Này! Chân Dài Của Em

Chương 2: “tiền bối, em cần làm gì để phối hợp với anh đây?”



Trời tháng chín, nắng gắt như lửa đỏ, thiêu rụi khắp nơi.

Sân thể dục lớn một màu xanh biếc của quân đội, từng tốp sinh viên năm nhất đội trên đầu chiếc mũ huấn luyện màu lục. Đá! Đi! Nghiêm! Mọi người đều đang dựng thẳng lỗ tai chờ tiếng còi báo hiệu nghỉ ngơi của tổng huấn luyện viên.

Các hủ nữ lập tức đánh giá xem xét cơ thể, phẩm chất từng người từng người một, khi được nghỉ, các nữ sinh tụ lại chung một chỗ nói chuyện bát quái về các huấn luyện viên, cái gì mà người kia dáng người cao như vậy khẳng định là công, còn cái người trắng nõn nà kia nhất định là thụ…

Nhiều khi gặp các đàn anh đàn chị đến tuyển người mới, cũng có thể nhâm nhi một chai nước đá hoặc một trái dưa Ha-Mi [1].

“Tuýt—“ Một thanh âm chói tai từ trung tâm sân truyền đến, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Bên này một nhóm lớn tân sinh viên ngồi xuống ngay tại chỗ, các nhóm anh chị lớn đã sớm chờ ở sân bên cạnh vội vã vọt tới, đầu tiên là cùng huấn luyện viên chào hỏi một tiếng, đưa cho họ một ít nước đá, sau đó lại đến giữa nhóm sinh viên vừa đưa nước vừa phát phiếu báo danh.

Các anh chị của câu lạc bộ Nhiếp ảnh khiêng một nồi nước ô mai đi tới, phía sau còn có hai người mang camera, trong nháy mắt Lục Du Y liền thấy người có vóc dáng cao nhất, Cố Tử Húc.

Hắn vẫn mặc chiếc áo mà cô đã nhìn thấy trước đây, quần đùi thể thao, chỉ có điều lần này không mang dép lê, mà là đôi giày thể thao với một đôi kính gọng mảnh cân xứng với khuôn mặt.

Vì dễ nhìn nên được rất nhiều người chú ý, bên cạnh Lục Du Y nổi lên rất nhiều bàn tán của nữ sinh về cái người cao nhất khiêng camera.

“Tiền bối cao thật cao kia thật là đẹp trai!”

“Hình như anh ấy tên là Cố Tử Húc, lúc trước tớ có thấy qua anh ấy ở căn tin phía Bắc.”

“Anh ấy là từ đài truyền hình trường sao? Đẹp trai như vậy nên làm truyền thông chứ nhỉ?”

Trương Khả Phàm dùng cánh tay huých huých Lục Du Y, giọng nói không nhỏ, “A a a, đây không phải là người hôm trước chúng ta nhìn thấy ở căn tin sao? Cậu nói cậu đã chụp ảnh anh ấy đó.” Thứ tự đứng ở đội xếp theo chiều cao, Trương Khả Phàm đứng cùng với Lục Du Y, Chung Giai Kì và Viên Đình Đình đứng chung một chỗ.

“Suỵt, cậu nói nhỏ thôi, người khác mà nghe được ngại chết mất.” Kỳ thực nếu bình thường, Lục Du Y còn mong sao Trương Khả Phàm nói to chút làm sao cho hắn nghe được, nhưng hiện tại không thể, huấn luyện lâu như thế, cô hiện tại khẳng định là mồ hôi đầy mặt, tóc cũng lộn xộn, cô cũng không nghĩ sẽ gặp mặt hắn với bộ dạng thê thảm như này.

“Tới đi, viết báo danh biểu tặng nước ô mai! Có ai muốn không? Ai đi ngang chớ bỏ qua! Không điền phiếu cũng tặng nước ô mai! Mọi người đừng khách khí!”

Nghe nói thế Lục Du Y liền chạy đến giơ tay lên, nước ô mai miễn phí, tại sao lại không uống chứ?

Có học tỷ đưa cho Lục Du Y và Trương Khả Phàm hai chén nước ô mai, lại tính toán đưa thêm cho hai cô một vài phiếu báo danh.

“Đàn chị, chúng em đã điền phiếu báo danh rồi ạ.”

“Các em đã điền rồi à? Tốt tốt.”

“Cố Tử Húc, chúng ta hãy chụp ảnh cho nhóm đàn em đáng yêu này đi, sau đó làm chuyên đề, nhớ chụp cận cảnh nha!”

“Được.”

“Các em có muốn chụp ảnh chân dung không? Hãy gọi anh ấy nếu các em muốn nhé!”

“Cơ hội tốt đó, có thể để đàn anh mà cậu ngưỡng mộ chụp ảnh cho cậu rồi!” Trương Khả Phàm rất kích động, liền ngoắc ngoắc Cố Tử Húc, “Đàn anh đàn anh, chụp ở đây này, bạn cùng phòng của em nói muốn lên TV đấy!”

“Ơ kìa, Trương Khả Phàm cậu— cậu mau mau nhìn xem tớ như thế nào? Mặt tớ đổ nhiều mồ hôi hay không? Tóc tớ có rối không? Đôi mắt tớ có trống rỗng vô hồn hay không?”

“Yên tâm, khuôn mặt trong sáng ửng hồng, ánh mắt sáng ngời có hồn, còn tóc, ách, đẹp một cách lộn xộn.”

Cố Tử Húc quay ống kính lại đây, người cũng đã đến nơi rồi.

Lục Du Y tùy tiện lau khuôn mặt, ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, mày cong cong, lộ ra tám cái răng đều như bắp, “Tiền bối, em cần làm gì để phối hợp với anh đây?”

Cố Tử Húc nhìn trên ống kính hơi hơi sửng sốt, màn ảnh hiện một tiểu cô nương rất trắng, ngũ quan cũng rất tinh xảo, mà bởi vì bị phơi nắng hồi lâu nên hai gò má phiếm hồng, nhưng càng có vẻ đáng yêu hoạt bát, mồ hôi thấm vào tóc, ở lung tung trên mặt, nhìn qua có chút hỗn độn. Thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, có thể là trong group chat tân sinh viên đi.

“Ừ, không cần như vậy đâu, em để như bình thường là được rồi.”

Khó khăn lắm mới được đàn anh chụp cho, sao cô có thể làm giống như bình thường chứ! Nếu bình thường, cô đã sớm cùng Trương Khả Phàm, nằm lăn dưới đất, so xem ai trông xấu hơn rồi:).

Lục Du Y vén tóc ra sau tai, dùng mu bàn tay lau mồ hôi, liếm liếm môi, nghiêm mặt nói: “Đàn anh này, sao có thể giống bình thường được chứ, để em làm mấy pose đi, anh xem, anh muốn em tạo dáng như thế nào? Đáng yêu một chút? Chói chang một chút? Một chút thục nữ? Hay là một chút tà mị đi?” Lục Du Y một bên nói một bên không ngừng biến hóa vẻ mặt động tác, làm cho đám bạn kế bên một mảnh cười vang.

Cố Tử Húc khẽ nhíu mi, có chút buồn cười.

“Đều được.”

“Ôi chao, em thật ăn ảnh quá đi! Em có muốn hay không điền phiếu báo danh của tụi chị? Đến điền một chút thôi!” Một học tỷ sáp lại gần.

“Học tỷ, em đã điền rồi, em điền vào bộ phận nhiếp ảnh.”

“Bộ phận nhiếp ảnh?” Chị gái kia ý vị thâm trường liếc Cố Tử Húc một cái, cười nói: “Chứ không phải em vừa ý anh trai chụp ảnh này sao? Hahaha, chị chờ em tới phỏng vấn đó!”

“Vâng, được.” Lục Du Y đáp, sau đó lại nâng mắt nhìn nhìn Cố Tử Húc, Cố Tử Húc mím môi, không thấy bất kì biểu hiện gì.

Lục Du Y nhíu nhíu mi, cô đây chắc đã để lại ấn tượng sâu với anh ấy rồi.
Một ngày huấn luyện quân sự, thực không phải mệt bình thường.

Bốn người cùng nhau đi căn tin ăn cơm.

Bưng khay cơm, bốn người tìm chỗ trống ngồi xuống, đây là căn tin phía Nam, tương đối gần sân huấn luyện, cho nên có rất nhiều người mặc quần áo huấn luyện, mặc đồng phục bình thường không có mấy người.

Lục Du Y đoán, các anh chị lớn tuổi hơn có lẽ để tránh giờ cao điểm, đều đã ăn trước rồi.

“Khả Phàm, cậu nói xem, anh trai chân dài của tớ có khắc sâu ấn tượng với tớ, không thể xóa nhòa hay không?”

“Ai cơ? Cậu nói cái anh trai chụp hình đấy hả?”

“Đúng đúng, chính là 191 của trường mình. Cậu nói đi, tớ có hy vọng hay không?” Lục Du Y hạ giọng, vẫn là khó kìm được nhảy nhót.

Chung Giai Kì chen vào nói, “Hẳn là ấn tượng rất sâu đi, cậu hôm nay bày ra mấy cái pose đó, những người ngồi đằng sau chúng ta đều cười.”

“Du Y cậu nhanh như vậy đã có mục tiêu rồi, tớ còn chưa biết phải đợi tới khi nào đây.” Viên Đình Đình cắn miếng sen, nói một cách mơ hồ.

“Ách, không phải cậu đã thêm QQ của anh ta rồi sao? Cậu hôm nay trở về nhìn xem, nếu anh ta nhìn thấy cậu với mấy cái bộ lọc ảo lòi, lại thấy cậu không trang điểm, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, nếu anh ta không xóa cậu, vậy chúc mừng, cậu đã có một khởi đầu tốt đẹp rồi!”

Lôi thôi lếch thếch?

Lục Du Y thầm nghĩ nói, “Aiiiiii!”

“Há há, cậu yên tâm, tiểu Du Y của tớ vừa ra tay, chẳng quan tâm hắn là tơ liễu* hay là Tử Húc, bắt trọn!”

[*] Ở đây cô nàng này chơi chữ, vì tơ liễu /Liǔxù/ và Tử Húc /zǐ xù/ có âm cuối đồng âm.

“Hahaha, rất thích nghe cậu nói quá sự thật!”
Mấy ngày nay, những đơn phỏng vấn của các tổ chức của trường đã được gửi đi hết rồi. Lục Du Y sắp xếp lại một chút, cảm thấy cuộc sống về đêm đã bị an bài thật chân thực.

Ngày mai buổi tối sáu giờ cô sẽ đi hội học sinh, sau đó ngày mốt bảy giờ tối là đài truyền hình trường, đây là hai nơi mà cô muốn tham gia, bởi vì cô muốn thông đồng với vị đàn anh kia.

Còn có vài tổ chức là cô bồi bạn cùng phòng đi báo danh xong, Lục Du Y tính toán có thời gian cũng đi thử xem. Hôm nay huấn luyện, Lục Du Y mang theo gương cùng với lược, bởi vì huấn luyện năm giờ rưỡi chiều mới kết thúc, không kịp quay về kí túc xá tắm rửa thay quần áo, trang phục không thể nào chuẩn bị tốt được, chỉ có thể rút lui và ước nguyện, giá trị nhan sắc có thể không có, nhưng tóc không thể lộn xộn được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.