Này, Cái Muôi Của Em

Chương 23



Tề Trình không trả lời cô nữa, lùi vào trong chăn, trở lại với tư thế an toàn quen thuộc của anh.

Trước đây, anh vẫn cho rằng Trì Trĩ Hàm đã biết đến diện mạo của anh, trong phòng có ảnh chụp lúc anh còn khỏe, Trì Trĩ Hàm tới tới lui lui trong phòng anh, chắc hẳn đã từng nhìn qua.

Ngày đó cô đột nhiên đi vào, hai người đối diện nhau, anh cũng cho rằng cô đã nhìn rõ dáng vẻ của anh.

Kết quả là cô còn chưa nhìn tới.

Đột nhiên anh có chút không hiểu nổi sự kiên trì của Trì Trĩ Hàm, lúc ban đầu, Tề Ninh ba lần bảy lượt không cho cô nói chuyện với anh, cô nhịn không được vẫn mở miệng, sau đó, Tề Bằng dặn dò cô lúc đưa cơm không được nhìn đông nhìn tây, cô cũng nhìn xong rồi mới nhớ ra, nhưng chỉ có duy nhất điều này, không được nhìn thẳng mặt anh, cô lại nhớ rất kĩ, hai người có vô số cơ hội ở cạnh nhau, nhưng tới tận bây giờ cô cũng không hề có ý định vi phạm.

Sau đó đến lúc thật sự nhìn thấy khuôn mặt anh, biểu cảm của cô giống hệt như vừa gặp quỷ.

Dù rằng anh cũng thừa nhận dáng vẻ của anh quả thật rất giống với quỷ, sắc mặt thì trắng bệch, môi chẳng có chút huyết sắc, lúc trước tinh thần khá hơn thì giữa trưa còn có thể đứng dậy luyện tập, nhưng thời gian gần đây thì hoàn toàn như kẻ tàn phế, thuốc trị chứng uất ức có tác dụng gây phì, anh nghĩ là có lẽ bây giờ anh cũng hơi béo.

Vì để nói chuyện hòa nhã với anh mà cô vòng ra sau lưng anh.

Mỗi lần nhắc đến một đề tài mới, chỉ cần anh ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt của cô lập tức sẽ từ nóng bỏng biến thành vô hồn.

Cô bộc lộ quá rõ ràng, chẳng hề che giấu chút nào, khiến anh khó chịu trong lòng, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Anh có thể nhìn ra được, hai ngày nay cô vẫn luôn cố gắng tìm kiếm đề tài để nói chuyện, sau đó lại rụt người về, quay đi quay lại mấy lần như vậy, đột nhiên anh cũng có chút hứng thú.

Sự xuất hiện của Trì Trĩ Hàm đã giúp trạng thái tinh thần của anh chuyển biến tốt đẹp một cách kỳ lạ, anh từng tra cứu không ít tài liệu, cảm thấy cách giải thích chuẩn xác nhất chính là có lẽ anh đã coi Trì Trĩ Hàm là người cùng cảnh ngộ.

Lúc ban đầu là bởi vì diện mạo của Trì Trĩ Hàm phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, về sau là vì cho dù cô rất ồn ào nhưng lần nào cũng có thể lý giải một cách chính xác suy nghĩ của anh, cho dù ngăn cách một dãy hành lang, cho dù chiếc camera lặng yên không nhúc nhích. Vì vậy, anh bắt đầu chú ý đến cô gái này, mãi cho tới một ngày nọ, anh vẽ tranh tới tận rạng sáng, nhìn thấy cô mặc áo ngủ ngồi yên trước bàn ăn, miệng há ra, mặc dù không có nước mắt nhưng vẻ tuyệt vọng lại giống anh như đúc.

Anh cảm thấy mình có thể hiểu được cô, thậm chí cũng hy vọng xa vời rằng mình có thể sử dụng những kiến thức tâm lý tích cóp được trong mấy năm qua để giúp đỡ cô.

Nhưng mà việc gặp mặt dường như đã phá hoại sự cân bằng này.

Trì Trĩ Hàm là một cô gái nhạy cảm, nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì lại vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.

Nhưng một người có tính cách như vậy vẫn khó kìm nén được cảm xúc sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh.

Anh là một con quái vật.

Một con quái vật không nên được cứu chữa, chỉ thích hợp lùi mình trong bóng tối.

***

Cảm giác được chăn bị túm hai lần, Tề Trình nhếch miệng nhưng vẫn không nhúc nhích.

Sau đó lại bị túm hai lần nữa, động tác mạnh hơn một chút, có một chút ánh sáng đâm thẳng vào cơ thể nằm nghiêng của anh.

Trong lòng có chút ấm ức, thậm chí còn có cảm giác căm phẫn như thể bị đồng minh ruồng bỏ, cho nên anh nhắm hai mắt lại, bỏ mặc cô gái không biết cái gì gọi là chuyển biến tốt kia, túm lại cái chăn vẫn luôn cho anh cảm giác an toàn.

“Anh đang truyền nước!” Anh nghe được giọng nói tức giận của cô gái kia: “Anh nhìn anh đi, máu cũng đã chảy ngược lên rồi.”

Liên quan gì tới cô chứ, Tề Trình vẫn nhắm chặt mắt, đáy lòng càng thêm ấm ức.

Nhưng mà lại có chút khó hiểu, rõ ràng cảm xúc của Trì Trĩ Hàm hiện giờ chính là kiểu cảm xúc khiến anh thấy sợ hãi nhất, thứ cảm xúc khi sắp nổi điên đầy tính tiêu cực.

Tại sao anh lại không sợ hãi, thậm chí còn có chút mong chờ…

Có thứ gì đó vô cùng mềm mại và ấm áp đụng vào tay anh, anh nhắm mắt lại vẫn cảm giác được Trì Trĩ Hàm đang ra sức kéo anh nằm ngửa ra.

“Anh đau cũng đáng đời lắm.” Anh nghe được Trì Trĩ Hàm đang tức giận, thì thào tự nói với mình.

Đáng lẽ nên có cảm giác buốt rát, mở to mắt sẽ nhìn thấy vùng da vừa bị Trì Trĩ Hàm đụng qua kia đang từ từ căng nứt, lộ ra máu thịt bên trong.

Nhưng mà…

Không có.

Hoàn toàn không có.

Tề Trình nghi hoặc trợn mắt.

Trì Trĩ Hàm đang đứng ở bên giường, phá bỏ cái khoảng cách mà anh cho là an toàn, một tay túm lấy tay phải của anh, một tay treo bình nước lên cao.

Cô không để ý tới anh, chỉ cố gắng muốn làm cho dòng máu đã chảy ngược lên tận ống tiêm sẽ chảy trở về.

Cô thật sự đã nắm lấy tay anh.

Nhưng tại sao lại không đau?

“Anh là bệnh nhân.” Anh nghe được Trì Trĩ Hàm vô cùng nghiêm túc giáo huấn anh: “Hai ngày không ăn không uống, nên chắc chắn sẽ yếu đuối mệt mỏi.”

Anh cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, xúc cảm trên cánh tay bị cô nắm càng lúc càng rõ ràng.

Lòng bàn tay của người bình thường sẽ rất mềm mại và khô ráo, không giống như anh, thường xuyên chảy mồ hôi lạnh đến mức ướt sũng.

Tại sao không có cảm giác buốt rát?

“Khuôn mặt của anh thật sự rất dọa người, nhưng không phải là cái kiểu dọa người mà anh nói.” Trì Trĩ Hàm đột nhiên tới sát người anh, gần tới mức trái tim anh co rúm lại, thở hổn hển một lúc, bởi vì căng thẳng mà ánh mắt dần mất tiêu cự.

“Khuôn mặt của anh đủ để mị hoặc chúng sinh đấy anh có biết không?” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không muốn nhìn anh là vì muốn duy trì lý trí làm người, chứ không phải giống như bây giờ, đè lên tay anh, khống chế không nổi muốn xâm phạm anh.”

Vương gia bá đạo và nha hoàn xinh đẹp.

Trong đầu Tề Trình nghĩ đến cái tựa sách này.

Sau đó cảm thấy, ánh mắt của Trì Trĩ Hàm lúc này rất giống với vương gia bá đạo.

“Không đau?” Có lẽ Trì Trĩ Hàm cũng ý thức được thời gian mình tóm tay Tề Trình có hơi lâu, mà biểu hiện của Tề Trình lúc này lại quá bình tĩnh.

“…” Cảm giác được rốt cuộc Trì Trĩ Hàm đã bình thường trở lại, Tề Trình lắc đầu.

“Tôi tóm tay anh đấy.” Cô lại túm chặt tay phải của anh giơ tới trước mặt anh: “Không đau?”

Tề Trình vì câu hỏi của cô mà thật sự cảm nhận lại một lần, vẫn là lòng bàn tay ấm áp, lần này, anh thậm chí còn cảm nhận được mạch đập mơ hồ sau khi đụng chạm da thịt.

“Không đau.” Anh nghe được mình trả lời chắc nịch.

“…” Trì Trĩ Hàm giống như bị dọa, nhưng sau đó lại làm ra một động tác không hề giống với người bị dọa, cô giơ thẳng bàn tay còn lại lên đụng vào trán anh.



Tề Trình buộc phải thừa nhận, phần lớn thời gian, anh hoàn toàn không biết rốt cuộc là Trì Trĩ Hàm đang muốn làm cái gì.

“Không đau?” Trì Trĩ Hàm giống như con vẹt đang học nói, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ này.

Cô tóm lấy tay anh, sờ soạng trán anh, nhưng vẻ mặt của Tề Trình lại chỉ có hơi bất ngờ và hoàn toàn bình tĩnh.

“…” Tề Trình cảm nhận một chút, lắc lắc đầu.

“Anh chờ một lát.” Trì Trĩ Hàm nhanh chóng buông hai tay ra, kéo dép lê, xông ra ngoài.

Vừa rồi, anh thật sự không hề cảm thấy đau.

Nhưng trong cái khoảnh khắc Trì Trĩ Hàm lao ra tìm y tá đó, những nơi vừa bị đụng đến đột nhiên bắt đầu đau rát lên.

“Bác sĩ Triệu và bác sĩ Lý đều không có ở đây.” Lúc Trì Trĩ Hàm lao ra không đóng cửa nên tiếng nói từ bên đối diện loáng thoáng vọng tới.

“Trong thành phần nước thuốc được truyền có thuốc giảm đau, có lẽ sẽ làm trì hoãn cảm giác đau.” Dường như quan hệ của y tá với Trì Trĩ Hàm rất tốt, lúc nói chuyện vẫn luôn cười hì hì.

“Đau do ảo giác ấy, thuốc giảm đau cũng có tác dụng sao?” Trì Trĩ Hàm cực kỳ lưỡng lự.

“Giống như đau đầu phải không, chắc là cũng có đấy.” Giọng của y tá cũng không chắc lắm.

Một đoạn đối thoại không chuyên nghiệp, vì tránh tạo áp lực cho Tề Trình nên các nhân viên được sắp xếp để chăm sóc cho anh cũng không có chuyên môn về tâm lý.

Không lấy được đáp án khiến người ta yên lòng, Trì Trĩ Hàm lại vội vàng trở lại, nhíu mày muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu.

“Bắt đầu đau rồi.” Tề Trình giúp cô giải quyết câu hỏi khó nhằn, cười khổ một cái.

Động tác gọi điện thoại của Trì Trĩ Hàm dừng lại, nhìn sang Tề Trình đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, mày nhíu chặt lại, sống mũi khẽ phập phồng, chăn bị cô túm sang một bên từ lúc nãy, anh cũng chẳng muốn kéo lại.

Hai ngày nhịn ăn nhịn uống, anh trông có vẻ mệt mỏi hơn nhiều, nằm ở đó, chỉ có thể cười chua xót với cô, dáng vẻ lực bất tòng tâm.

Giống hệt như bị cô bắt nạt nhưng cũng chỉ biết cười cười với cô, trong nụ cười mang theo ý tứ xin khoan dung.

Bởi vì vấn đề diện mạo của anh, cô đã giận dỗi khó chịu với anh như vậy suốt mấy ngày nay, anh có thể cảm giác được, mà bởi vì cảm thấy ấm ức nên cũng dùng cách thức tiêu cực tương tự để chống đối lại, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ biết cười chua xót với cô như vậy.

“Rất đau sao?” Trong lòng Trì Trĩ Hàm bắt đầu chua xót, nghĩ đến lòng chiếm hữu của anh đối với cô, nghĩ đến bóng dáng anh lúc sợ bị người ta nhìn thấy mà đưa tay túm chặt lấy chăn.

Thật ra là rất đau.

Bất tri bất giác, tay phải truyền đến cảm giác đau nhói như bị lăng trì, ở nơi vừa mới được bàn tay ấm áp kia bao bọc, bắt đầu có cảm giác như làn da đang bị lưỡi dao rọc từng nhát.

Đã một thời gian anh không uống mấy loại thuốc khống chế ảo giác.

Cho nên cảm giác đau như dao cắt này vô cùng chân thật.

Nhưng cô lại đang tiến tới sát cạnh anh, đôi mắt tròn vo nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh, đôi môi hồng nhạt mấp máy, trên người mang theo hương thơm trong trẻo.

“Rất khó chịu sao?” Lần này cô càng tiến tới sát hơn.

Đau đến nỗi trước mắt là một mảnh màu đỏ, nhưng anh lại cảm giác được chính mình đang lắc lắc đầu.

“Cũng tạm.” Tiếng nói khàn khàn, đau đến mức mất hết sức lực.

Động tác của Trì Trĩ Hàm dừng lại, thở dài một hơi, khom lưng trải lại phần chăn bị túm lúc nãy, che kín đến cổ anh.

“Đừng có đắp kín mặt, sẽ không tốt cho hô hấp.” Cô nhìn anh, dáng vẻ lúc dặn dò anh có chút bất đắc dĩ.

Sau đó ngồi trở lại chiếc ghế không biết lấy từ đâu tới mà cô đã ngồi suốt hai ngày nay.

“Tề Trình, dáng vẻ của anh…” Chịu đựng một hồi đau đớn qua đi, anh nghe được tiếng nói của cô: “Tôi bị dọa sợ, là bởi vì dáng vẻ của anh hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi về một người bệnh.”

“Một người giam mình trong căn nhà này suốt mười năm, theo tôi tưởng tượng thì anh ta chắc hẳn rất gầy, tuổi tác hơi lớn hơn một chút, không thể nói chuyện, thậm chí còn có cái lưng gù quái dị.” Từ trước đến giờ giọng của Trì Trĩ Hàm đều rất trong treo, lúc nói chuyện nghiêm túc thì âm cuối sẽ trầm xuống, càng khiến người ta cảm thấy sự chân thành của cô.

Anh lắng nghe rất chăm chú, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ dù chỉ một chữ, cảm giác đau đớn như bị lăng trì trên người cũng từ từ bay biến.

“Nhưng mà không phải như thế, bề ngoài của anh tốt quá, ngay cả con gái cũng nhịn không được ghen tị với vẻ đẹp của anh.” Trì Trĩ Hàm cúi xuống, cười giễu một tiếng: “Cho nên trong lòng tôi mới thấy không thoải mái.”

“Rất kỳ lạ, nếu như anh thật sự có dáng vẻ của một người bệnh như trong tưởng tượng của tôi, có lẽ tôi sẽ tự nhiên hơn, nhưng dáng vẻ của anh bây giờ lại khiến tôi cảm thấy, chăm sóc cho anh lại giống như tôi đang chiếm món hời.” Trì Trĩ Hàm nói xong thì ngẩng đầu, thấy Tề Trình đang ngây người ra nhìn cô.

“Không đau nữa sao?” Khóe mày anh không còn nhăn nhúm lại nữa, khóe mắt cũng không ửng đỏ lên vì nhịn đau nữa.

Tề Trình lắc đầu.

“Anh xem, cái biểu cảm của anh bây giờ, kết hợp với khuôn mặt của anh nữa thì liền biến thành tôi đang bắt nạt anh.” Trì Trĩ Hàm bĩu bĩu môi, vẫn tỏ vẻ bất bình: “Như vậy rất đáng giận…”

“Cô…” Tề Trình khụ một tiếng, mặt hơi đỏ lên, giọng nói lại càng thêm vô tội: “Đang bắt nạt tôi mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.