Này! Chân Dài Của Em

Chương 23: 【chân dài chân dài chân dài chân dài chân dài】



Cố Tử Húc đưa Lục Du Y đến cửa ký túc xá.

Cửa ký túc xá đúng là nơi có rất nhiều người, đã có không ít người chú ý đến hai người bọn họ, dù sao một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao như vậy.

Hai người đứng mặt đối mặt, đèn đường đã sáng lên, chiếu vào người hai người.

Lục Du Y cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hai tay nắm lấy nhau vân vê.

Cố Tử Húc nhìn chằm chằm nữ sinh một hồi lâu, nói: “Vậy em vào đi, anh đi trước.”

“Đợi một tí!” Lục Du Y vội vàng kéo quần áo Cố Tử Húc lại, chờ Cố Tử Húc đứng lại, Lục Du Y nhanh chóng tháo khăn trên cổ xuống, “Em thấy anh vẫn nên mang khăn quàng cổ đi, anh xem lúc này lạnh như thế, cổ anh mà đóng băng em sẽ đau lòng.” Lục Du Y nhón chân muốn quấn khăn quàng cổ cho Cố Tử Húc, hai người chênh lệch chiều cào, cô căn bản nhón không tới.

Cố Tử Húc cong môi nhìn một loạt động tác của cô, sau đó chịu phận mà hạ thấp đầu xuống.

Lục Du Y hài lòng đem khăn quấn lên cổ Cố Tử Húc hai vòng, sau đó còn giúp hắn sửa lại một chút, giọng điệu thật lòng: “Chân dài, anh đừng xem khăn quàng này do em mang, nhưng nó màu trắng gạo, màu này cả con trai và con gái đều mang được, nên anh yên tâm, anh mang về ký túc xá sẽ không có người nói giống bác gái.”

Cố Tử Húc nhướng mày, “Anh là bác gái?”

Ai da, nói sai rồi!

Lục Du Y nhanh chóng xua tay phủ nhận, “Không phải không phải, sao anh có thể hiểu lầm em được? Nào có có bác gái nào cao đẹp trai như vậy chứ.”

“……” Cố Tử Húc thấy có thể đưa cô đi xem hắn chơi bóng, làm cho cô mở mang kiến thức về hương vị đàn ông của mình.

“Vậy em vào đây.” Không có khăn quàng cô, Lục Du Y rụt cổ lại, lạnh khủng khiếp, sau lại thấy chính mình thiện lương hiền lành, vì người quên mình, chắc Cố chân dài cảm động nhiều lắm!

“Ừ.”

“Khăn quàng cổ chừng nào anh rảnh thì trả lại cho em cũng được, em không vội, còn nữa, tuyệt đối đừng giặt!”

“……”

“Em còn muốn ngửi hơi thở của anh nữa!” Lục Du Y trơ mặt, vẻ thẹn thùng.

“……”

Cố Tử Húc không muốn để ý đến cô, xoay người rời đi.

Lục Du Y cười ha ha ở phía sau, “Đi thong thả, quan khách, thường xuyên tới chơi!”

Bước chân Cố Tử Húc cứng đờ, khóe môi hiện lên một cười yếu ớt không dễ phát hiện.

Cái kẻ dở hơi này!
Chìa khóa vừa cắm vào ổ, còn chưa kịp làm gì, cửa phòng đã bị bên trong mở ra.

Trương Khả Phàm, Viên Đình Đình, Chung Giai Kỳ ba người hai tay ôm ngực, giương cằm chặn ở trước cửa.

Lục Du Y giơ hai tay lên đầu, “Các cậu hỏi gì tớ đều trả lời hết, trước hết cho tớ đi vào đi.”

Ngồi vào bàn, rót cho mình một ly nước nóng, ùng ục uống vài ngụm lớn, Lục Du Y cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, cô duỗi eo một lúc, giương khóe môi, bắt chéo hai chân, “Hỏi đi, muốn biết cái gì?”

“Khăn quàng cổ cậu đâu?”

“Cho Cố chân dài, tớ quá tri kỉ đi!”

“Các cậu yêu nhau?”

“Không, nhưng bây giờ tớ đang trong thời gian thử việc!”

“Thế cậu vui vẻ như vậy à?”

“Các cậu không thấy đây là một bước nhảy vọt hay sao? Tớ nói với các cậu, thật ra anh ấy muốn để tớ làm bạn gái của anh ấy, thế nhưng anh ấy thẹn thùng, ngại nói, không sao, vậy tớ cho anh ấy một cái bậc thang, thuận tiện để anh ấy cảm nhận một chút có một cô bạn gái đáng yêu mỹ lệ lại thiện lương như tớ là một loại hưởng thụ tươi đẹp như thế nào, sau đó chờ anh ấy quen rồi, lại không để ý hắn một hồi, đến thời điểm nhất định là bắt được tay, không phí chút công phu nào! Đừng hỏi làm sao tớ biết, tớ chính là thông minh nhanh trí thông minh như vậy! Cũng đừng hỏi tại sao tớ lại thông minh như vậy, tiên nữ thông minh không cần phải giải thích!”

“……”

“……”

“……”

“Cậu là thiên tài, ăn cơm chưa? Chờ cậu ăn cơm chờ đến tớ chết đói rồi.”

“Chờ chút, trước hẹn cái cục c*t, tớ nhịn lâu lắm rồi!

“Chúng ta có thể đừng nói mấy từ thô tục như c*t khi đói không?”

“Được rồi, lượn đi đi, có phải cao lắm không?”

“Cậu không tin tớ cho cậu thuốc nổ dễ như trở bàn tay!”
Buổi tối rửa mặt xong nằm lì trên giường, Lục Du Y lấy điện thoại ra, chuẩn bị tiếp tục làm nhiệm vụ tán tỉnh Cố Tử Húc đầy gian nan.

Lúc này chắc cũng không bận! Nói gì bây giờ? Lục Du Y vò đầu trầm tư một lúc, viết vào khung chat hai chữ.

【Chân dài】

Không tới ba giây đồng hồ, Cố Tử Húc trả lời.

【Ừ】

Không biết làm sao, Lục Du Y luôn cảm thấy bên trong một chữ đơn giản này tràn đầy sủng nịch.

Cô lại phát lại.

【Chân dài chân dài】

Cố Tử Húc trả lời.

【Ừ ừ】

Ha ha ha ha ha ha, còn “Ừ ừ” nữa, sao có thể đáng yêu như thế chứ!

Lục Du Y 【Chân dài chân dài chân dài】

Cố Tử Húc 【Ừ ừ ừ】

Lục Du Y 【Chân dài chân dài chân dài chân dài】

Cố Tử Húc 【Ừ ừ ừ ừ】

Lục Du Y 【Chân dài chân dài chân dài chân dài chân dài】

Cố Tử Húc 【……】

Lục Du Y 【Em gọi anh chân dài chân dài chân dài chân dài chân dài, sao anh lại không trả lời ừ ừ ừ ừ ừ hả?】

Cố chân dài 【Anh sợ em sẽ nói chuyện với anh như vậy cả một buổi tối】

Lục Du Y 【…… Ha ha ha ha ha】

Cố Tử Húc 【Bình thường một chút】

Lục Du Y 【À】

Im lặng một hồi……

Cố Tử Húc 【Anh không có la em】

Lục Du Y 【Em biết】

“Lục Du Y cậu cười khủng bố như thế có tin tớ rút ra cây đao bốn mươi mét không!”

‘Ha ha ha ha ha ha ha ha, vậy trước hết để tớ chạy bốn mươi mốt mét đã!”

Cảm thấy không thể nói chuyện như vậy nữa, Lục Du Y nhanh chóng thay đổi đề tài.

Lục Du Y 【Chừng nào anh đưa em khăn quàng cổ?】

Cố Tử Húc 【Em nói em không vội】

Lục Du Y 【Cố chân dài, quả nhiên anh vẫn không hiểu kịch bản của em rồi! Em chỉ muốn tìm cớ gặp anh thôi.】

Cố Tử Húc 【Em nói ra như vậy thật sự ổn sao?】

Lục Du Y 【Đối với nam thẳng EQ thấp như anh, em có thể còn biện pháp gì?】

Cố Tử Húc 【Em nói anh EQ thấp?】

Lục Du Y 【Lẽ nào anh muốn phản bác?】

Cố Tử Húc 【Anh không muốn để ý đến em】 (Editor Rộn: Dỗi nữa chứ =))))

Lục Du Y 【Em sai rồi, EQ anh rất cao, chân dài của chúng ta nói EQ mình cao thứ hai cũng không ai dám nói mình cao thứ nhất ~】

Đầu kia điện thoại, Cố Tử Húc hài lòng câu môi, trả lời 【Ừ】.

Lục Du Y 【Chân dài ngày mai anh có rảnh không?】

Ngày mai là chủ nhật, lại mơi sthif xong, Lục Du Y muốn hẹn Cố Tử Húc một cuộc hẹn, cũng không cần loại hẹn hò như đi xem phim, có thể gặp mặt ở nhà ăn cũng được rồi.

Cố Tử Húc 【Ngày mai không được, anh có hẹn với một đàn anh, có một buổi phỏng vấn.】

Lục Du Y 【Được rồi】

Một lát sau

Lục Du Y 【Em nói anh em có chút thất vọng nha】

Cố Tử Húc 【Đừng】

Lục Du Y 【(mặt kiêu ngạo) Không chịu, muốn chân dài hôn một cái mới không thất vọng】

Cố Tử Húc 【Vậy em tiếp tục thất vọng đi】

Lục Du Y 【……】

Cứ như vậy không đầu không đuôi cười đùa vui vẻ hàn huyên nửa ngày, hai người chúc nhau ngủ ngon.

Đương nhiên Lục Du Y sẽ không đi ngủ liền như vậy, bạn cùng phòng của cô còn chưa ngủ, cô lấy cuốn sách nhỏ từ túi bên giường ra, lật tới trang cuối cùng, bắt đầu ghi chép lại cô và Cố Tử Húc từng li từng tí, xem ra cuốn tiểu thuyết này có thể chuẩn bị mở hố rồi!

“Lễ giáng sinh các cậu muốn quà gì?”

Chung Giai Kỳ đột nhiên hỏi một câu.

“Cậu muốn tặng chúng tớ quà sao?” Viên Đình Đình nhô đầu từ màn giường ra hỏi.

“Ừ, đồ gì đơn giản một chút, tớ đang lên Taobao xem đây!”

“Tớ cũng chuẩn bị tặng, tớ đã bắt đầu viết thiệp chúc mừng giáng sinh rồi.” Đây là Trương Khả Phàm nói.

“Thiệp chúc mừng giáng sinh,” Viên Đình Đình bắt đầu tưởng tượng, “Nếu có thể thêm vào tấm ảnh của chúng ta là tốt rồi, tốt nhất còn phối thêm nhạc, chính miệng hát sẽ tốt hơn nữa.”

Trương Khả Phàm không nhịn được nói: “Muốn tớ làm cái PPT* cho cậu không?”

*Ý ở đây là một bài powerpoint á.

“PPT? A, cái này thật a!” Lục Du Y đột nhiên quát to một tiếng.

Trương Khả Phàm trợn mắt, giật mình hỏi: “Cậu thật lòng à?”

Chung Giai Kỳ hỏi tiếp: “Cậu định bình thường lại đưa cho người ta PPT?”

“Không phải, là tớ định giáng sinh đưa Cố Tử Húc PPT.” Lục Du Y xua tay, nói vô cùng nghiêm túc.

Trong phòng im lặng vài giây.

Trương Khả Phàm nói: “Vậy đây nhất định sẽ là món quà anh ta phi thường khó quên.”

Chung Giai Kỳ nói: “Anh ta sẽ nhớ cả đời.”

Viên Đình Đình nói: “Đã vậy còn thể lưu giữ cả đời.’

Lục Du Y nói: “Coi như là các cậu khen tớ đi!”

Trương Khả Phàm “xoẹt” ngồi xuống giường, “Cậu thật sự định đưa cái PPT cho anh ta sao?”

Chung Giai Kỳ cũng ngồi thẳng người, “Nếu cậu muốn thêm ảnh, làm album ảnh DIY cũng không tồi.”

Lục Du Y lắc đầu, phân tích, “No no no, đưa album ảnh DIY gì đó thì tớ lại có vẻ giống mấy nữ sinh bình thường rồi, sao tớ có thể thiếu sáng tạo như vậy được!”

Viên Đình Đình suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy cậu định lúc giáng sinh trực tiếp gửi cái PPT cho anh ta à?”

Lục Du Y lắc ngón tay, “Đương nhiên là không rồi, tớ định đưa USB trực tiếp cho anh ấy.”

“À, vậy cũng còn ổn một chút.” Ba nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lục Du Y nói tiếp.

“Haiz, các cậu nói đi, tớ có nên tải chút phim gì trong USB không? Không phải con trai đều thích so dung lượng với nhau ai lớn hơn sao?”

Trong phòng lại là một trận yên tĩnh quái dị.

“Tự nhiên tớ buồn ngủ quá.”

“Tớ cũng vậy.”

“Nhất định là do các cậu nhiễm cho tớ, tớ cũng hơi hơi.”

“Không nói nữa không nói nữa, ngủ đi ngủ đi.”

“Được được, ngủ ngon.”

“Nè nè nè, sao các cậu lại như vậy? Cho tớ ý kiến đi! Khả Phàm ~ Đình Đình ~ Giai Kỳ ~”
Tuy đám người Trương Khả Phàm không thể cho Lục Du Y ý kiến tốt gì, nhưng Lục Du Y vẫn kiên định quyết tâm đưa PPT cho Cố Tử Húc.

Cô đặc biệt đến cửa hàng để mua một cái USB, còn khắc chữ trên USB đó.

Bước tiếp theo, chính là tập hợp nhiều bức ảnh của Cố Tử Húc hơn rồi.

Tuần này, cuộc họp định kì của bộ phận văn thể bị hủy, khí trời khá lạnh, gần đây lại không có hoạt động gì.

Nhưng công tác ở đài truyền hình không thể dừng lại được, mới đây vừa rơi tuyết đầu mùa, công việc ở bộ phận nhiếp ảnh vẫn tương đối bận rộn, vừa muốn chụp cảnh tuyết, vừa muốn theo ra phố phỏng vấn.

Trong cuộc họp, Cố Tử Húc phân cho Lục Du Y nhiệm vụ chụp cảnh tuyết, phỏng vấn đường phố thì phân cho hai thành viên khác.

Nhiệm vụ bình thường đều là hai người làm, sao lần này chỉ có một mình cô?

Lúc này gửi tin nhắn QQ chắn chắn hắn không thấy, Lục Du Y cúi đầu dùng điện thoại gửi cho hắn một tin nhắn.

【Làm nhiệm vụ không phải đều là hai người làm cùng nhau sao? Sao lần này chỉ có một mình em?】

Ok, gửi đi thành công!

“Tinh——”

Chuông tin nhắn của Cố Tử Húc đột nhiên vang lên, hắn nhanh chóng cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn xong, chỉnh chế độ yên lặng, sau đó lại nhìn Lục Du Y, cô nương đang chu miệng xem hắn.

Cố Tử Húc dời tầm mắt, “Ngại quá, chúng ta tiếp tục.”

Không để ý tới cô?

Lục Du Y lại gửi thêm một cái.

【Nói, anh không phải cố ý à? Không phải anh muốn đi với em chứ?】

Cố Tử Húc không xem di động, mà tiếp tục tổng kết lại công việc cuối tuần, phân công nhiệm vụ, “Được rồi, tôi không có chuyện gì muốn nói nữa, Tiêu Tử Hàm cậu nói đi.

“Được, vậy tôi nói vài chuyện……”

Lục Du Y căn bản không nghe Tiêu Tử Hàm nói, vì điện thoại cô nhận được một tin nhắn như này.

【Đúng, anh muốn đi với em.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.