Này, Cái Muôi Của Em

Chương 45



Lúc ăn cơm tất niên, Trì Trĩ Hàm uống một chút rượu hoa quế.

Lần trước sau khi Tề Trình đòi rượu gạo rồi lại chê rượu quá ngọt, cô hái được hoa quế trong vườn ủ rượu, bây giờ vừa lúc, mở bình ra, mùi rượu vừa thơm nồng, hương quế lan tràn bốn phía.

“Rượu này vốn được làm riêng cho anh, đáng tiếc là bây giờ anh không uống được.” Vẻ mặt lại không có lấy một chút đáng tiếc, ôm lấy chung rượu y như một con quỷ rượu, híp mắt lại đắc ý.

“Uống ít một chút.” Tề Trình cất giọng nhẹ nhàng, nhờ ánh đèn nên sắc mặt anh không quá tái nhợt, nhìn qua càng có vẻ ngon miệng.

Vì thế Trì Trĩ Hàm rất không nghe lời uống nhiều hơn một chút, lúc ngồi cạnh nhau xem tiết mục cuối năm mới bất tri bất giác nhận ra độ cồn của rượu hoa quế này hơi cao.

Hai người họ vẫn giữ nguyên vị trí xem phim lúc trước, hai chiếc sofa đơn đặt cách nhau một mét, lúc còn chưa ngà ngà say, Trì Trĩ Hàm vẫn còn cố nhắc nhở mình rằng nếu dựa vào gần quá thì Tề Trình đang tỉnh táo sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Sau đó thì màn chiêng trống ồn ào mở màn tiết mục cuối năm nhanh chóng khiến Trì Trĩ Hàm choáng váng đầu óc, bắt đầu có cảm giác say.

Cô quay đầu, híp mắt nhìn Tề Trình đang ngồi xem bên cạnh.

Rượu khiến mọi thứ đều trở nên đẹp hơn, cũng khiến Tề Trình vốn đã có diện mạo xuất sắc trông càng có vẻ chọc người hơn.

Thậm chí Trì Trĩ Hàm còn muốn lôi ra một cây gậy Kim Cô, hô to một tiếng: “Này! Yêu quái!”

Lắc lắc đầu, đầu óc bị tiếng chiêng trống làm cho hỗn loạn càng lắc lại càng choáng váng hơn, Trì Trĩ Hàm bắt đầu lấy hai tay chống má nhìn chằm chằm Tề Trình.

Hôm nay anh không mặc áo len cao cổ mà mặc một chiếc áo lông cừu màu trắng sữa, cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng quá mức.

Anh đang uống thuốc.

Lúc uống thuốc còn ưỡn thẳng lưng, bưng bát thuốc nhỏ, chọn từng viên một để uống, sau khi trong miệng có bốn, năm viên thuốc thì uống một ngụm nước.

Lúc uống nước thì sẽ hơi ngửa đầu, sau đó yết hầu sẽ lăn lộn lên xuống một chút.

Trì Trĩ Hàm híp mắt, kẻ tiểu nhân trong lòng bởi vì cơn say mà trỗi dậy, cái dáng vẻ gợi cảm này khiến cô chết nghiền.

Tề Trình vẫn luôn là người như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng đều yên lặng, rõ ràng là bệnh nhân nhưng vẫn gắng sức ưỡn thẳng lưng.

Giống hệt một thân sĩ.

“Tề Trình.” Cô gọi tên anh, thấy anh quay đầu nhìn cô, lông mi rất dài, bóng tối che khuất màu mắt.

Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, cho nên vẻ mặt tràn đầy ấm áp.

“Anh ngoan quá.” Trì Trĩ Hàm đang say, ba chữ ái muội kia nói không rõ, khóe mắt hơi cong lên, nhìn thấy Tề Trình vì ba chữ kia mà sửng sốt, sau đó da mặt dần dần chuyển đỏ.

Rất muốn… xâm phạm…

Trì Trĩ Hàm lại nheo mắt lại, không chớp mắt nhìn Tề Trình uống thuốc xong, thấy anh bất đắc dĩ buông bát xuống, sau đó thở dài một hơi với cô.

“Đã bảo em uống ít một chút.” Bị con ma men này nhìn tới mức cả người mất tự nhiên, giọng của Tề Trình mang theo chút ảo não.

Trì Trĩ Hàm cười.

Má cô ửng đỏ, bởi vì ngà ngà say mà mặt mày trông càng có vẻ đáng yêu, lúc cười rộ lên khóe mắt vẫn hơi cong cong, xinh đẹp hệt như một con hồ ly nhỏ say rượu.

“Ôm ôm.” Con hồ ly nhỏ mở hai tay ra về phía anh, quơ quơ giữa không trung hai lần, giọng nói mềm nhũn.

Không khí xung quanh cũng ngọt ngấy, hệt như rượu hoa quế mà cô vừa mới uống xong.

Thật sự đi tới ôm lấy cô, Tề Trình cảm thấy, có lẽ chính anh cũng bị hương rượu làm cho hơi chếnh choáng say.

Trên người cô vẫn rất ấm áp, bởi vì đêm 30, cô còn chạy về bên đối diện xức một chút nước hoa.

Hoàn toàn khác với mùi nước hoa đậm phong cách cá nhân của Tề Ninh, mùi nước hoa của Trì Trĩ Hàm có vị nữ tính hơn, nhạt mùi hơn, nhưng lại ngoài ý muốn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Cô thật sự đã say, lá gan trở nên rất lớn.

Miệng nỉ non mấy lời khó hiểu, hai móng vuốt nhét vào phía dưới quần áo anh, lại còn nhéo hai lần.

“Mẹ nó, có cơ bắp.” Trì Trĩ Hàm khinh ngạc ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt.



Tề Trình thật sự bị cô dọa sợ, bỗng chốc không biết nên có phản ứng thế nào.

May mà con ma men Trì Trĩ Hàm còn thiếu khả năng tập trung hơn cả lúc bình thường, sờ soạng hai cái, lại cau mày nói thầm mấy câu, lực chú ý bắt đầu dời sang tay Tề Trình.

Trên tay anh vẫn còn dính thuốc màu chưa rửa sạch, càng làm nổi bật thêm màu sắc tái nhợt trên ngón tay anh.

“Lúc đầu em còn nghĩ rằng anh là ma cà rồng đấy.” Con ma men bắt đầu nói ngọng, vẫn còn nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy ngón tay anh, bên cạnh móng tay còn dính thuốc màu màu đỏ.

Nghĩ một chút rồi lại nghiêm túc ngẩng đầu lên, vươn tay ra sờ sờ môi Tề Trình, sờ xong rồi lại đè xuống một chút, sau đó nhếch môi nở nụ cười yên tâm: “Không có răng nanh.”



“Có buồn ngủ không?” Anh chả có tí kinh nghiệm gì trong việc đối phó với một con ma men, lại càng thấy chính mình bị mùi rượu và mùi hương trên người Trì Trĩ Hàm xông cho càng lúc càng chếnh choáng, giọng nói càng mềm nhũn.

Nhũn tới mức Trì Trĩ Hàm oa một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, cắn lên yết hầu anh một cái.



Tề Trình nhắm mắt.

Nhịp tim và huyết áp của anh hơi bất thường, thế nhưng người trong lòng lại được đằng chân muốn lân lên đằng đầu.

Bọn họ ngồi là sofa đơn, lúc anh đi tới ôm lấy cô chỉ ngồi vào một góc sofa, cho rằng ôm xong là sẽ không có việc gì nữa.

Sự thật chứng minh rằng, không đáng tin nhất là lời nói của một con ma men.

Trì Trĩ Hàm đã rất nhanh nhẹn leo lên đùi anh, tiện thể nhét cả người anh vào chiếc sofa đơn.

Hai móng vuốt lại bắt đầu chui vào bên trong quần áo anh, nho nhỏ, ấm áp, lướt qua ngực anh, sau đó cười hì hì, dùng sức bóp xuống.



Thật sự không biết phải làm gì.

Tề Trình chỉ có thể nhân lúc tim còn chưa đập quá nhanh, nâng máy theo dõi trên cổ tay lên, đặt trước mắt Trì Trĩ Hàm.



Ánh mắt Trì Trĩ Hàm có chút lo lắng, nhìn chằm chằm mất nửa giây mới nhìn rõ số nhịp tim.

Sau đó nhanh chóng rút tay về, lại quên rằng đang ở trên ghế sofa, mà Tề Trình lại bởi vì sự trêu chọc của cô mà hiện giờ nhịp tim và huyết áp đều rất bất bình thường.

Vì thế người tay chân quá linh hoạt như cô, dưới tình huống không có người đỡ, đã đặt mông ngã xuống đất, còn chưa kịp thấy may mắn vì thảm trải sàn đủ dày thì cái gáy đã loảng xoảng đụng vào bàn trà.

Bàn trà bằng gỗ thật, cô đau đến nhe răng trợn mắt, thế mà vẫn còn thấy may vì chưa đụng vào góc bàn.

Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là trước mắt hiện lên mấy vì sao, mọi thứ đều bị nhân đôi.

Nhưng mà âm thanh tạo ra rất vang, loảng xoảng một tiếng, sau đó chính là tiếng Trì Trĩ Hàm kêu đau.

Tề Trình sợ quá mức, vội vàng ngồi xổm xuống, túm lấy đầu cô ra sức xoa.

Từ trước đến giờ động tác của anh vẫn rất chậm, phản ứng nhanh lại có sức như vậy khiến người vì đau mà tỉnh rượu là Trì Trĩ Hàm có phần ngoài ý muốn.

“Đau!” Nửa thật nửa giả kêu một tiếng, cái đầu cúi thấp được bàn tay to của Tề Trình ra sức xoa để giảm bầm tím, mặt cô đỏ lên.

Cô thích Tề Trình, lúc đầu là bởi vì khuôn mặt của anh, sau đó là bởi vì sự dịu dàng của anh.

Lúc được cưng chiều, con gái luôn cảm nhận được, cho nên cô cũng biết mình càng ngày càng chẳng kiêng nể gì.

Bởi vì sự dịu dàng của anh mà thích, rồi lại bởi vì thích mà ỷ lại.

Cô chưa từng nghĩ tới việc, anh cũng có sức lực, loại sức lực mang theoo hoocmon khác phái.

Trái tim cứ như vậy mà đập dồn dập, sau đó rốt cuộc cũng nhớ tới chính sự.

Kéo tay anh xuống, nhìn chằm chằm vào máy theo dõi suốt một phút đồng hồ, xác định cảnh báo đã không còn.

Thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên đối diện với anh.

Miệng anh mấp máy, mày nhíu chặt lại.

Vẻ mặt ôn hòa biến mất, lúc này trông Tề Trình có hơi hung dữ, cũng có chút xa lạ.

“Thật ra không đau như vậy đâu.” Trì Trĩ Hàm đột nhiên trở nên ấp úng, tim đập càng nhanh hơn.

Cô cảm thấy mình đã uống say đến mức giới hạn.

Bởi vì vẻ mặt của Tề Trình hiện giờ khiến cô thẹn thùng một cách khó hiểu.

Hoàn toàn khác với cái dáng vẻ da mặt dày mà tỏ tình, ăn đậu hũ, bắt nạt, giở trò lưu manh, hiện giờ, bởi vì hoocmon nào đó trong người đang tiết ra mà cô cảm thấy thẹn thùng.

“Không được uống rượu nữa.” Mày Tề Trình không hề giãn ra chút nào, tiếng va chạm vừa rồi thật sự rất vang, trong nháy mắt đó trước mắt anh là một mảng tối đen, cả người đều trống rỗng.

May mà không phải là góc bàn.

Anh không ngờ rằng Trì Trĩ Hàm sẽ có phản ứng lớn đối với nhịp tim của anh như vậy, một giây trước còn dính lấy anh như kẹo mè xửng, một giây sau đã vội tách ra nhanh như tốc độ đạn bắn.

“Anh không phải là người bình thường, nếu em uống say anh không cách nào chăm sóc được cho em.” Những lời này anh nói rất chậm, phân làm hai nửa.

Không muốn nói ra, nhưng lại không thể không nói ra.

Trái tim Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Ngoan ngoãn gật đầu, muốn nói thêm chút gì đó, nhưng lại bởi vì vẻ tự trách trong mắt Tề Trình mà nuốt trở về.

Cô lại quá đắc ý rồi.

Bởi vì được cưng chiều nên trở thành tự tiện làm bậy, bởi vì biết dù thế nào thì Tề Trình cũng sẽ không giận cô nên mới cậy mình say mà bắt nạt anh.

Cô đã quên rằng, Tề Trình sẽ không giận cô, nhưng anh sẽ không bỏ qua cho chính mình.

“Có ngủ được không?” Tề Trình hỏi lại lần nữa, anh đột nhiên không còn tâm trạng nào mà xem tiết mục cuối năm.

Nếu anh là một người bình thường, lúc Trì Trĩ Hàm nhào vào người anh đùa giỡn làm nũng, anh có thể ôm lấy cô, làm một ít chuyện mà những đôi yêu nhau nên làm.

Lui một vạn bước, nếu anh là người bình thường, vậy thì ôm cô đặt lên giường, giúp cô pha một ly trà tỉnh rượu cũng là một việc dễ dàng.

Đáng tiếc anh không phải.

Anh đặt máy theo dõi nhịp tim và huyết áp của mình bên dưới mắt cô.

Làm cô tỉnh rượu, cũng lấy lại sự yên bình cho anh.

Trì Trĩ Hàm nhíu mày.

Cô ở bên cạnh Tề Trình đã từng làm hỏng chuyện rất nhiều lần, cho nên hiểu rất rõ dáng vẻ anh rụt người lại như hiện giờ là có ý gì.

“Đau!” Vẻ mặt xin xỏ đã thành công kéo lại ý nghĩ muốn bỏ chạy của Tề Trình, sau đó cúi đầu chỉ vào miệng vết thương: “Có cần một cái túi lớn không?”



Tề Trình vươn tay ra giúp cô xoa miệng vết thương, cau mày phát hiện ra Trì Trĩ Hàm lại một lần nữa quấn lấy anh như con bạch tuộc.

“Rồi lại ngã xuống nữa cho xem.” Tề Trình thấp giọng cảnh cáo, cánh tay bò lên eo cô, trong đầu nơm nớp lo sợ.

“Em không muốn ngủ.” Thành công quấn lấy người anh, Trì Trĩ Hàm vừa ra hiệu cho Tề Trình tiếp tục xoa, vừa tỏ rõ lập trường của mình: “Đêm trừ tịch, phải đón giao thừa.”

“Thủ tuế*, có thể giúp ba mẹ sống lâu trăm tuổi, cũng có thể giúp chúng ta bình an.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tề Trình, lấy tay búng vào khóe mày vẫn đang nhăn nhúm của anh: “Anh thế này trông thật hung dữ.”

* thủ tuế (giữ năm) là một tục lệ truyền thống trong đêm trừ tịch, mọi người sẽ cùng nhau quây quần bên gia đình, đón giao thừa, làm lễ tiễn năm cũ, có những nơi thức tới tận sáng ngày mùng một.

Tề Trình cố gắng ngồi vững hơn một chút, đề phòng cô sẽ vì say mà lại làm loạn lần nữa.

Lần này anh quyết định cho dù tim có đập nhanh hơn nữa thì cũng sẽ không kêu ngừng.

Nhưng Trì Trĩ Hàm lại không có động tĩnh gì, chỉ im lặng để anh xoa gáy giúp cô, dịu dàng ôm chặt anh, đến lúc anh cho rằng cô đã ngủ rồi thì cô lại ghé vào tai anh nói một câu thật xin lỗi.

Anh hiểu được ý của cô.

Cho nên đáy lòng càng đau đớn.

Cô vốn dĩ có thể tìm được một người rất tốt.

Thế nhưng cô lại nói, không thể không có anh.

Đúng là một cô ngốc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.