Anh dừng xe,bấm chuông cửa. Một cô gái rất xinh chạy ra mở cửa.
-Chào anh Bảo!
-Ngọc Linh,cô ấy đâu?
-Ở bên trong ấy ạ. Anh vào nhà đi!
Anh bước vào nhà,thấy ngay nó đang vui vẻ ăn một cái bánh
ngọt to đùng,bên cạnh là bao nhiêu chén,dĩa hết sạch sẽ. Thấy
có người,nó ngước lên nhìn,nhận ra là anh,nó vội chạy lại,ôm
chầm lấy anh:
-Anh Bảo!
-Bảo Ánh à,sao em lại bỏ đi vậy? Có biết anh lo cho em lắm không?
-Huhu…em nhớ anh lắm…
-Anh cũng nhớ em lắm. Nhưng Bảo Ánh à,sao em lại đến đây vậy?
-Em…
-Thực ra lúc nãy em đang đi dạo thì gặp cô ấy ngồi khóc ở dưới gốc cây nên em đưa về đây.-Ngọc Linh nói.
-Vậy sao? Cảm ơn em nhé Ngọc Linh. Nhưng giữa em và Hoàng Phong đã có chuyện gì vậy?
-Huhu…anh Phong…
Nó kể hết cho anh nghe,tất nhiên là anh hiểu và đau lòng vì
nó phải chịu quá nhiều mệt mỏi. Anh ôm nó vào lòng,ôm chặt
lắm như muốn mang đi hết những u phiền của nó. Được một
lát,anh nhìn xuống thì nó đã ngủ mất tiêu rồi. Bế nó lên
giường,đắp chăn rồi hôn nhẹ một cái lên trán nó,tất nhiên tất
cả hành động này cô đều chứng kiến hết,ánh mắt khẽ hiện lên
nỗi buồn,anh quay lại,nắm tay cô,mỉm cười:
-Ngọc Linh này,cảm ơn em nhé! Với lại nhờ em chăm sóc cho Bảo Ánh vài ngày nhé!
-Vâng,anh Bảo cứ yên tâm để cô ấy ở đây. Em sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.
-Em nói vậy là anh yên tâm rồi. Thôi,anh về trước nhé!
-Ơ,anh Bảo không ở lại chơi thêm ạ?
-Thôi,thấy Bảo Ánh không sao là anh mừng rồi,anh có việc phải đi trước. Thế nhé!
Anh nói rồi đi xuống lầu,tạm biệt Ngọc Linh và lái xe đi
thẳng,tâm trạng bớt lo lắng phần nào. Đeo tai nghe,gọi cho ai kia đang như sắp bốc hỏa vì không kiếm ra nó.
-Alo.
-Hoàng Phong,tôi tìm được cô ấy rồi.
-Thật sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Có bị làm sao không?
-Ồ Ngọc Linh,chẳng lẽ cậu cũng yêu anh ấy ư?
-Phải,yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,từ cái lần cùng học
chung khi tớ đi du học bên Pháp. Anh ấy thực sự là người đàn
ông hoàn hảo.
-Trước giờ tớ chỉ coi anh ấy như một người anh mà thôi. Nếu cậu yêu anh ấy cậu hãy mạnh dạn nói ra.
-Nhưng tớ sợ anh ấy sẽ từ chối,người anh ấy yêu là cậu mà.
-Thôi nào,không ai là không yêu một người xinh xắn,hoàn hảo như cậu đâu. Cố gắng lên,tớ sẽ giúp cậu.
-Thật sao? Cảm ơn nhé!
-À mà cậu có nghe tiếng chuông cửa không?
-Chuông ư? À đúng rồi,nãy giờ không để ý. Cậu ngồi ở đây nhé,tớ xuống mở cửa.