-Nhưng bố mẹ anh đã sắp đặt như vậy,… Anh đã có hôn phu,vậy em là gì của anh?
-EM LÀ NGƯỜI ANH YÊU!!!!
Hắn hét thật to. Nó thật sự bất ngờ trước câu trả lời
này. Nó bật khóc nức nở,chạy vù xuống mở cửa nhưng bị anh
giữ lại.
-Bảo Ánh!
-Anh Bảo,buông em ra.
-Bảo Ánh,nghe anh nói đi,một lần thôi. Tại sao em lại chọn anh ta,anh có gì không bằng anh ta sao?
-Anh Bảo…
-Tình yêu của anh dành cho em lớn hơn anh ta rất nhiều,tại
sao em không nhận ra? Suốt mấy năm trời,chưa bao giờ anh ngừng
tìm kiếm em,chưa bao giờ anh ngừng yêu em,tại sao em lại đối xử
với anh như vậy? Em có biết anh đau đến chừng nào khi thấy em
khóc lóc gọi tên Hoàng Phong không?
-Anh Bảo…Em xin lỗi…
-Không,em không có lỗi. Lỗi là do anh mù quáng. Em đi đi…
-Em thật sự xin lỗi mà… Nhưng trước giờ,đối với em,anh như một người anh trai rất rất tốt…
-Vậy bây giờ thần sẽ đưa công chúa đi mua cả quán kem luôn.
-Thật chứ?
-Tất nhiên rồi .
Hắn đứng dậy,bế nó ra xe,đưa nó đến một nhà hàng năm sao. Đúng là năm sao có khác,đẹp lung linh như một tòa lâu đài,thức ăn lại ngon không cần nói luôn. Còn được ăn trong phòng VIP
nữa,hết chỗ nói. Nó cắm cúi mà ăn,cả dĩa bò bít tết to
đùng nhanh chóng đi thám hiểm trong dạ dày nó và tiếp tục
chuyển hướng tấn công sang dĩa mì Ý. Đang ăn vui vẻ thì nó có
vấn đề cần giải quyết,bực mình thì thôi chớ,đã thế nhà nhỏ
ở phòng này lại bị hư,nó phải ra bên ngoài mới giải quyết
được,thiệt tình mà. Nhưng khi xong việc,đang đi vào phòng thì
nó nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở một cái bàn
trong góc. Là anh kìa. Anh đang nói chuyện với ai đó,nhưng trông
có vẻ quan trọng. Nó chui xuống gầm bàn bên cạnh,ngồi ở đấy
nghe lén người ta.
-Anh hai,anh định đi Pháp thật sao?-Một cậu con trai,nhìn rất giống anh,có lẽ là em trai anh.
-Phải.
-Sao vậy anh? Anh bảo sẽ ở đây quản lý công ty với em cơ mà.
-Anh xin lỗi. Nhưng anh về đây còn có một lý do khác. Bây giờ lý do ấy đã mất rồi,anh phải trở về thôi.
-Nhưng còn em thì sao?
-Gia Nam à,anh xin lỗi. Nhưng anh tin em có thể làm được. Thôi,bây giờ anh phải đi rồi,em ở lại sau nhé.
Anh đứng dậy đi mất. Nó đang ở dưới gầm bàn kia mà nước
mắt cứ rơi. Mặc dù nó không yêu Gia Bảo như một người yêu nhưng
tình cảm nó dành cho anh như một người anh trai vậy. Bây giờ anh vì nó mà đi,nó cũng thấy buồn lắm. Bỗng dưng có tiếng gọi
của hắn:
-Bảo Ánh à,em đâu rồi?
Hắn thấy nó đi lâu quá nên đành đi kiếm. Và tất nhiên là
anh cũng nghe thấy. Nó nghe thấy tiếng gọi thì giật mình,đầu
cụng vào bàn làm u một cục. Hắn nghe thấy tiếng cụng bàn
liền biết ngay,lấy tay cầm tay nó kéo ra. Nó xoa đầu đang u
lên,mắt vẫn còn một tầng nước. Anh thấy thì cũng hơi bất ngờ. Nhưng nhanh chóng quay đi và định bước ra ngoài thì bị nó kéo
lại. Nó nhìn anh,giọng nghèn nghẹn:
-Gia Bảo,anh đừng đi mà…
-Ơ…Bảo Ánh…
-Em nghe thấy hết rồi,anh vì em mà đi Pháp…
-Bảo Ánh à,không phải như vậy đâu. Chẳng qua anh muốn đi để học hỏi thêm thôi.
-Chứ không phải anh đi vì em chứ?
-Không phải đâu. Bảo Ánh à,em ở lại mạnh khỏe nhé. Phiền anh chăm sóc cho cô ấy cẩn thận. Tôi đi trước.
Anh buông tay nó ra rồi đi ra ngoài. Hắn nãy giờ nhìn cảnh
chia tay đằm thắm như vậy mà chán ngắt. Cầm tay nó kéo vào
trong phòng,ấn nó ngồi xuống ghế,đưa cho một cái bánh
Hamboger,khoanh tay nói:
-Chia tay li biệt xong rồi,bây giờ thì ăn đi.
-Ưm…ngon quá…
-Bây giờ xong hết rồi,trong lòng em chỉ còn mình anh thôi nghe chưa?