm muộn
cũng sẽ bị tóm gọn một mẻ, hiểu chưa đồ
đầu óc bã đậu.”

“Ông chủ, vậy ông nói xem chúng ta phải

làm thế nào bây giờ?”

Lục Hằng chắp hai tay sau lưng đi đến
trước cửa sổ, ông ta cười nham hiểm:
“Không phải đã tìm ra kẻ chết thay rồi hay
sao? Hạ Minh Viễn sẽ thành đối tượng bị
trọng điểm hoài nghi, còn phần tôi, tôi sẽ
thoát được tôi.”

“Ông chủ, ông đổ tội cho ông ta hai lần
rồi, thế nhưng cũng chưa thấy có người động
đến ông ta, có phải nên quạt thêm chút lửa
nữa hay không?”

Cận vệ hỏi.

Lục Hằng khoát tay nói: “Không cần,
người có nhiều điểm nghỉ ngờ nhất thường
đều không phải là hung thủ thật sự, cảnh sát
cũng không phải là đồ ngu, trên người Hạ
Minh Viễn có quá nhiều điểm đáng ngờ thì
cảnh sát sẽ không hoài nghi nữa, thậm chí
còn có khả năng sẽ nghỉ ngờ người khác,
một kẻ là trùm ma túy, sao có thể bất cẩn
như vậy? Tâm mắt điều tra nhất định sẽ dời

đi, cái này khác nào tự bê đá đập chân mình.”

Cận vệ ca ngợi nói: “Vẫn là ông chủ suy
tính chu toàn nhất, tôi vắt chân lên cổ chạy

theo cũng không kịp.”

“Tiền Phong đã làm một việc tốt, cậu ta
làm ra chuyện náo loạn như vậy, Hạ Minh
Viễn nào còn tâm tình để mà suy nghĩ về
chuyện hợp đồng nữa? Ông ta lựa chọn làm
ăn với tôi, vậy thì đồng nghĩa với việc chết

chắc rồi.”

Lục Hằng nheo mắt lại, cười lạnh nói.
“Ông chủ, ông quả là cao tay, Hạ Minh
Viễn nhận việc làm ăn này thì sẽ sinh ra hiềm
nghỉ về nguồn gốc tài sản không minh bạch,
hơn nữa không hề có chút quan hệ nào với
công ty của chúng ta cả, lần này Hạ Minh

Viễn buộc phải gánh tội thay chúng ta rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.