Đến bây giờ nó mới nhớ ra,nó hiện trong thân xác là một con búp bê.
-Bảo Ánh,rốt cuộc là sao vậy?
-Em…thực ra thì…
Nó kể hết mọi chuyện cho anh nghe,sau đó lại quay ra trách móc:
-Tại sao anh không đến thăm em?
-Thực ra lúc ấy nhà anh chuyển sang Mỹ sống.Nhưng bây giờ
anh đã quay lại tìm em và họ bảo em chết rồi.Anh không tin và
không bao giờ tin điều ấy!
-Nhưng em hiện tại không còn là Bảo Ánh của ngày xưa nữa…
-Không sao cả.Đối với anh,dù em như thế nào đi chăng nữa
thì vẫn là Bảo Ánh ngày xưa của anh.Nhưng có điều,em nói có
người đưa em về nhà,là ai thế?
Rồi tiếp tục đi ra khỏi công viên.Nó nhìn theo hắn,nước
mắt rơi không ngừng,miệng không ngừng gọi tên hắn.Hắn bỏ nó
thật rồi! Anh thấy vậy mà đau lòng,chợt nhận ra người hồi nãy chính là Võ Hoàng Phong,giám đốc công ty thời trang số một
thế giới,hiện là đối thủ của anh.Anh đỡ nó đứng dậy,ôm nó
vào lòng.Nó cứ khóc mãi thế này,biết làm sao được,anh đành
dỗ ngọt:
-Thôi đừng khóc nữa,chúng ta đi chơi tàu lượn nhé?
-Kh…hic…ông…hic…
-Vậy chơi bắn súng nhé?
Nghe tới đây nó còn khóc to hơn…
-Thôi thì chơi vòng quay nhé?
Tới đây là nó bung hết luôn,nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.Anh rút ra một cái khăn giấy,lau mặt cho nó.
-Đừng khóc nữa mà.Búp bê mà khóc là không xinh nữa đâu.Để anh đưa em về nhà nhé?
Nó chẳng thèm bước đi,cứ đứng khóc.Anh đành bế nó đi
vậy.Đưa nó vào xe,anh chạy xe đưa nó về nhà anh.Anh yêu nó,cái
đó không thể phủ định được,nhưng anh cũng nhận ra nó cũng
yêu,nhưng yêu hắn và chắc chắn hắn cũng vậy.Sao anh có thể
nhìn nó khóc lóc gọi tên hắn chứ.Lòng anh đau lắm.Hàng chục
năm dài đằng đẵng,đến bây giờ mới được gặp nó thì lại như
thế này đây…
Về nhà lại bế nó ra.Hiện giờ anh đang ở căn nhà to không
kém nhà hắn,đẹp không kém nhà hắn,cũng có cả một cái vườn
hoa nữa nhưng nó chẳng thèm quan tâm,nó cứ khóc,khóc mãi,cho
đến khi mệt lả thì thiếp đi…
Còn hắn,lái xe về nhà nhưng trong lòng không thoải mái.Hắn nghĩ về những gì đã làm với nó mà hối hận,nghĩ đến khuôn
mặt nó ướt đẫm nước mắt mà đau lòng.Thế là hắn quyết định
không lái xe về nhà dừng lại,gọi điện cho người của mình:
-Alo,điều tra cho tôi nơi ở của tên Bảo đó!
-Bảo nào ạ?
-Là cái tên khốn Nguyễn Gia Bảo chứ còn gì nữa?
-À vâng ạ.
Nhận được kết quả là hắn lái xe đi thẳng.Sở dĩ hắn biết anh vì anh là định thủ truyền kiếp của hắn,trong cả công việc và cả nó.
-Con búp bê ở viện trưng bày,tôi đã mua về nên là của tôi.
-Vậy bây giờ,anh đã quăng đi rồi.
-Tôi không quăng và sẽ không bao giờ quăng đi.
Hai người to tiếng với nhau ngoài hành lang làm cho nó tỉnh giấc lại khóc,ôm Tiểu Đào mà khóc.Hắn tuy đang tranh cãi nhưng tai rất thính,vẫn có thể nghe được tiếng khóc của nó.Vội
chạy vào phòng anh thấy nó đang ngồi đó,ôm chặt con gấu hắn
tặng mà đau lòng.