-Chứ hành động của cô bây giờ không gọi là đeo bám thì gọi là gì?
-Cái đó…..
-Cô suốt ngày bám dính lấy nó,bắt nó phải chiều chuộng
cô. Cô có biết,nếu nó cứ mù quáng vì cô như vậy thì tương lai
nó sẽ ra sao không hả?
-Nhưng anh ấy yêu cháu và cháu cũng yêu anh ấy mà…
-Cô yêu nó? Cô yêu nó hay yêu tiền của nó? Hạng người như cô làm sao có thể vào làm dâu gia đình tôi? Cô nghĩ gì vậy hả?
Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý ư?
-Cháu….
-Nếu như cô biết nghĩ cho thằng Phong thì hãy biết thân
biết phận mà rời xa nó đi. Vốn dĩ nó đã có một người vợ
tương lai quá tuyệt vời rồi,không cần một người ăn bám như cô
nữa.
-Nhưng Ngọc Huyền,cô ta là người xấu….
-Cái gì? Ai cho phép cô nói như vậy với con dâu tôi hả? Cho
dù nó có làm gì đi nữa cũng đáng giá hơn cô gấp vạn lần,gấp trăm lần,những điều nó làm chỉ là vì biết nghĩ cho thằng
Phong thôi. Còn cô,cô đã làm gì cho thằng Phong chưa hả?
-Cháu…..Cháu yêu anh ấy…
-Tôi đã nói rồi,tình yêu của cô chỉ bằng con sâu con
bọ,những thứ bẩn thỉu mà thôi. Cô hãy buông tha cho thằng Phong
đi,để nó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô cũng rất xinh
đẹp,chắc chắn sẽ kiếm được ai khác chứ không nhất thiết phải
bám lấy thằng Phong như vậy. Tôi xin cô,nếu như cô yêu thằng Phong thì làm ơn buông tha cho nó,bởi chắc chắn nó với cô không thể
có hạnh phúc được. Tôi chỉ nói thế thôi,còn quyết định là ở
cô,nhưng nếu cô vẫn cứ ngoan cố,tôi sẽ dùng đến biện pháp
mạnh. Tôi về trước.
Bà ta bước ra khỏi cổng,để lại nó thẫn thờ như cái xác
không hồn. Những lời bà ấy nói như những mũi dao đâm vào tim
nó vậy. Nó đang ăn bám hắn ư? Nó đang ngăn cản hạnh phúc của
hắn ư? Là nó,nó chính là một kẻ phá hoại cuộc đời hắn!
Nó…nó phải làm gì đây?….