*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trì Trĩ Hàm diễn đủ một bộ, thậm chí còn bảo người lái chiếc xe chuyên dụng được dành cho cô đi loanh quanh bên ngoài một vòng rồi mới lên xe của Tề Ninh.
Lúc lên xe còn gọi điện thoại cho Thích Tình.
“Hai giờ đấy, đừng quên nhé.”
“Lý do giang hồ kêu cứu thì cậu nghĩ giúp tớ…”
“Cái khác thì đợi ngày mai tới sẽ nói với cậu.” Tề Ninh ngồi ở ghế lái lại bắt đầu gõ xuống tay lái, Trì Trĩ Hàm nhanh chóng cúp điện thoại.
“Cậu ấy sẽ không tin.” Tề Ninh đã đoán được đại khái cô đã dùng lý do gì.
“Vậy thì cũng phải làm như thật.” Trì Trĩ Hàm cầm điện thoại, mở màn hình thu được từ camera trong phòng Tề Trình: “Tề Trình sẽ không tin, nhưng anh ấy sẽ cho tôi hai tiếng.”
Tề Ninh im lặng.
Từ lúc ban đầu cho tới tận bây giờ, cảm giác của cô đối với Trì Trĩ Hàm không thể nói là rất tốt.
Giống như tư liệu ban đầu cô điều tra được, trái tim Trì Trĩ Hàm không xấu, con người cũng đơn thuần hơn cô tưởng tượng.
Nhưng mà lại rất hay gây rắc rối, cuối cùng lại còn để cho Tề Trình đứng ra biện hộ giúp, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng, bởi vì Trì Trĩ Hàm không coi anh là bệnh nhân nên đôi khi sẽ quên mất hậu quả.
Cố tình là vấn đề cốt lõi trong quá trình điều trị của Tề Trình lại nằm ở chỗ Trì Trĩ Hàm không coi Tề Trình là bệnh nhân.
Lão Triệu nói rằng đây là duyên phận, cô thấy quan hệ của hai người này càng lúc càng tốt nên cũng chỉ có thể chấp nhận.
Dù sao thì ngay từ ban đầu cũng chẳng có ai nghĩ rằng phương án này sẽ có tác dụng.
Đối với người có thân thể như Tề Trình thì có thể kết hôn đã là việc nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người rồi.
Tóm lại là chuyện tốt.
Nhưng mà cô vẫn không thích Trì Trĩ Hàm lắm.
Mãi cho tới hôm nay, Trì Trĩ Hàm bị ép cho nóng nảy, thốt ra những lời kia.
Những lời đó không khiến cô xúc động, nhưng thật sự đã nhắc nhở cô rằng, cho dù cô có thích Trì Trĩ Hàm hay không thì có lẽ cô ấy cũng sẽ trở thành em dâu của cô.
Cho dù cô không tin cô ấy thì cũng cần phải chung sống với nhau cho tới khi tin tưởng lẫn nhau mới thôi.
“Xế chiều hôm nay bộ phận quan hệ xã hội của công ty chúng tôi mới ngăn lại một đợt tin đồn.” Tề Ninh nói thẳng vào chuyện chính: “Có một đợt, bởi vì từ khóa rất ít gây chú ý, hơn nữa đều rải rác ở một số ít diễn đàn nhỏ, cho nên đến tận bây giờ mới bị phát hiện.”
“Ngày Nhậm Tuấn Hữu gửi thư luật sư đó, đối phương đã đồn thổi chuyện này ở phạm vi nhỏ, là tin tức nói rằng Trừng Ất là bệnh nhân mắc chứng uất ức mức độ nặng.”
“…” Trì Trĩ Hàm, người một phút trước vẫn còn đang nghĩ xem nên nói thế nào để khơi thông suy nghĩ của Tề Ninh về việc này, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Tôi xuống máy bay là nửa tiếng trước, làn sóng tin tức này đã bị bộ phận quan hệ xã hội ngăn lại, trong vòng nửa tiếng sau khi tôi xuống máy bay, một nhóm thủy quân vẫn liên tục đăng bài lên Weibo, tác phong làm việc giống y đúc công ty đối thủ, cho nên tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng, làn sóng tin tức tiếp theo sẽ chỉ ra rằng Tề Trình chính là thân phận thật của Trừng Ất.”
“Cô cũng biết rõ hậu quả nếu việc này bị tung ra ngoài.” Hình dạng đôi mắt của Tề Ninh không giống với người nhà họ Tề, dài hẹp hơn, lúc nheo lại sẽ khiến người ta không rét mà run.
“Dù là Nhậm Tuấn Hữu hay là cô thì cũng chỉ là màn dạo đầu, nội dung chính của vở kịch này là nhị thiếu gia nhà họ Tề là bệnh nhân mắc chứng uất ức nghiêm trọng và chứng sợ giao tiếp.”
“Tề Trình vừa mới thừa kế hai chi nhánh có hiệu quả kinh doanh và lợi nhuận tốt nhất tập đoàn, cho nên cổ phiếu chắc chắn sẽ rớt giá.” Tề Ninh nhìn Trì Trĩ Hàm: “Mà quá trình điều trị của chúng ta cũng rất có khả năng sẽ vì chuyện này mà bị hủy hoại chỉ trong giây lát.”
Trì Trĩ Hàm có loại cảm giác hít thở không thông.
Đến từ nỗi áp lực của việc không kịp phòng bị.
“Phương án xử lý có ba loại.” Tề Ninh vẫn bình tĩnh: “Loại thứ nhất, đơn giản thô bạo nhất, chính là hủy đi thanh danh của đầu bếp Trì Trĩ Hàm.”
“Ra thông báo, chỉ ra rằng toàn bộ tranh của Trừng Ất mà cô cung cấp đều là giả, công ty của Trừng Ất truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với cô, thêm vào đó là thừa nhận đã vu cáo Nhậm Tuấn Hữu, tất cả nước bẩn đều hắt lên cái tên đầu bếp Trì Trĩ Hàm này, làm dời lực chú ý của dư luận, tranh thủ thời gian đi giải quyết vấn đề thực sự.”
“Chuyện bồi thường và lên tòa sẽ bị truyền thông và dư luận làm ầm lên, cô cần phải tham dự, nhưng sẽ không cần lộ diện, chúng tôi chỉ hủy tài khoản Weibo kia. Còn cô, có thể đổi một cái tên khác, dùng những tài nguyên tốt nhất của công ty, trong vòng hai năm tới, bắt đầu lại lần nữa.” Tề Ninh cười cười: “Đây là phương án tôi thích nhất, tiếc là tôi còn muốn làm chị gái của Tề Trình, tôi mà thật sự làm chuyện này thì có lẽ Tề Trình sẽ phát bệnh luôn.”
…
Trong nháy mắt đó, chân Trì Trĩ Hàm mềm nhũn.
Phương án này, nếu Tề Ninh yêu cầu thì cô sẽ làm.
Mạng của Tề Trình và cô đưa ra so sánh với tài khoản Weibo do công ty kinh doanh kia, cái nào nặng cái nào nhẹ đương nhiên vừa nhìn đã rõ.
Nhưng mà, Tề Ninh lại không chọn phương án này.
Thậm chí còn nhanh chóng đưa ra phương án thứ hai.
“Loại thứ hai, có mức độ mạo hiểm cao nhất đối với sức khỏe của Tề Trình, chính là đưa cô và cậu ấy cùng tới Mỹ.”
“Mặc dù tôi không tin tưởng cô cho lắm, nhưng vai trò của cô đối với Tề Trình luôn rất tích cực, hai người tới Mỹ, chờ cho chúng tôi xử lý xong mọi chuyện thì trở về.”
“Đây là phương án dự bị, tạm thời lão Triệu và lão Lý còn chưa chịu ký tên, cô cũng biết là dạo gần đây nhịp tim của Tề Trình không ổn định, đi máy bay đường dài ảnh hưởng quá lớn tới sức khỏe của cậu ấy.”
“Loại thứ ba, là cô và Tề Trình tách khỏi nhau một tháng.”
“Căn nhà lớn này rất an toàn, không có ai có thể tiến vào, cho dù có dùng kỹ thuật chụp trên không cao cấp nhất cũng không chụp ra được hành vi của Tề Trình ở bên trong, trước khi tổ quay video của cô vào đây thì chưa từng có tin tức nào về việc Trừng Ất mắc chứng uất ức bị truyền ra ngoài.”
“Chúng tôi đang tiến hành điều tra tất cả các thành viên trong tổ quay video, mặc dù máy ảnh máy quay các loại không thể vào được bên trong nhưng cô và Tề Trình cũng không thể có tiếp xúc gì nữa, trước khi chúng tôi tìm ra được người để lộ bí mật.”
“Nếu đối phương đã có thể tra ra được bệnh của Tề Trình, thì chúng tôi cũng hoàn toàn có lý do để tin rằng, bọn họ cũng biết quan hệ giữa cô và Tề Trình, chỉ có một mình Tề Trình ở trong căn nhà lớn thì sẽ không thể xảy ra chuyện gì, cô là điểm đột phá, sau khi cô rời khỏi đây, chúng tôi vẫn sẽ đặt tiêu điểm của truyền thông lên người cô, cô cần phải thừa nhận với truyền thông rằng cô và Trừng Ất đang trong quan hệ yêu đương, hơn nữa phải dẫn dắt hướng phát triển của dư luận, bộ phận quan hệ xã hội sẽ chuẩn bị bản thảo, cô chỉ cần ra mặt giải thích là được, đầu tiên là lên án việc tiết lộ bệnh tình là bạo lực mạng, ngăn cản đối phương tiến thêm bước tiếp theo, thứ hai là tranh thủ thời gian để chúng tôi điều tra.”
“Về điểm này, tôi hết sức tin tưởng rằng cô có thể làm tốt.”
“Lão Triệu rất vui vẻ, dù sao ông ấy cũng định dùng cô để tiến hành cắt thuốc.”
…
Phương án của Tề Ninh đều đã tính toán chu toàn mọi mặt.
Điều được ưu tiên hàng đầu là cảm nhận của Tề Trình, chuyện giá cổ phiếu lại trở nên không quan trọng nữa.
Trì Trĩ Hàm dời tầm mắt, nhìn thấy móng tay Tề Ninh, vào cái đêm ông nội Tề qua đời, Tề Ninh không khóc, cứ luôn dùng móng tay sắc nhọn khẩy khẩy đến mức lộ ra tơ máu.
Bác sĩ Triệu đã từng nói với bác sĩ đồng hành của ông ấy rằng, cả cô và Tề Ninh đều là người có vấn đề về tâm lý.
Cô biết vấn đề của mình là vì mất đi người nhà, bị mẹ bỏ rơi.
Còn Tề Ninh, hẳn là vì áp lực quá lớn.
Những áp lực khổng lồ trong lúc điều hành tập đoàn mà có nghĩ cô cũng chẳng dám nghĩ tới.
Cho nên, trước khi ra đi, người ông nội Tề luyến tiếc nhất chính là Tề Ninh.
“Có thể có loại thứ tư hay không.” Cô vẫn quyết định mở miệng, lần này ngoài vì Tề Trình ra thì cũng là vì ông nội Tề, vì những móng tay loang lổ vết máu của Tề Ninh đêm hôm đó: “Để Tề Trình tự lựa chọn.”
“Chúng ta không thể giấu diếm anh ấy, anh ấy biết tất cả mọi chuyện.”
Tề Ninh yên lặng.
Trong rừng, tiếng dế mèn và tiếng ếch to nhỏ nối tiếp nhau, Trì Trĩ Hàm có chút lo lắng.
“Trì tiểu thư.” Lúc nói lời này, Tề Ninh không nhìn về phía Trì Trĩ Hàm: “Tôi nhớ rằng ngay từ lúc ban đầu, tôi từng nói với cô rằng, so với lương tâm thì tôi còn tin vào tiền hơn.”
Trì Trĩ Hàm không hé răng.
“Bởi vì bảng giá rõ ràng, dễ kiểm soát hơn.” Giọng nói của Tề Ninh mang theo vẻ lạnh lùng: “Tôi cực kỳ ghét những thứ không thể kiểm soát được.”
“Hôm nay tôi cho cô hai tiếng, không phải để ngồi đây nghe cô khuyên tôi xem nên dùng phương án nào, tôi ngồi ở đây là để cho cô nghĩ ra một cái cớ để rời khỏi Tề Trình một tháng, và xác nhận rằng cái cớ này không có gì đáng nghi.” Tề Ninh lại bắt đầu gõ tay lái: “Thời gian của tôi và cô đều rất quý giá, hai tiếng này, người của bộ phận quan hệ xã hội trong công ty đang giành giật từng giây từng phút nhằm chuyển hướng phát triển của dư luận cho phương án thứ ba, ở nơi cô không nhìn thấy trong rừng cây này, bảo vệ, các thiết bị ngăn chặn mạng, đội ngũ y bác sĩ chuẩn bị ứng phó cho tình huống Tề Trình đột nhiên phát bệnh đều đã sẵn sàng đợi lệnh.”
“Phương án thứ ba được định ra sau khi người nhà họ Tề và bác sĩ Triệu cùng nhau bàn bạc thảo luận chứ không phải là nhất thời kích động nghĩ ra, bốc đồng ấu trĩ, chưa suy nghĩ đến hậu quả đã muốn nói toàn bộ mọi chuyện cho Tề Trình như vậy.”
Phương án đã được quyết định sẵn.
Cô chỉ là đối tượng chấp hành, giống hệt như những lần trước kia.
“Tôi không bốc đồng ấu trĩ.” Trì Trĩ Hàm tự nhủ mình phải bình tĩnh, Tề Ninh cao cao tại thượng và vênh mặt hất hàm sai khiến đã quen, nếu mày đủ lý lẽ thì cô ấy sẽ có thể bị thuyết phục.
“Tôi không thể nghĩ ra được lý do gì để có thể rời khỏi Tề Trình một tháng mà lại khiến Tề Trình không có lý do gì để phản đối. Mấy hôm trước mẹ tôi về nước, cho tôi hai trăm vạn bảo tôi hãy thực tế một chút, ngay cả chuyện thế này mà lúc tôi đưa ra yêu cầu muốn về nhà để khôi phục tâm tình, Tề Trình cũng cự tuyệt.” Trì Trĩ Hàm cố giữ giọng bình tĩnh hơn một chút, nhìn về phía Tề Ninh: “Tôi và Tề Trình quen nhau chưa lâu, thời gian tham gia vào quá trình điều trị cũng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng trong vòng mấy tháng này, tất cả mọi chuyện mà mấy người muốn giấu anh ấy đều chưa từng có chuyện nào thành công, anh ấy có quyết định riêng của mình, thậm chí quyết định đó còn mạo hiểm hơn là nói mọi chuyện cho anh ấy biết.”
“Tề Trình thông minh hơn tôi rất nhiều, anh ấy làm việc có kế hoạch, hơn nữa kế hoạch còn hết sức chu toàn. Nếu chúng ta không nói rõ chuyện này với anh ấy, bắt anh ấy phải tin một cái cớ để tôi rời đi một tháng, anh ấy sẽ vì sợ cô gây khó dễ cho tôi mà đồng ý.”
“Sau đó, anh ấy sẽ tránh né mọi người, dùng một phương thức mà anh ấy có thể làm được để giải quyết chuyện này. Cô đã từng nói với tôi rằng, lựa chọn của Tề Trình vĩnh viễn là làm tổn hại bản thân để giúp đỡ người khác, anh ấy đã ở trong căn nhà lớn này mười năm, anh ấy tự học tâm lý học, có thể hack máy theo dõi trên tay, có thể giấu thuốc để đi gặp ông nội trong điều kiện có tôi ở bên cạnh suốt 24 tiếng, anh ấy còn quen thuộc với căn nhà lớn này hơn tất cả chúng ta, chúng ta không phòng được anh ấy.”
“Đã phòng không được, vậy tại sao không thể nói thẳng luôn với anh ấy, cho anh ấy biết nguyên nhân chúng ta có ba phương án đó, để anh ấy cân nhắc lợi hại, cũng để anh ấy nói cho chúng ta biết rằng anh ấy có phương án gì.”
“Ít nhất cũng có thể đề phòng anh ấy sẽ lựa chọn phương thức còn cực đoan hơn.”
“Tề Trình đã sắp khỏe hẳn rồi, năng lực tư duy và hành động đều hoàn thiện hơn trước kia, anh ấy vô cùng ghét việc chúng ta không tin tưởng anh ấy.”
Trì Trĩ Hàm thở dốc một hơi.
Cô rất sợ phải nói cả tràng như vậy để phản bác người khác, cô cũng rất ghét xung đột chính diện, đây là thứ mà cô vô cùng không am hiểu.
Sau khi tuôn ra hết tất cả những lời muốn nói, thấy Tề Ninh im lặng, cô chỉ có thể bắt đầu ngẩn người.
Tề Trình đã dạy cô, lúc đàm phán không thể vừa bắt đầu đã bày ra toàn bộ con át chủ bài của mình, hình như cô… lại nhịn không được rồi.
Nhưng mà lần này cô không thể thất bại.
Theo bản năng, cô phản đối việc giấu diếm Tề Trình giữa thời điểm thế này.
Giống như chuyện ông nội Tề, áp lực mà Tề Trình có thể gánh vác lớn hơn nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng, cho anh thời gian chuẩn bị, anh có thể làm được vô cùng tốt.
Tề Ninh cân nhắc rất lâu, rốt cuộc cũng quay đầu lại.
So với lần đầu tiên gặp mặt, Trì Trĩ Hàm đã trắng hơn một chút, tóc cũng cắt ngắn rồi.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng không vui vẻ, cô vội vã dùng tiền để sai khiến cô ấy, còn cô ấy lại vì lòng tự trọng bị tổn thương mà sau này mỗi lần gặp mặt đều cố hết sức để duy trì khoảng cách với cô.
Một cô gái thù rất dai.
Quen biết gần một năm, lần đầu tiên cô bị cô gái mà ban đầu cô không mấy để mắt này thuyết phục.
Trì Trĩ Hàm quả thật có bốc đồng, nhưng không hề ấu trĩ.
“Cô cảm thấy cô có thể thuyết phục được Tề Trình dùng phương án thứ ba?” Để cho Trì Trĩ Hàm công khai chuyện tình cảm của hai người, để cho truyền thông nã đạn vào, trở thành trung tâm của dư luận.
“Tôi chỉ cảm thấy nếu giấu diếm anh ấy thì chắc chắn sẽ còn tệ hơn.” Trì Trĩ Hàm cắn răng, ép bản thân phải đối diện với Tề Ninh.
“Vậy cứ thử xem, cô đi thuyết phục cậu ấy, tôi tiếp tục sắp xếp những chuyện khác.” Tề Ninh mỉm cười, kỳ lạ là nụ cười vô cùng rõ ràng: “Nhớ rằng hiện giờ trái tim cậu ấy không thể chịu kích thích, cho dù muốn ra mặt thì cũng phải được bác sĩ Lý đồng ý trước.”
“Được.” Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Tôi sẽ thử tin tưởng cô.” Tề Ninh cúi đầu, lấy kẹo cao su ra: “Cô đi trước đi, chuyện chặn mạng vẫn phải làm, để cậu ấy nhìn thấy những bình luận này thì sẽ không tốt cho thân thể, tôi sẽ chờ cho đến khi xác định rằng không có vấn đề gì rồi sẽ đi.”
“Được.” Trì Trĩ Hàm mở cửa xe ra ngoài, do dự một lúc, xoay người: “Cô có thể gọi tôi là Trì Trĩ Hàm hoặc Tiểu Trì.”
“…” Tề Ninh đang bóc vỏ kẹo cao su, động tác ngừng một chút, đưa cho Trì Trĩ Hàm một miếng: “Tôi không thích quá thân mật với người khác.”
“Cho nên tôi mới không bảo cô gọi tôi là Tiểu Hàm.” Mặt Trì Trĩ Hàm hơi đỏ.
“…” Tề Ninh không nói gì.
“Còn nữa, cảm ơn cô đã cử luật sư Lý tới giúp tôi.” Trì Trĩ Hàm nhắm mắt cắn răng, dứt khoát nói hết: “Chỉ là trận thế quá lớn, tôi có chút kinh sợ.”
“Cô không thích có chỗ dựa?” Tề Ninh hỏi lại.
“…” Trì Trĩ Hàm nuốt nước miếng một cái.
“Có quan hệ thì phải dùng.” Giọng của Tề Ninh nghiêm túc hơn một chút: “Cô sẽ nhanh chóng phải công khai quan hệ với Trừng Ất, trận thế sẽ còn lớn hơn nữa.”
“Cô đã muốn ở cùng Tề Trình cả đời thì nên chuẩn bị tâm lý, nhà chúng tôi làm gì thì trận thế cũng đều rất lớn.” Nhìn thấy mặt Trì Trĩ Hàm càng lúc càng đỏ, Tề Ninh thở dài: “Nhưng mà tôi hiểu rõ ý của cô, chuyện lấy tiền nện vào người cô như thế này, sau này chúng tôi sẽ không làm nữa.”
“Giá trị quan bất đồng, đường có hơi dài, từ từ rồi sẽ tới vậy.” Tề Ninh khoát khoát tay, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
“Còn nữa, sau khi hết bận cô có thể tới căn nhà lớn một chuyến không? Ở trong tủ bên đối diện tôi có bỏ mấy lọ bánh mè óc chó, ăn sẽ tốt cho tóc.” Trì Trĩ Hàm nói xong liền lập tức đóng cửa.
“…” Tề Ninh quay cửa kính xe xuống, nhìn cô một cái, sau đó mở đèn trước của xe: “Đi đường cẩn thận.”
“Được.” Trì Trĩ Hàm quay đầu cười.
Cô cố gắng hết sức, may mắn là Tề Ninh cũng đã cố gắng hết sức.
Đường còn dài, nhưng tóm lại là đã bắt đầu đi rồi.