Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!

Chương 33



Nó đã cố chịu đựng,nhưng cái không khí u ám cứ vây xung quanh làm nó cực kì khó chịu,đành phát ra một câu để phá tan cái không khí này:

-Anh…giận em à?

-…

-Em nói thật mà,anh tin em đi!

-…

Hắn vẫn im lặng,một sự im lặng đến đáng sợ. Nó vẫn cố kiên trì:

-Em không biết ông ta là ai cả,chưa một lần gặp mặt. Những lời ông ta nói ra đều giả dối,xin anh hãy tin em…

“Két”!!! Hắn phanh xe lại,dừng chính xác ngay trước cổng nhà. Xuống xe,đi sang phía đối diện,mở cửa rồi nói với nó với vẻ mặt vô cảm:

-Xuống xe đi!

-Nhưng…

-Xuống!

Hắn quát lên khiến nó hoảng sợ,tuy vậy vẫn cố giữ bình tĩnh,ngồi yên trong xe:

-Em không xuống. Anh muốn đi đâu cũng phải đưa em đi theo!

-Hừ!

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi cầm tay nó kéo ra khỏi xe,sau đó chui vào xe,đóng cửa cái rầm,nói với ra:

-Vào nhà đi! Mật khẩu là 202912410.

Nói xong thì lái xe đi thẳng,để lại nó với nỗi buồn thăm thẳm,tại sao hắn lại hành động như vậy chứ? Chẳng lẽ không tin nó sao? Nó thở dài,bấm mã số,mở cửa vào nhà,lên lầu ôm Tiểu Đào,đi xuống dưới ngồi đợi hắn.

Còn hắn,lái xe đến một quán nhỏ dọc đường,vào quán rồi gọi rượu ngồi uống một mình. Không phải hắn không tin nó,mà là muốn yên tĩnh suy nghĩ thật kĩ càng. Nếu chỉ có tấm hình thì có thể gọi là ảnh ghép,chứ còn giấy đăng kí kết hôn thì…Lắc đầu,nhấc lên và uống cạn ly rượu. Nhưng mà nó là búp bê cơ mà,làm sao có thể có chuyện đó được cơ chứ? Từ khi nó được trưng bày ở trong khu thời trang là hắn đã bắt nó về làm của riêng rồi cơ mà? Tuy vậy,còn những điều gì đã từng xảy ra trước khi hắn gặp nó thì làm dao hắn biết được chứ? Nó nói là ở trong viện mồ côi,mà lần đầu hắn gặp nó cũng đúng là ở viện mồ côi thật. Nhưng sau đó chuyện gì xảy ra nữa? Hắn hoàn toàn không biết! Bóp mạnh vào chiếc cốc,rót rượu rồi lại uống cạn. Bây giờ suy nghĩ của hắn đang đảo lộn,cứ quay vòng vòng. Tin hay không? Hai từ đó đang đánh nhau trong đầu hắn,từ nào thắng không biết,chỉ biết điều gì cũng có thể xảy ra cả. Nhỡ đâu nó cũng giốmg như loại người như ba hắn,mẹ hắn và cái gã kia nói. Không thể nào,nó trước giờ nói thẳng ra thì đầu óc không thể suy nghĩ được những chuyện như thế. Nhưng nếu đó chỉ là do nó diễn xuất quá hoàn hảo?

-Aaaa!!!! Tại sao cái gì cũng chỉ là nếu như cơ chứ? Tôi cần một cái gì chắc chắn!

Hắn bực tức cầm cả chai rượu,đưa lên miệng rồi uống. Đúng lúc này có hai bóng người quen quen đi vào. Cô và anh đang trong quá trình rất hạnh phúc,họ vào đây để ăn thịt nướng vì nghe nói thịt nướng ở đây rất ngon. Cô và anh trò chuyện vui vẻ với nhau mà không nhận ra hắn ưang ngồi bên cạnh,cho đến khi hắn la lên trong tình trạng say khướt:

-Bảo Ánh,em muốn anh phải làm sao đây?

-Hở? Bảo Ánh ư? A Hoàng Phong,sao anh lại ở đây? Bảo Ánh đâu rồi?

-Hơ…Là hai người à? Hai người trông hạnh phúc quá nhỉ? Hức…

-Hoàng Phong,anh làm gì mà uống rượu vậy? Đã thế còn uống rất nhiều nữa? Bộ hai giữa hai người xảy ra chuyện gì à?

-Hưc,Gia Bảo này,anh trông vậy mà may mắn quá nhỉ? Bảo Ánh không chịu thì anh vẫn còn Ngọc Linh hưc!

-Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Anh say quá rồi,để chúng tôi đưa anh về nhà! Gia Bảo,anh mau đỡ anh ấy dậy đi!

-Buông ra! Tôi vẫn chưa say đâu,muốn uống thêm nữa,cho gọi chai khác đi!

-Đừng có ngoan cố nữa. Mau về nhà đi!

Anh giữ chặt tay chân hắn,lôi ra ngoài,nhét vào trong xe,hắn thì vẫn la lối um sùm:

-Thả tôi ra,tôi chưa say! Tôi muốn uống nữa!

-Như vậy còn bảo chưa say ư?

Anh nhìn cái tên say khướt kia,sau đó nói với cô:

-Ngọc Linh,em biết nhà anh ta hả?

-Vâng,em từng đến đó rồi!

-Vậy em lái xe anh đi trước dẫn đường đi,anh sẽ lái xe anh ta.

-Được.

Cô và anh chia ra hành động. Anh vừa mới bước vào xe,tên kia lại lèo nhèo:

-Sao anh lại vào đây?

-Tôi vào ưây để đưa anh về. Đưa chìa khóa đây!

-Không,tôi không muốn về!

-Đừng có như vậy nữa,anh say lắm rồi,mau đưa đây!

-Không.

-Bực mình quá!

Hắn không đưa thì anh sẽ tự lấy. Chìa khóa xe nằm ở túi quần bên phải,mà anh thì ngồi bên trái hắn,nên muốn lấy thì không dễ dàng gì,đã thế còn có cái tư thế gây hiểu lầm nữa chứ! May là không ai thấy!

Anh lái xe mà cứ phải chịu đựng tiếng lèo nhèo lẩm bẩm tự kỉ của tên say mèm bên cạnh. Biết thế hồi nãy cho ngồi hàng ghế dưới cho rồi. May là đường về nhà hắn cũng không quá dài. Anh vừa dừng xe,đã thấy cô ở bên cạnh. Anh mở cửa xe,lôi tên say kia ra,còn cô thì bấm chuông cửa. Nó đang ôm Tiểu Đào ngủ gật,nghe tiếng bấm chuông bỗng giật mình,chạy ra mở cửa,trong lòng tràn đầy hi vọng là hắn đã quay về. Đúng là về thật,nhưng trong cái tình trạng kia thì…

-Bảo Ánh à,hai người có chuyện gì mà để anh ấy đi uống say quá trời vậy?-Cô xông vào.

-Anh Phong,anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi!

-Phong nó say lắm rồi,để anh đưa lên phòng,đường nào đây?

-Đi hướng này!

Nó mở cửa phòng hắn. Anh ném hắn xuống giường như trút cục nợ,thật sự cái tên này,ăn gì mà nặng thế không biết?

-Anh và Ngọc Linh sẽ xuống bếp làm thứ gì đó cho Hoàng Phong giải rượu,em ở lại đây nhé!

-Vâng!

Anh đi ra ngoài,giờ chỉ còn nó và hắn. Nó nhìn hắn buồn buồn:

-Sao anh lại đi uống say như vậy chứ?

-Bảo Ánh à…

-Anh Phong…

-Anh thật sự mệt mỏi quá rồi…quá nhiều chuyện xảy ra và anh không muốn làm người yêu của em nữa…

-Anh…anh nói vậy là sao chứ?

-Chúng ta….kết hôn đi…

-Cái gì? Kết hôn?

Nó thật sự sốc vì câu nói này. Người ta thường nói,lời nói của người say có thể là thật lòng nhất hoặc cũng có thể là giả dối nhất. Hắn nói vậy,nghĩa là sao?…

A,các bạn ơi! Có điều này Mun muốn thông báo trước. Chả là tháng 7 đến rồi,đến lúc Mun phải đi học rồi nên truyện ra sẽ không đều và thường xuyên nữa,nhưng Mun hứa khi nào có thời gian là Mun sẽ viết,thế nên đừng có bỏ Mun nhé! Các bạn đọc rồi ủng hộ cho Mun nhoa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.