Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy! -Á á! -Nó đang ngủ thì ngồi bật dậy,mồ hôi vã ra như tắm. -Có chuyện gì thế? -Hắn nằm bên cạnh cũng giật mình dậy theo. -Hơ…Anh Phong! Nó ôm chầm lấy hắn,thở hổn hển. Hắn thấy nó làm vậy,liền lấy tay xoa đầu nó,hỏi lại: -Bảo Ánh,có chuyện gì à? -Không,chẳng qua em nằm mơ thấy anh bỏ em nên… -Nè búp bê ngốc,em không được nói như vậy,cả mơ cũng không
được quyền mơ thấy anh bỏ em. Đó là một chuyện phi lý,vớ vẩn
nhất trên đời này,biết chưa? -Ừm,nhưng là nó tự xuất hiện trong đầu em như vậy chứ em đâu có muốn. -Ngốc ạ,nếu lần sau thấy như vậy thì cứ nhéo mạnh một cái vào tay,lúc đó em sẽ tỉnh dậy thôi. -Em biết rồi. Nhưng mà…em đói quá! -Vậy sao? Anh dẫn em đi ăn! -Aaa,em yêu anh nhất! -Chứ không phải là vì đồ ăn sao? -Ưm,cái đó chỉ có một phần thôi…Em yêu anh nhiều hơn! Hắn phì cười vì sự siêu ngây thơ của nó. Hôn nhẹ một cái
lên mũi nó rồi dẫn nó đi ăn. Hắn chọn một nhà hàng Pháp sang
trọng,đặt nhiều món ngon thức lạ,nhưng có điều lạ ghê,món nào cũng có nước sốt mà trên cùng của cái đĩa đựng thức ăn bao
giờ cũng có chữ PYA được viết bằng nước sốt. Nó thì đâu có
để ý trên đĩa có cái gì,chỉ cắm cúi ăn mà thôi. Hắn thở
dài,hắng giọng khiến nó chú ý,ngẩng đầu lên,hỏi: -Có chuyện gì vậy anh? -Bảo Ánh,em có để ý thấy gì lạ không? -Điều lạ ạ? Ưm…Món ăn ở đây rất ngon (Có món nào mà cô này bảo không ngon đâu?)! -Không phải như thế,em nhìn kĩ mấy đĩa thức ăn xem. -Đĩa á? Có gì đâu ạ? (Chị ấy quẹt hết cả phần chữ luôn rồi) -Sao lại không có? Ủa cái này…Haizzz,em nhìn cái đĩa này này! -Có chữ PYA. Nhưng chữ này sao nghe quen quen. A,trên dây chuyền của em cũng có chữ này nè. Mà PYA nghĩa là sao? -Em suy nghĩ thử coi. -Em chịu! Sao anh lại đi đố một người mà suốt ngày anh chê ngốc như em chứ? -Hah,anh thấy em thông minh ra rồi đó nha! -Thông minh chỗ nào? -Thông minh ở chỗ em biết em ngốc! -Anh….anh chọc em. Không thèm nói chuyện với anh luôn. Nó giận dỗi,cúi xuống ăn tiếp. Hắn thì đâu có chịu buông tha: -Bảo Ánh này,em giận à? -… -Chà,tiếc thật đấy! Anh định đặt món đặc biệt của nhà hàng này,nhưng em giận thì thôi vậy… -A anh,em đâu có giận đâu! -Thay đổi nhanh thế? Hồi nãy còn không thèm nhìn anh cơ mà? -Đâu có đâu. Tại đồ ăn ngon quá nên em cúi xuống ăn thôi… -Lý do cũng hay quá nhỉ? -Dạ,anh đừng bỏ món đặc biệt. Đầu bếp họ làm cực khổ mà mình không ăn thì phí. -Nhưng mà trước khi ăn món đó,em phải làm điều này… -Điều gì? -Anh cho em ăn bao nhiêu đồ ăn ngon,không biết trả ơn anh sao? -Trả ơn bằng cách nào? -Viết lại lên đĩa đi! -Nhưng viết cái gì bây giờ? -Anh không biết,viết sao cho anh thấy vui thì mới được ăn. -Aaa,khó quá,em không nghĩ ra cái gì cả! Giúp em đi! -Thôi được rồi,anh gợi ý cho nhé! Viết AYPNTĐN đi! -Nó có nghĩa là sao? -Anh không biết! -Hứ,hỏi tí cũng không được là sao? Vậy em viết đây! Nó phải cố gắng lắm mới ra được dòng chữ AYPNTĐN bằng
nước sốt trên đĩa,vui lắm. Hắn còn chưa kịp mở miệng nhận xét thì bên cạnh có tiếng nói đàn ông vang lên: -Hai người hạnh phúc quá nhỉ? Hắn và nó quay sang nhìn. Là một tên đầu trọc,râu ria đầy cằm,nhìn là không ưa rồi. -Anh là ai? -Hắn hỏi,giọng lạnh băng. -Haha,nếu muốn biết tao là ai,hãy hỏi con nhỏ ngồi bên cạnh mày đi! -Bảo Ánh à,em quen loại người này ư? -Hắn quay sang nó. -Không có. -Bảo Ánh cô ấy đã bảo không quen. Ông nhầm người rồi,đi chỗ khác đi! -Nhầm ư? Cô nói không quen tôi ư? Không ngờ cô là hạng đàn bà như vậy đấy! -Ăn nói cho cẩn thận! -Chắc mày không biết đâu ha,cô ta,chính là vợ tao! -Mày nói cái gì? -Không tin đúng không? Xem đi này! Gã ta lôi ra một tờ giấy,đặt lên bàn. Hắn nhìn khinh bỉ: -Cái gì đây? -Là giấy đăng kí kết hôn! Hắn cầm lấy tờ giấy,đọc thật kĩ,đọc đi đọc lại. Đây
đúng là giấy đăng kí kết hôn. Họ và tên chồng: Dương Văn
Công,họ và tên vợ:…Hoàng Ngọc Bảo Ánh. Hắn không tin vào mắt
mình,nhưng nếu không tin thì tờ giấy này là thế nào? Nó ở bên cũng đã đọc tờ giấy đó rồi,không hiểu tại sao lại có tờ
giấy này,nhưng nó thật sự chưa bao giờ gặp người đàn ông này
mà. -Anh Phong! Anh phải tin em,em chưa từng gặp người đàn ông này. -Anh biết rồi… -Anh Phong…Ông là ai vậy hả? Trước giờ chúng ta chưa từng gặp nhau,sao có thể là vợ chồng được chứ? -Bảo Ánh,cô đã từng qua đêm với tôi mà giờ lại nói vậy ư? Có phải cô ta đã hứa yêu anh trọn đời không? Cô ta cũng từng
hứa với tôi như vậy đấy! -Anh im đi. Tôi chưa bao giờ hứa với anh như vậy cả! Anh nhầm người rồi! -Chính cô,chính là cô. Tôi không bao giờ nhầm lẫn cả! Cô
dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ những người đàn ông,đến
khi họ không còn gì thì đạp bỏ! -Anh… -Thôi đủ rồi!- Hắn đập tờ giấy xuống bàn,đứng dậy,nhìn vào mặt tên đàn ông kia: -Anh nghĩ thứ này có thể lừa được tôi sao? -Nói vậy là sao? Đây chính là đồ thật đấy! -Thật nực cười. Nhờ anh nói lại với người đã nhờ anh làm việc này rằng: hãy dừng mấy trò rẻ tiền này lại đi,bởi vì
tôi sẽ không bao giờ tin đâu. Bảo Ánh,đi thôi! Hắn nắm tay nó kéo ra ngoài,lên xe và lái đi. Thật sự
không khí trong xe không thuyên giảm mà mỗi lúc một căng thẳng.
Nó nhìn lên hắn,vẻ mặt không còn như thường ngày. Có chút tức giận,chút lạnh giá và một chút gì đó gọi là…nghi ngờ…
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.