Này, Cái Muôi Của Em

Chương 78



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tới buổi họp báo, Trì Trĩ Hàm từ chối xuất hiện trước ống kính.

Nguyên nhân là mắt cô thật sự sưng lên như hạt óc chó…

Thật ra lúc đầu vẫn còn tạm, mặc dù màn cầu hôn của Tề Trình quá bất ngờ, nhưng dùng miếng dán mắt thì về cơ bản là cũng đã đỡ hơn nhiều.

Vấn đề là Tề Trình vẫn còn đợt tấn công tiếp theo.

Sau khi hai người đều đã bình tĩnh lại, trong miệng anh cắn cây kẹo que năng lượng thấp do Trì Trĩ Hàm làm, rất nghiêm túc hỏi cô: “Sau này anh nên gọi em là bà xã hay là bé con?”



Sau đó, cái người vất vả lắm mới ngừng khóc được kia giật miếng dán mắt xuống, bắt đầu gào khóc.

Cô cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ với việc mình bật khóc như vậy, nhưng lúc nghe Tề Trình dùng giọng nói dịu dàng như thế mà gọi cô là bé con, trong lòng cô giống như có một vết nứt.

Vết nứt kia mở ra vùng đất hoang vu trống rỗng vì đã bị người thân vứt bỏ.

Sau đó cô hoàn toàn không dừng lại được.

Đến lúc Tề Trình hoảng hốt chẳng biết làm gì đành lên mạng tìm truyện cười để dỗ cô, cô lại càng khóc kịch liệt hơn.

Sau đó, khóc không ngừng lại được mãi cho tới khi máy theo dõi bắt đầu vang lên bài ca Đi học.

“Em mù mất rồi.” Trì Trĩ Hàm tìm mấy cái gối ôm ngồi ở dưới bàn ngẩng đầu lên nhìn Tề Trình, tuyên bố như vậy, hai con mắt sưng phồng: “Em sẽ ngồi ở chỗ này tham gia họp báo cùng anh, ôm đùi anh cổ vũ cho anh.”



Khóe miệng Tề Trình giật giật.

Hôm nay chắc chắn cô sẽ không chịu xuất hiện trước ống kính, bởi vì nghe nói cô là chủ tài khoản Weibo có trăm vạn fan, cần phải có chút hình tượng.

Anh cũng không ngờ được chỉ là cầu hôn thôi mà hôm sau mặt bà xã nhà anh đã sưng thành cái đầu heo như vậy…

“Không cần ở đây với anh đâu, anh không sao.” Anh thật sự không có vấn đề gì, vốn có một chút căng thẳng thì cũng bị sự kiện cầu hôn hôm qua làm tiêu tan hết rồi.

Ai mà ngờ được rằng kể từ lúc đeo nhẫn lên tay, vợ anh bắt đầu gào khóc hơn bốn tiếng đồng hồ…

Anh cảm thấy tố chất tâm lý của mình đã được Trì Trĩ Hàm rèn luyện cho vô cùng khỏe mạnh…

“Em mà không ở cạnh anh thì sẽ bị chị anh trừ lương.” Trì Trĩ Hàm cố mở đôi mắt sưng phồng ra thành một đường nhỏ: “Vợ anh cực kỳ thiếu tiền.”

“…” Tề Trình ngẩng đầu nhìn máy theo dõi, bên phía đối diện vẫn có rất nhiều người đi đi lại lại điều chỉnh các loại máy quay, còn hơn một tiếng nữa là bắt đầu cuộc họp báo: “Em định sau này cứ dùng cái cớ này mà đối phó với anh?”

Bị Tề Ninh trừ lương đã sắp biến thành cái cớ vạn năng của Trì Trĩ Hàm những lúc cô lười quan tâm, anh đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi.

“… Lại nói, về vấn đề này em cũng có chút lo lắng, đến lúc chúng ta thật sự kết hôn rồi em vẫn còn phải tiếp tục làm đầu bếp riêng của anh sao?” Trì Trĩ Hàm rướn người lên: “Hay là giống như trước đây, làm đầu bếp bán đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng được anh bao một vài tuần?”

Lấy được tiền thuê của chồng là cái cảm giác giống như ra cửa trước vào cửa sau…

Huống hồ Tề Trình thật sự đưa tất cả tài sản của cả hai người họ đều đứng tên cả hai… bao gồm cả số nợ của cô…

“Nếu như làm đầu bếp bên ngoài thì có lẽ ban ngày em sẽ không ở nhà…” Trì Trĩ Hàm hơi nhíu khóe mày: “Hơn nữa nếu bị người ta bao thì có thể anh sẽ không gặp được em suốt một, hai tuần.”

“…” Tề Trình mấp máy môi, hiện giờ câu nói mà anh nghe chói tai nhất chính là không gặp được cô, vô cùng chán ghét.

Hơn nữa cái gì gọi là bị người ta bao chứ.

“Chỉ quay video mỹ thực thì sao?” Tề Trình cũng theo đó mà chau mày, cúi đầu.

“Sẽ chết đói.” Trì Trĩ Hàm trợn trắng mắt, trong lúc mắt đang sưng phồng thì đây là một hành động có độ khó cao: “Weibo chỉ chia phần trăm cho em rất ít, chi phí quay video lại cao.”

“Hơn nữa chuyện này bọn anh cũng không được giúp em, nếu tăng phần trăm hoa hồng hoặc là bỏ chi phí quay video thì lại biến thành người trong nhà kiếm tiền của người trong nhà, em sẽ thấy không cam lòng.” Trì Trĩ Hàm cúi đầu: “Quên đi, để em nghĩ lại một chút.”

“Ngoại trừ việc bị người ta bao mấy tuần, những cái khác đều được.” Tề Trình vỗ vỗ đầu cô: “Làm đồ ăn bán bên ngoài có thể sang bên đối diện để làm, em không nấu cơm thì anh ăn cái gì?”

“…” Cô cảm thấy sau khi khỏe hơn, Tề Trình đã để ý thêm rất nhiều chuyện.

Ôm lấy đùi anh gật gật đầu, ngáp một cái.

“Đi ngủ một lát đi.” Rốt cuộc Tề Trình vẫn thấy thương cô đã khóc suốt cả một buổi tối: “Họp báo chỉ có một tiếng thôi, xong anh sẽ gọi em.”

“Máy theo dõi…” Trì Trĩ Hàm nắm lấy tay phải của anh, mười ngón tay đan chặt nhau, không muốn ngẩng cái đầu heo của mình lên làm hỏng bầu không khí hài hòa, gãi gãi lòng bàn tay anh: “Em sẽ ở đây, anh khó chịu em sẽ giúp anh ngắt nguồn điện.”

“Được…” Tề Trình cười cong mắt.

Kéo tấm chăn trên ghế dựa che lại nửa người cô.

“Miếng dán mắt.” Xoa xoa mặt cô, nhìn cô cau mày nhe răng trợn mắt dán miếng dán mắt lên, sau đó lẩm bẩm một câu, gối đầu vào đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tề Trình cúi đầu, bên tai nghe được âm thanh đếm ngược, anh đang giúp Trì Trĩ Hàm vuốt sợi tóc bị rối loạn, bởi vì quá mức quyến luyến xúc cảm mềm mại bên má cô nên hơi thất thần.

Kết quả, hình ảnh đầu tiên của cuộc họp báo chính là Trừng Ất kiêm Tề nhị thiếu dịu dàng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với ống kính, bởi vì quá đột ngột nên khuôn mặt anh rất gần ống kính, gần tới mức có thể nhìn rõ hàng mi cong dài cùng với đôi con ngươi màu hổ phách của anh.



Các nữ phóng viên đều đỏ mặt, trên nền tảng trực tiếp đã hoàn toàn bùng nổ.

Sau đó… đề tài chính mà Tề Ninh vất vả lắm mới bảo Tô Thu xoay về được lại bị lệch đi rồi.

Lúc ban đầu còn rất bình thường, phóng viên của mấy tạp chí lớn đều là người do Tề Ninh sắp xếp, các câu hỏi đều liên quan tới chuyện làm ăn của tập đoàn, ví dụ như anh có ý kiến gì đối với việc vì anh mà giá cổ phiếu của tập đoàn dao động, anh có sự sắp xếp chiến lược nào đối với hai chi nhánh mũi nhọn đang được tập đoàn xem trọng nhất, hay là sức khỏe của anh có thể gánh vác được áp lực lớn như vậy hay không, vân vân.

Tề Trình trả lời vô cùng trang trọng và đơn giản, chỉ là giọng điệu của anh nhẹ nhàng, tốc độ nói không nhanh, cho dù nụ cười trên mặt rất lạnh nhạt và xa cách thì cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy anh là một người điềm tĩnh nhưng chân thành.

Giọng điệu của phóng viên khi đặt câu hỏi cũng bất giác nhẹ nhàng hơn một chút, chậm hơn một chút.

Trì Trĩ Hàm vẫn không hề nhúc nhích, mãi cho tới khi có phóng viên đề nghị Tề Trình nói qua về tình huống điều trị của anh một chút thì cô mới gỡ miếng dán mắt xuống nhìn máy theo dõi trên tay Tề Trình.

Giọng nói của Tề Trình vẫn điềm tĩnh, bàn tay ở bên ngoài ống kính xoa xoa đầu cô như đang xoa đầu một chú chó nhỏ.



Trì Trĩ Hàm hơi đỏ mặt.

Anh thật sự không hề căng thẳng chút nào…

Thật sự đã… thay đổi rất nhiều.

Sau khi hỏi mấy câu hỏi mấu chốt liên quan đến tập đoàn và sức khỏe của anh, phần tiếp theo vốn nên hỏi về Trừng Ất, khoảng cách giữa truyện tranh và tài chính khá xa, mấy phóng viên yên tĩnh trở lại, một nữ phóng viên còn trẻ tuổi giơ tay lên, mặt hơi đỏ, màn dạo đầu chính là: “Xin chào thầy Trừng Ất, tôi là fan trung thành của thầy.”

Hiện trường vang lên một trận tiếng cười thiện ý, khuôn mặt của cô nàng phóng viên trẻ tuổi lại càng đỏ hơn.

Trì Trĩ Hàm cảm giác được Tề Trình cũng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là mặt anh đầy ý cười.

“Tôi muốn hỏi thầy một chút, đề tài của cuốn truyện tiếp theo của thầy là gì? Có thể tiết lộ một chút không ạ?” Dường như nữ phóng viên chợt nổi lên dũng khí mới dám đặt câu hỏi, âm cuối cũng cao lên.

“Có thể.” Tề Trình dùng giọng điệu càng ôn hòa hơn.

Trì Trĩ Hàm bất giác cong môi, vươn tay lên bàn mò di động của mình, muốn mở ra xem trực tiếp cuộc họp báo của anh.

Tề Trình dừng lại, cố nén cười nhìn Trì Trĩ Hàm dẩu môi nhắm mắt mò mẫm trên bàn hồi lâu, cẩn thận lấy di động xuống bên dưới bàn, sau đó cúi đầu chỉnh về chế độ im lặng, ôm di động bắt đầu xem trực tiếp.

Đáng thương hệt như một chú cún nhỏ vậy…

“… Thật xin lỗi.” Anh tạm dừng hồi lâu khiến cô nàng phóng viên kia càng ngày càng lúng túng: “Chủ đề của cuốn truyện tiếp theo của tôi sẽ là chứng uất ức.”

Bàn tay đang lướt điện thoại của Trì Trĩ Hàm dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh cũng đang cúi đầu, cười dịu dàng.

“Sẽ lấy chính thầy làm nguyên mẫu sao?” Giọng nói của cô nàng phóng viên kia hơi run lên, bình luận dưới video trực tiếp là một loạt a a a a.

“Sẽ không, tôi vẫn đang thương lượng với biên tập về dàn ý cụ thể.” Khác với lúc trả lời các câu hỏi về tập đoàn, đối với các câu hỏi về truyện tranh, anh trả lời kĩ hơn một chút.

Cho nên không khí phần sau của cuộc phỏng vấn đã thay đổi.

Ban đầu là có người hỏi Tề Trình thích ăn cái gì, sau đó còn hỏi tới tận nhóm máu, chòm sao, thậm chí là hình mẫu phụ nữ mà anh yêu thích.

Tất cả câu trả lời của Tề Trình đều giống nhau: Thật xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư.

Nhưng sáu chữ này anh lại nói rất ôn hòa, dưới bình luận bắt đầu ào ào một đống câu hỏi riêng tư, bên phía tổ chức trực tiếp phân chia mấy câu hỏi này, một đống phóng viên bắt đầu nóng lòng muốn thử.



Trì Trĩ Hàm ở dưới bàn nội tâm rít gào.

Muốn cô chết sao! Người mà mấy người coi trọng đã có chủ rồi! Có thấy trứng bồ câu* trên tay tôi đây không hả!

* Trứng bồ câu chỉ những viên kim cương có kích thước lớn và chất lượng cao, bắt nguồn từ chiếc nhẫn với viên kim cương lớn và có hình dạng giống như quả trứng bồ câu trong bộ phim “Sắc giới”.



Tức giận và bất bình, cô cầm di động mở camera trước nhìn thoáng qua hai mắt của mình, sau đó yên lặng tắt màn hình.



Quên đi, cô cảm thấy mình vẫn còn có thể nhịn được.

“Tốt nhất mọi người hãy sử dụng thật tốt một tiếng đồng hồ này.” Trong máy quay truyền đến giọng nói của Tô Thu.

Trì Trĩ Hàm thở nhẹ một hơi, cuối cùng thì vẫn có người giúp cô.

Kết quả Tô Thu lại nói tiếp một câu mang ý đùa giỡn: “Chứng sợ giao tiếp của Tề nhị thiếu vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, sau này sẽ không còn cơ hội phỏng vấn như thế này nữa, cho nên hãy hỏi những vấn đề mấu chốt một chút.”



“Anh đã xem cuộc phỏng vấn Trì Trĩ Hàm chưa ạ?” Vị phóng viên đặt câu hỏi thoạt nhìn mới ngoài ba mươi, cả cuộc họp báo đều không hề có không khí áp lực nên khóe miệng cô ấy cũng mang theo nụ cười như những người khác.

“Chưa xem.” Tề Trình lắc đầu: “Cô ấy không cho.”



Trì Trĩ Hàm mặt không đổi sắc nhìn bên dưới bình luận là một loạt 333*.

* 333 là ngôn ngữ mạng chỉ nụ hôn hoặc thả tim

“Fan và cư dân mạng rất tò mò về chuyện tình cảm giữa hai người, anh có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút được không?” Đây là câu hỏi thứ hai của nữ phóng viên kia, vì đã sẵn sàng đón nhận câu trả lời sáu chữ kia của anh nên đã chuẩn bị hỏi đến câu thứ ba.

Không ngờ rằng Tề Trình im lặng một chút, tiếp tục dùng giọng nói hết sức ôn hòa của anh trả lời rất rõ ràng: “Hôm qua tôi đã cầu hôn cô ấy, thành công rồi.”



Trì Trĩ Hàm nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó ầm một tiếng đụng vào góc bàn, nhịn không được rên lên một tiếng.

Âm thanh rất vang.

Tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì người được phỏng vấn đã không còn tung tích nữa rồi.

“Em đụng cái gì thế?” Tề Trình chui theo vào bên dưới bàn tỏ vẻ khó mà tin được, cái bàn làm việc này lớn như vậy, anh sợ cô bị cụng đầu nên tay vẫn luôn đặt ở góc bàn gần cô nhất để đề phòng, không ngờ rằng thế mà cô lại đụng vào góc bàn phía bên kia.

“Sao cái gì anh cũng nói thế!” Trì Trĩ Hàm đau đến mức mắt nổ đom đóm: “Cái này không phải là chuyện riêng tư sao?”

“… Không thể nói ra sao?” Tề Trình hỏi lại khá chậm.

“…” Cái gáy của Trì Trĩ Hàm đang được bàn tay to rộng của anh xoa bóp, cô không nhìn được vẻ mặt anh nhưng cảm giác được anh hơi sững người một chút.

Cô phải nói thế nào để giải thích là mình chỉ thẹn thùng quá đây…

“Không phải là không thể được…” Trì Trĩ Hàm bắt lấy tay anh, ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, bờ môi Tề Trình khẽ nhấp lên, đáy mắt nhàn nhạt, cảm xúc không được tốt lắm.

Anh không phải là kiểu người chuyện gì cũng nói, ngược lại, anh trông có vẻ ôn hòa nhưng thật sự lại giữ khoảng cách với người khác, thế mà vừa rồi anh lại nói ra chuyện đã cầu hôn, lúc nói còn nở nụ cười.

Dáng vẻ thật lòng chia sẻ niềm vui.

“Em chỉ thẹn thùng thôi.” Trì Trĩ Hàm đỏ mặt: “Anh lại nghĩ đi đâu rồi hả?”

Tề Trình vẫn mím môi, nhưng vẻ mặt đã dịu đi một chút.

“Đau.” Trì Trĩ Hàm lại kéo tay anh ra sau gáy.

“… Ngốc nghếch.” Tề Trình chun mũi.

“Trước kia anh không nói em như thế.” Giọng của Trì Trĩ Hàm rất tủi thân.

“Có nói, nói ở trong lòng.” Tề Trình phản bác lại, rốt cuộc trong giọng nói đã có ý cười.

“Nói trước mặt nhiều người như vậy thật là ngại quá…” Trì Trĩ Hàm chọc anh một cái, hệt như con mèo con.

Rốt cuộc Tề Trình nhịn không được nữa nhếch khóe môi lên, khóe mày cũng giãn ra.

Anh đã khỏe hơn rất nhiều, cho nên có thể cảm giác được cách thức Trì Trĩ Hàm đối xử với sự nhạy cảm của anh.

Giống như vừa rồi, cô nhẹ nhàng bâng quơ giải thích một câu, sau đó liền bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, chờ đến khi anh thật sự thả lỏng rồi mới dùng giọng điệu làm nũng mà oán giận sự nhạy cảm của anh.

Phương thức xử lý rất thích hợp với anh, cảm xúc tiêu cực thường chỉ xuất hiện chỉ trong nháy mắt, chờ đến khi bình tĩnh lại sẽ nhận ra mình lại vừa mới đâm đầu vào ngõ cụt.

“Hơn nữa, không phải anh đang họp báo sao?” Bị ánh mắt mang theo ý cười của Tề Trình làm cho choáng váng mất một lúc, rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng nhận ra tại sao ngay từ đầu mình đã có cảm giác kỳ quái rồi.

“Ừ.” Tề Trình gật đầu.

“… Còn chưa kết thúc?” Trì Trĩ Hàm bắt đầu kinh sợ.

“Anh không biết, không nghe thấy tiếng gì nữa.” Anh vội vàng chui xuống xem cô bị đụng thế nào, cho nên anh cũng như cô hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài thế nào.

… Xong rồi xong rồi xong rồi.

Trì Trĩ Hàm nhanh chóng chui ra khỏi gầm bàn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Các phóng viên đều đã đi rồi, chỉ còn một mình Tô Thu đang nhàm chán sửa móng tay.

“Ngay lúc Tề Trình vừa cúi thụp xuống tôi đã bảo bọn họ ra về trước rồi.” Tô Thu nhếch miệng, cười tới mức Trì Trĩ Hàm thấy lạnh cả sống lưng: “Chỉ là chương trình trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục, bộ thiết bị thu âm này có hiệu quả tốt thật đấy.”



“À, còn nữa, cà phê đen có thể giúp tiêu sưng.” Tô Thu đeo túi lên vai, trước khi chạy lấy người còn bổ sung thêm một câu.

“Hả?” Trì Trĩ Hàm cảm thấy trên đầu mình đã bắt đầu bốc khói.

“Mắt.” Tô Thu chỉ chỉ vào mắt mình, vứt cho cô một ánh mắt đầy ý tứ.

Sau đó lắc mông đi tắt máy quay.

“A a a a a!” Trì Trĩ Hàm xoay người ôm Tề Trình vừa nhảy vừa kêu: “Em muốn tìm chỗ trốn! Em muốn tìm một cái động để tự chôn sống mình!”

Vừa rồi cô mới liếc mắt nhìn thử một cái, bình luận bên dưới video trực tiếp đều là ‘ha ha ha ha, thật là không có tiền đồ, cầu hôn thôi mà mắt đã sưng thành như vậy’; hoặc là ‘mẹ nó tôi cứ nghĩ có phải Trừng Ất nuôi chó hay không, suốt cả buổi họp báo cứ cúi đầu cười như vậy, hóa ra là bà xã trốn dưới gầm bàn sao!’.



“Không được, sau này chúng ta cũng tuyệt đối không được xem lại video trực tiếp này.” Trì Trĩ Hàm túm gấu áo sơ mi của Tề Trình, nói rất nghiêm túc.

“Được.” Trên mặt Tề Trình đầy ý cười, nhịn không được lại bỏ đá xuống giếng: “Lần này chắc là chị anh sẽ thật sự trừ lương của em rồi.”

“… Trước kia anh không phải là thế này!” Trì Trĩ Hàm cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

“Trước kia chỉ là anh không nói ra thôi.” Tề Trình cười xoa xoa đầu cô.

Có thể nói ra được thật là tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.