*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần phát bệnh này của Tề Trình giống với giận dỗi hơn.
Khác với dáng vẻ hoàn toàn ngăn cách với thế giới mỗi lần tự thu mình vào trạng thái tự bế như trước kia, lần này anh có thể nhìn thấy cũng như nghe được âm thanh từ bên ngoài, chỉ là anh cứ mặc kệ.
Đến tận lúc này Tề Bằng mới thật sự tin rằng những lời bác sĩ Triệu nói trước đó quả thật rất đúng, trong vòng một tháng này, ảnh hưởng của Trì Trĩ Hàm đối với Tề Trình đã vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.
Cuối cùng anh cũng đồng ý với lời đề nghị của bác sĩ Triệu, không cần hạn chế bất kỳ hành vi nào của Trì Trĩ Hàm, cứ để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Chỉ là, lúc ấy bọn họ đâu có ngờ được rằng, Trì Trĩ Hàm muốn làm gì thì làm, sẽ không khách khí tới mức đó.
***
Trì Trĩ Hàm bưng cơm đứng ngoài hành lang chần chừ mất hơn mười phút mới gom đủ dũng khí mà mở cửa, trống ngực đập thình thịch, không hiểu sao lại có cảm giác như thể đang chuẩn bị mở chiếc hộp Pandora thần bí…
Bây giờ là mười một giờ rưỡi trưa, cuối thu trời trong nắng ấm, bên ngoài kia ánh mặt trời rực rỡ.
Nhưng mà trong phòng lại tối om om.
Tất cả các cửa sổ sát đất đều bị che kín lại bằng rèm có hiệu quả chắn sáng, rõ ràng không gian vô cùng rộng rãi, nhưng trong cái khoảnh khắc Trì Trĩ Hàm mở cửa ra, đập vào mặt cô lại là bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Tìm không thấy công tắc bật đèn, cô chỉ có thể đứng bên cạnh cửa để thích ứng với bóng tối, mãi một hồi lâu sau mới miễn cưỡng nhìn ra được cách bài trí bên trong nhà.
Vô cùng trống trải.
Căn phòng rộng chừng 300 mét vuông gần như trống không, bốn phía xung quanh, ngoại trừ cửa sổ ra thì đều là tủ kê sát tường, tận cùng bên trong là cầu thang đi lên lầu ba, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy nửa chiếc giường ở phía sau cầu thang.
Ngay chính giữa phòng có đặt một bộ sofa, kỳ lạ là giữa không gian trống trải như vậy lại chỉ có ba chiếc ghế sofa đơn được sắp xếp theo bố cục của một cuộc phỏng vấn, ở giữa là một cái bàn trà nho nhỏ.
Bên trái có lẽ là chỗ làm việc, một cái bàn khổng lồ tới mức có thể che khuất toàn bộ người, mấy cái màn hình, nhìn không tới ghế dựa ở bên trong.
Bên phải là phòng bếp, không có bàn ăn, chỉ có một quầy bar dài hẹp, phải để ý rất kĩ thì mới có thể nhìn ra một chiếc ghế, ở đây rất tối, cũng rất thích hợp để ẩn náu.
Cách bài trí thế này…
Trì Trĩ Hàm cắn môi dưới.
Chỉ nhìn thôi mà trong lòng cũng đã thấy run run.
Người sống ở trong này là muốn giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình giữa không gian rộng lớn như vậy, điểm dừng chân của người đó, ngoại trừ bộ sofa được xếp như thể đang chuẩn bị một cuộc thẩm vấn, những chỗ khác đều thích hợp để ẩn náu.
“Tôi nấu cháo trứng cút, có bỏ thêm một chút chà bông bò do tôi tự làm.” Trì Trĩ Hàm lấy cơm trưa ra, ánh sáng quá mờ, lúc múc cháo không cẩn thận đụng phải mu bàn tay, nóng đến mức phải nhỏ giọng kêu đau một tiếng.
“Sợ ông không muốn ăn nên tôi bỏ thêm cho ông một đĩa nhỏ củ cải muối chua.” Mặc kệ mu bàn tay bị nóng đến đỏ ửng lên, Trì Trĩ Hàm nhíu mày, bắt đầu gắp củ cải: “Công tắc bật đèn trong nhà ông ở đâu thế… Nhìn mãi mà không thấy…”
Nhỏ giọng than thở một lúc, cô lại quay đầu nhìn về phía giường.
Bên trong chắc chắn có người đang nằm, nhưng từ khi cô bước vào tới giờ, người kia vẫn không hề nhúc nhích.
Nếu không phải là bác sĩ Triệu khẳng định rằng trong tay ông ấy có máy theo dõi nhiệt độ cơ thể cũng như nhịp tim và huyết áp, chỉ cần xuất hiện điều gì khác thường thì sẽ lập tức xuất hiện, có lẽ Trì Trĩ Hàm còn thật sự cho rằng vị trên giường kia đã tắt thở rồi…
Nhưng nghĩ thế nào cô cũng thấy căn phòng tối om và ngột ngạt này có phần không thích hợp để dưỡng bệnh.
“Bác sĩ Triệu nói bây giờ tôi vẫn chưa thể tới gần ông được.” Trì Trĩ Hàm do dự một chút: “Nhưng mà ông cứ như vậy thì tôi sẽ lo lắng, nếu như không có vấn đề gì, có thể… động đậy một chút không.”
Nói hết câu rồi cô lại cảm thấy yêu cầu của mình quá kỳ lạ, cắn cắn môi dưới, đứng nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không phải là cảm thấy ông đã tắt thở rồi…”
Thôi, cô vẫn nên ngậm miệng thì hơn…
Ảo não gắp thêm cho người kia một miếng củ cải muối, lần trước cô muối ông ấy rất thích ăn, cô sợ ăn nhiều đồ muối chua sẽ không tốt cho thân thể nên mỗi lần đều chỉ cho ông ấy ăn năm miếng.
Sau khi Trì Trĩ Hàm đã gắp xong thức ăn ra bát, rốt cuộc bóng người trên giường kia cũng động đậy một cái.
Động tác lại còn không hề nhẹ nhàng, bởi vì ông ấy gõ gõ vào tấm ván gỗ ở đầu giường, Trì Trĩ Hàm còn chưa chuẩn bị tinh thần, bị dọa cho sợ tới mức suýt chút nữa thì đã làm đổ hết phần cháo còn lại xuống chân mình.
“… Cám ơn.” Rốt cuộc cô cũng thở nhẹ ra, dù sao thì có phản ứng cũng tốt hơn là không có phản ứng.
“Tôi không biết rõ là ông bị bệnh gì, có cần phải kiêng ăn món nào không, Tề Bằng chỉ yêu cầu là nguyên liệu nấu ăn dễ tiêu hóa một chút, cho nên để đảm bảo thì tôi đã nấu cháo.” Sau khi được đáp lại, giọng nói của Trì Trĩ Hàm cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Đây là công thức bí truyền của nhà tôi đấy, trước đây tôi chỉ vừa có dấu hiệu muốn ốm thôi là mẹ tôi sẽ đi nấu cháo trứng cút cho tôi ăn.”
“Uống vào sẽ nhanh khỏe lại thôi, tôi đã gia hạn hợp đồng thêm một năm, ngày hôm qua tôi ở bên phòng đối diện ủ rượu và làm tương.” Cô bắt đầu líu ríu không dứt: “Là rượu hoa quế đấy… Không ngọt đâu.”
Người trên giường im lặng, vẫn là trạng thái không nhúc nhích.
Cô cắn môi dưới, lại bắt đầu băn khoăn.
Hôm qua Tề Bằng đã dặn dò cô, chỉ cần nói xong thực đơn là có thể ra về rồi.
Nhưng mà với nhiệt độ trong phòng bây giờ, nếu ở lại lâu thì thật sự có thể bị cảm.
“Tôi…” Do do dự dự, trong lòng đang kêu gào đừng có xen vào việc của người khác, nhưng lại nghĩ tới sự chiếu cố của ông ấy suốt một tháng qua, cô lại còn từng hùng dũng nói với Tề Ninh và Tề Bằng rằng cô làm việc là dựa vào lương tâm…
“Nhiệt độ trong nhà rất cao, toàn bộ cửa sổ lại bị đóng kín mít như thế, không thích hợp để dưỡng bệnh.” Cô khẽ cắn môi nói hết một lượt: “Tôi mở một nửa ô cửa sổ sát đất bên này cho thoáng gió nhé, có được không?”
“Rèm sẽ vẫn kéo lại, chỉ mở một nửa cửa sổ thôi, có được không?” Giọng điệu trao đổi đầy cẩn thận: “Nếu ông đồng ý thì gõ xuống đầu giường một cái.”
Yên tĩnh.
“… Vậy, mở một phần tư?” Giọng nói lại càng cẩn thận hơn.
…
Người trên giường kia hơi nhúc nhích, khẽ gõ xuống đầu giường một cái.
Không tình nguyện cho lắm, ngay cả tiếng gõ cũng có vẻ buồn buồn.
Trì Trĩ Hàm lại thấy có chút đáng yêu, lúc mở cửa sổ khóe môi bất giác cũng mang theo ý cười: “Bên ngoài trồng rất nhiều cây hoa quế, rất thơm, mấy hôm nay đi ngủ tôi đều không nỡ đóng cửa sổ.”
“Mùa thu là tốt nhất, rất nhiều loại trái cây đã có thể thu hoạch, có thể làm rất nhiều món ngon.” Trì Trĩ Hàm nhanh chóng kéo kín rèm, chờ cho căn phòng tối lại như lúc nãy, cô mới quay đầu nhìn về phía giường: “Tôi đã đặt một ít hạt dẻ thanh long của Hà Bắc, mấy ngày nữa là có thể làm bánh dẻo hạt dẻ để ăn vào bữa khuya rồi.”
Bóng người trên giường cộm cộm lên một chút.
Khóe miệng Trì Trĩ Hàm giương cao, người này rất tham ăn, thích các món thịt và điểm tâm không quá ngọt.
Mỗi lần cô báo tên đồ ăn, camera luôn gật gật nhanh hơn một chút.
“Cháo phải ăn nhân lúc còn nóng, ăn xong thì cứ để đó, hai tiếng nữa tôi sẽ tới dọn.” Lồng giày vào, trước khi đóng cửa lại thì nghĩ nghĩ một chút: “Ông muốn ăn gì thì chỉ cần để lại giấy trên bầy bar, ngày mai tôi sẽ làm.”
Lần lữa bên cửa thêm một lúc, xác nhận rằng gió không lọt được qua ô cửa sổ mở he hé lúc nãy, Trì Trĩ Hàm mới lặng lẽ đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, rốt cuộc căn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Vẫn tối đen như thế, nhưng thấp thoáng có mùi cháo lẫn hương hoa quế.
Tề Trình co rụt người lại, giống như muốn lui vào sâu hơn nữa, đến lúc đã lui vào tận trong góc thì yên lặng, rồi lại giật giật.
Sau đó đôi tay nhợt nhạt duỗi ra từ trong chăn, ra sức túm lấy góc chăn, lật người một cái.
Rốt cuộc cũng ngồi dậy, tóc tai trên đầu hỗn loạn, bước chân trần đi tới trước quầy bar.
Sắc mặt Tề Trình cũng không tốt lắm, lần này bác sĩ Triệu vẫn không cho anh dùng thuốc, cả ngày hôm qua chỉ truyền đường glucose, ba bữa cơm má Lưu mang đến vẫn còn chưa đụng đến miếng nào.
Trước khi rơi vào tình trạng tự bế, rõ ràng là đã cảm thấy hơi đói, nhưng mãi tới lúc Trì Trĩ Hàm nhắc đến củ cải muối thì mới bỗng dưng thấy thèm ăn.
Ngồi ở trên ghế cạnh quầy bar, bốc một miếng củ cải muối bỏ vào miệng, rất chua, còn mang theo vị cay của ớt tươi.
Mặt không đổi sắc ăn thêm miếng nữa, sau đó im lặng cầm lấy đôi đũa, ngồi giấu mình trong bóng tối, chậm rãi ăn từng chút đồ ăn ở trên bàn.
Trong bụng dần trở nên ấm áp, Tề Trình hít hít cái mũi, ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng trong không khí.
Trong sân trồng rất nhiều cây quế sao? Anh đã ở đây mười năm rồi, thế mà vẫn không hề hay biết.
Uống hết ngụm cháo cuối cùng, Tề Trình cầm khăn giấy bên cạnh lên lau miệng, mày nhíu chặt lại.
Trì Trĩ Hàm thật là đáng ghét.
Nói quá nhiều, nhiều tới mức không nghỉ miệng, bây giờ đột nhiên lại yên tĩnh, không khí dường như càng trở nên nặng nề hơn.
Buông đũa xuống, nhìn mấy cái bát đĩa không, anh nghĩ nghĩ một chút, lần đầu tiên có ý nghĩ có nên đưa bát đến bồn rửa bát trong bếp không, dù sao thì người kia cũng không phải là má Lưu đã chăm sóc mình từ nhỏ.
Mày càng lúc càng nhíu chặt hơn, anh biết rõ trạng thái tinh thần của anh bây giờ không bình thường, rất dễ phiền muộn, nghĩ về bất cứ vấn đề gì thì cũng sẽ nghĩ đến mặt tiêu cực, trong lúc đang cảm thấy chính mình không thuộc về thế giới này thì trong đầu lại có một góc nho nhỏ vẫn suy xét xem có nên cầm bát đĩa đi rửa không.
…
Rốt cuộc cũng phát cáu.
Đi chân trần rời khỏi cái nơi khiến anh đau đầu kia, lúc đi qua bàn máy tính thì vòng tới mở camera.
Bởi vì mở màn hình máy tính nên trong phòng có chút ánh sáng, bầu không khí ngột ngạt cũng bởi vì tiếng Trì Trĩ Hàm thu dọn bát đũa ở bên kia camera mà bắt đầu khôi phục lại như bình thường.
Tề Trình lại rụt người trên cái ghế phía sau bàn máy tính, mím môi nhìn sang một cái màn hình khác đang tối đen.
Xem ra anh thật sự rất giống quái vật.
Ánh mắt sáng rực, sắc mặt lại trắng bệch, bởi vì thiếu dưỡng khí nên môi tím tái, mái tóc loạn thất bát tao che khuất nửa khuôn mặt, anh vươn tay nắm một lọn tóc, dùng sức giật một cái.
Đau đến mức hít vào một hơi.
Sau đó lại bị dọa sợ vì nhận ra rằng mình có thể cảm nhận được sự đau đớn, anh chỉ biết đứng ngây ra, mắt trợn tròn.
“Ôi! Ông mở camera rồi sao?” Khuôn mặt Trì Trĩ Hàm ở trong camera đột nhiên bị phóng lớn lên, da của cô rất đẹp, vừa trắng nõn vừa hồng hào khỏe mạnh, lông mi rất dài, dưới hình ảnh được ghi lại từ camera với độ phân giải cao, có thể nhìn thấy cái bóng rất mờ mà lông mi in lên khuôn mặt.
Tề Trình nhìn đến ngẩn người.
Trong đầu anh vẫn đang ong ong, câu hỏi có nên đi rửa bát không vẫn còn ở đó, cảm giác bực bội chưa tan, sự nghi ngờ về cảm giác đau của mình vẫn còn, bây giờ lại xuất hiện thêm một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Anh muốn đưa tay ra thử chọc lên khuôn mặt nhìn có vẻ rất mềm của Trì Trĩ Hàm.
Tại sao anh lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?
Bởi vì trông mặt cô trắng quá, mềm quá sao?
Ăn chưa no? Hay là lại muốn ăn thêm mì nữa?
“Chắc là ông đã ăn xong rồi nhỉ, vậy tôi tới thu dọn bát đũa.” Trì Trĩ Hàm nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy camera có phản ứng gì, lại nhìn thời gian, đứng lên đi ra cửa.
Cô nói cô muốn tới rửa bát.
Đầu óc Tề Trình đã hoàn toàn rối tung rối mù, bây giờ lại tiếp nhận thêm được một tin tức nữa.
Sau đó đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
Nhanh chóng đứng lên, bởi vì động tác đột ngột của anh mà ghế dựa phát ra tiếng kẽo kẹt.
Giữa bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người rất cao đang vội vàng quay trở lại giường, lui về trạng thái ban đầu.
Cả ngày hôm qua không ăn cơm, lại thêm mất nước vì phát bệnh, động tác đột ngột vừa rồi khiến Tề Trình thở hổn hển, mở to mắt vì hoảng sợ.
Anh thế này là… như thế nào đây?