Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!
Hai người họ cứ đứng đó tình tình tứ tứ,cho đến khi có một cô bé bước tới.
-Anh chị có thể mua cho em tờ vé số không ạ?
Hắn buông nó ra,liếc nhìn kẻ phá hoại bầu không khí lãng
mạn. Còn nó thì nhìn chằm chằm cô bé trước mặt. Nói là cô
bé vậy thôi chứ cao bằng nó,mặt mũi nhem nhuốc,quần áo rách
rưới,đeo một cái túi vải cũ kĩ,tay cầm một tập vé số,mắt
long lanh nhìn nó. Hắn thì không thích thế này,lạnh lùng nói:
-Xin lỗi nhưng chúng tôi không có ti…
-Bạn tên gì thế?-Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị nó cắt ngang.
-Tôi…tôi tên là Ngọc Linh…
-Bạn bao nhiêu tuổi vậy?
-…16…
-Ồ,vậy chúng ta bằng tuối nhau đấy. Vậy nhà bạn ở đâu,tại sao lại phải đi bán vé số thế?
-Nhà tôi nghèo lắm,mẹ lại mất sớm,bố tôi lấy vợ kế rồi cũng mất nên…
Nói đến đây,nước mắt cô bé chợt rơi xuống. Nó thấy thế
vội vàng lấy tay quẹt nước mắt cho cô. Hắn thấy thế không kìm
được mà nắm chặt tay nó.
-Em làm gì vậy?
-Anh à,hoàn cảnh cô ấy tội nghiệp lắm,chúng ta nên giúp đỡ cô ấy…
-Anh không thích mấy kiểu này đâu. Có khi lại đi lừa đảo người khác đấy!
-Sao anh lại có thể nói như vậy?
-Sao lại không thể? Mấy đứa mà mồ côi hay lừa gạt lắm…
-Em cũng là trẻ mồ côi đấy.
-Nhưng em khác…
-Khác nhau chỗ nào? Nếu anh không thích trẻ mồ côi thì tại sao lại yêu em?
-Anh đã nói em khác mà…
-Hai người không cần cãi nhau vì tôi đâu. Nếu không mua thì tôi đi chỗ khác…
-Đừng đi mà,bạn đợi tôi một lát nhé!-Quay sang hắn -Không biết đâu. Anh không giúp cô ấy thì em giận anh luôn.
-Em…
-Anh chọn đi!
-Haizzz,thôi được rồi,em cứng đầu quá đi. Anh mua là được chứ gì?
-Không phải. Ý em không phải thế!
-Chứ sao nữa?
-Em muốn đưa cô ấy về sống chung với chúng ta.
-Cái gì? Không thế được!
-Có gì mà không được? Cứ coi như anh thuê cô ấy làm Ôsin đi.
-Em…Thật hết nói nổi! Được thôi,anh chiều em lần này nhưng em phải bù đắp cho anh đó!
-Gì cũng được hết,chỉ cần anh đồng ý thôi. Ngọc Linh à,bạn về ở với chúng tôi nhé?
-Nhưng…nhưng còn mẹ tôi…
-Bà ấy có tốt với bạn không?
-Không…nhưng…
-Vậy còn luyến tuyến làm gì? Nào,đi với chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ giúp bạn có một cuộc sống tốt hơn.
-Cảm ơn hai người. Tại sao lại tốt với tôi như thế?
-Bởi vì tôi cũng là trẻ mồ côi nên tôi hiểu cảm giác của
bạn,tôi hiểu những gì bạn phải trải qua. Nào,chúng ta đi thôi.
Thế là nó nắm tay cô bé kia chạy về phía trước,bỏ mặc
hắn một mình luôn. Chạy đã mới chợt nhớ ra,quay lại hỏi hắn:
-À mà chúng ta đang đi đâu thế?
-Hay quá ha!
-Hehe. Em quên mà.
Hắn thở dài,đút tay vào túi quần,thong dong đi trước,để
mặc nó với cô chân ngắn đi theo mệt bở. Thiệt tình,1m60 làm sao đi lại 1m75 cơ chứ. Sao mà xa quá vậy? Nó đi được một đoạn đã nằm lăn ra:
-Sao mà xa quá vậy?
-Sắp tới rồi.
-Từ nãy đến giờ anh lúc nào cũng bảo sắp tới rồi mà đi hoài có thấy tới đâu.
Hắn không nói không rằng bế xốc nó lên,cúi xuống hôn chụt một cái rồi tiếp tục đi.
-Này,còn Ngọc Linh thì sao?
-Tôi không sao đâu.
-Bạn coi vậy mà khỏe thế?
-Chứ ai như em,vừa đi một tí đã mệt.-Hắn chọc.
-Sao anh dám nói vậy chứ?
-Chứ bây giờ muốn tự đi hay sao?
-Thôi thôi thôi.
Nó chề môi,nuốt cục tức vào lòng. Hắn bế lên thấy đi
nhanh hẳn nhỉ (Tất nhiên rồi),thoáng cái đã đến nơi. Nó lăng
xăng đòi xuống,sau đó nắm tay cô chạy thẳng vào phòng,đóng cửa cái rầm,bỏ hắn đứng ngoài luôn.
-Này,bỏ anh ở ngoài thế này sao?
-Tụi em có chuyện riêng. Anh vào không tiện đâu.
-Sao chứ? Mất công đưa về rồi gạt mình sang một bên
sao?-Hắn vừa lầm bầm vừa xuống nhà,ngồi cái phịch xuống ghế
mở TV coi.
Ở trong phòng nó…
-Bạn tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi thay bộ váy này xem.
-Cảm ơn,nhưng tôi không dám đâu. Váy đẹp thế này,tôi mặc vào phí lắm.
-Không có sao đâu mà. Bạn cứ mặc đi.
-Không được đâu.
-Mình bảo mặc là mặc.
-À ờ,vậy tôi cảm ơn.
-Thôi nào,đừng có xưng hô cứng ngắc như vậy. Mình tên là Bảo Ánh,từ nay chúng ta sẽ là bạn của nhau nhé!
-Thật vậy sao?
-Tất nhiên rồi.
-Cảm…ơn…
-Không có gì. Bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ! Bạn mau lên đi.
Thực ra cô rất xinh đẹp,mặc chiếc váy ren hồng này lại
còn xinh hơn rất nhiều. Làn da trắng mịn,nổi bật đôi mắt long
lanh đen láy,đôi môi đỏ hồng hình trái tim,mái tóc đen
bóng,mượt mà,đượccột lên gọn gàng bằng chiếc kẹp màu hồng
hình con gấu xinh xắn. Khó mà nhận ra là người hồi nãy.
-Oa,bạn đẹp quá nha.
-Cảm ơn bạn.
-Được rồi. Chúng ta xuống nhà đi.
…
-Hoàng Phong à.-Nó gọi
-Xuống rồi à?-Hắn,nói,không rời mắt khỏi TV.
-Anh nhìn Ngọc Linh này.
-Có gì mà nhìn?
-Thì anh cứ nhìn thử xem!
-Khổ em ghê.
Hắn đành chịu thua,nhìn lên nó rồi nhìn qua cô. Hắn tròn xoe mắt,đứng hình luôn.
-Sao? Cô ấy đẹp lắm đúng không? Bộ làm anh đứng hình luôn hả?
Thật ra,hắn không ngạc nhiên vì cô đẹp mà là thấy cô rất
quen. Không đúng,phải nói là rất rất rất quen mới đúng,hắn
gặp ở đâu rồi,nhất là đôi mắt đen láy kia. Rốt cuộc là sao
đây???
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.