Giọng nói và hơi thở của nam sinh cùng lúc sát lại.
Lục Du Y hết hồn, theo bản năng mà muốn giấu điện thoại đi.
Nhưng Cố Tử Húc đã sớm biết cô định làm gì, hai ngón tay nắm điện thoại của Lục Du Y, mà sức lực trái ngược với cô, xoay màn hình về phía mình.
Lục Du Y liếm môi, hơi hồi hộp, cô muốn nhìn Cố Tử Húc, mà hơi ngại.
―― Cho nên hai người hôn môi?
Câu nói này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, đuổi không chịu đi.
Bất giác, tầm mắt của Lục Du Y chuyển qua đôi môi của Cố Tử Húc.
Ánh đèn mờ ảo, không thấy rõ màu sắc, nhưng đôi môi mỏng này, tựa hồ như cũng mang một vầng bóng ấm áp.
―― Cho nên hai người hôn môi?
―― Cho nên lúc nào bọn mình mới hôn môi đây?
Cố Tử Húc, vẻ mặt dần dần phức tạp, con ngươi trộn lẫn chút sâu thẳm nóng như lửa.
Hầu kết lăn lộn.
Đầu tiên hắn đảo mắt nhìn vầng trăng xa xôi kia, đã qua ngày mười lăm mấy ngày rồi, mặt trăng cũng không tròn, ngả vàng, tựa như còn hơi ánh xanh.
Đêm nay ánh trăng đúng là đẹp thật!
Mắt nhìn xuống dưới, là Lục Du Y.
Đôi mắt em ấy vẫn không lay động mà nhìn nơi nào đó, nhìn theo ánh mắt đó, a, em ấy lại nhìn miệng mình, làm sao lại ám chỉ rõ ràng như vậy đây!
―― Cho nên hai người hôn môi?
Như là bị câu nói này điều khiển, Cố Tử Húc cũng nhìn đôi môi của Lục Du Y.
Có ánh trăng làm bạn, đôi môi kia như được mạ lên mình một vầng sáng mờ ảo, quyến rũ hắn như vậy.
Ma xui quỷ khiến, giống như đã đi qua ngàn năm.
Cố Tử Húc duỗi tay về phía trước, túm một góc khăn quàng cổ của Lục Du Y, tay niết khăn quàng cổ hồ như dùng rất nhiều lực, khớp xương trở nên trắng bệch.
Hơi dùng sức, áp sát mặt Lục Du Y lại, trước ánh mắt khiếp sợ của nữ sinh mà nâng cằm cô lên, phủ miệng mình lên miệng cô.
Hai cánh môi chạm nhau, lạnh lẽo, mềm mại, từ từ lại biến thành ấm áp, nóng rực.
Ngay cả bầu không khí bên chóp mũi của hai người, cũng nóng lên.
Những hoạt động cách đó không xa, tiếng nhạc còn vang vọng, đang đến đoạn điệp khúc, tiếng nhạc rất lớn, nhưng tới tai Lục Du Y lại như đang ở một nơi xa xôi truyền tới.
Chỉ là chạm vào như vậy, hai người đều không có động tác tiếp thao, hai, ba giây sau, Cố Tử Húc đã dời môi mình đi.
Tâm trạng của hắn khá phức tạp, căng thẳng, thích thú, tự hào, cảm xúc trộn lẫn.
Căng thẳng vì đây là lần đầu hắn hôn cô bé mà mình thích.
Thích thú vì rốt cuộc hắn cũng hôn cô bé mà mình thích.
Tự hào vì hắn chủ động hôn cô bé mà mình thích.
Hắn giơ tay sờ môi mình, còn dư vị lại xúc cảm mềm mại kia, ngây ngốc cười một lúc, thấy cô bé bên cạnh còn đang ngẩn ra, tâm trạng Cố Tử Húc lại cần tốt hơn.
Ban ngày vừa mới nói muốn lật kèo làm chủ, như vậy tính là thành công đi.
Ngẫm lại cũng thấy rất hài lòng.
Cố Tử Húc nhớ lại mấy câu mình vừa mới thấy, lấy điện thoại ra bình luận.
Lục Du Y vẫn rơi vào trạng thái bất động.
Bỗng nhiên, đã bị Cố Tử Húc hôn rồi.
Cố chân dài tự nhiên lại chủ động! Cô chắc không tính là bị cưỡng hôn đâu nhỉ?
Xúc cảm này, có chút lạnh, lại có chút nóng, cô còn chưa kịp cảm nhận nữa, sao lại dừng lại cơ chứ?
Gió lạnh thổi qua bên mặt, Lục Du Y thấy chắc chắn mặt mình lúc này đã đỏ chót rồi, cô nhìn sang Cố Tử Húc, kẻ kia đang cầm điện thoại không biết gõ cái gì.
Vừa mới hôn xong đã chơi điện thoại! Không coi trọng nụ hôn đầu này tí nào!
Lục Du Y muốn nói hắn hai câu, nhưng mà không được tiện cho lắm.
Cô mới bị cưỡng hôn xong, nên có hơi thẹn thùng, cảm giác được con trai chủ động thật sự rất tuyệt, làm cho cô có cảm giác được cưng chiều, yêu thương.
“Đây.” Cố Tử Húc đưa điện thoại cho cô.
Trên màn hình là bài viết cô vừa đăng, Lục Du Y thấy Cố Tử Húc đặt biệt danh cho cô thế mà lại là chân ngắn nhỏ.
Lục Du Y vừa định nói hắn xóa, đã thấy nội dung phía dưới.
Hắn bình luận dưới bài viết của cô
【Cho nên bọn tôi hôn môi.】
—— Đêm nay ánh trăng đẹp quá!
—— Cho nên hai người hôn môi?
—— Cho nên bọn tôi hôn môi.
Khóe miệng không ngừng giương cao, trong lòng Lục Du Y ngọt như đổ mật, đây là quà tặng Valentine tuyệt nhất.
Ngước mắt lên, Cố Tử Húc cong môi, vẻ mặt như nói “Anh làm rất tốt, khen anh đi”.
Lòng Lục Du Y dao động, đưa tay ôm gáy hắn, hôn lên.
Thẹn thùng có ích lợi gì đâu? Nói được làm được mới có!
So với lần chạm môi trước, lần này, Lục Du Y giật giật môi, cô chưa có kinh nghiệm thực chiến, trừ lúc nãy vừa hôn Cố Tử Húc xong, cô chỉ có thể dùng hiểu biết của mình, hé miệng, mút lấy môi Cố Tử Húc, mềm mại, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp bờ môi của Cố Tử Húc, non mềm.
Người của Cố Tử Húc cứng đờ, rõ ràng lúc nãy đã lật kèo được rồi, mới bao lâu, lại bị cô bé này lật lại.
Lòng tự ái của đàn ông làm hắn chuyển bị động thành chủ động, nâng mặt Lục Du Y mặt, hôn sâu.
Nụ hôn vừa kết thúc, hai người đều là thở hồng hộc.
Có người đỏ hai má, có người đỏ lỗ tai.
Không khí yên tĩnh, có hơi xấu hổ.
Lục Du Y móc lấy ngón tay út của Cố Tử Húc, bình tĩnh nói: “Sao anh cũng thở dốc?”
Cố Tử Húc nhíu mày, này là đang chê hắn hôn kém à?
“Em cũng có mà?”
“Vậy chúng ta có nên luyện một hồi không? Quen tay hay việc mà!”
“……” Thời điểm ngượng ngùng như thế, tại sao lại phải nói câu nói thế này? Cô không sợ ngại à?
“Cố chân dài.”
“Ừ.”
“Lần sau chúng ta thử hôn lưỡi đi!”
“……”
“Vừa nãy anh chủ động như vậy, em còn tưởng anh sẽ tiến sâu vào……” Giọng nói Lục Du Y càng ngày càng nhỏ, có vẻ cô nói ra cũng hơi ngại.
“…….” Cố Tử Húc thấy cô không biết hai chữ “rụt rè” viết như thế nào.
“Sao anh lại không nói chuyện!” Lục Du Y nhỏ giọng oán trách.
Cố Tử Húc cũng không biết làm sao, “Anh nên nói cái gì?”
Thấy Cố Tử Húc ngại một chút, Lục Du Y liền tấn công mạnh mẽ, Lục Du Y rõ ràng là đùa với hắn, “Thảo luận với em có nên không, còn có vấn đề nên tiến sâu vào như thế nào!”
Lục Du Y bây giờ mới cảm thấy mình gây chuyện, hình như cô cho cuộc trò chuyện này đi vào ngõ cụt rồi.
“Mấy cái này, anh cứ coi như em chưa nói gì đi.” Lục Du Y vội vàng tìm biện pháp xử lí, cô ngửa mặt nhìn trời, “A, đêm nay mặt trăng tròn quá!”
Cằm đột nhiên bị một nguồn sức mạnh nắm lại, mặt Cố Tử Húc trước mắt phóng to lên.
Con ngươi đen nhánh như nước suối tĩnh mịch, chóp mũi thẳng tắp khẽ đụng vào chóp mũi của cô, cả mặt viết chữ chăm chú và kiên định.
Hắn hỏi: “Em có hồi hộp không?”
Giống như biết trước lát nữa sẽ xảy ra cái gì, Lục Du Y nghe tiếng tim đập của mình ngày càng nhanh, nhắm mắt lại, nói: “Không hồi hộp.”
Hơi thở nóng bỏng phun trên mặt, giọng nói nam sinh tựa như truyền đến từ phía xa, “Được, cho em.”
Bờ môi lấp lên, không giống với hai lần trước lướt qua là thôi, mà là tiến vào vô cùng nhiệt tình, thành công chiếm đất, uốn lượn cùng nhau.
Lục Du Y xưa nay không hề biết Cố Tử Húc còn có thể mạnh mẽ bá đạo như vậy.
Hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở lấy hơi, quá nhiệt tình làm cho cô không chịu nổi.
Mặt trăng như cũng ngại ngùng, lặng lẽ ẩn mình vào trong tầng mây, để không gian riêng lại cho bọn họ.
Lần này, Lục Du Y là thật sự thẹn thùng.
Trên đường trở về, cô vẫn cúi đầu tùy ý để Cố Tử Húc kéo tay, cái đầu cúi thấp, không nói một lời.
Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa sốt sắng, hài lòng lại kích động, đúng là nhiệt tình quá, đúng là bá đạo quá, đúng là man!
Cố Tử Húc kéo tay Lục Du Y, tâm trạng rất tốt.
Cảm thấy mình đã tìm lại được tôn nghiêm đàn ông, quả nhiên không thể để bị trêu được, cảm giác lật kèo làm chủ vô cùng tốt, sau này phải cảm nhận nhiều một chút.
Hai người đi thẳng tới cửa ký túc xá.
Valentine, trước cửa ký túc xá nữ có từng đôi từng đôi tình nhân đứng, đều là ôm hoặc hôn nhau.
Lục Du Y lúc này vừa thấy hai người ôm hôn đã đỏ mặt, cô cũng không dám nhìn Tử Húc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Này, em đi vào đó nha.”
“Cái gì?” Chiều cao có chênh lệch, cô lại nói nhỏ như vậy, Cố Tử Húc không nghe rõ, hắn cúi người xuống, để sát lỗ tai vào Lục Du Y.
Lỗ tai Cố Tử Húc, trước đây Lục Du Y vô cùng muốn cắn một cái, bây giờ Lục Du Y lại sợ mình cắn xong sẽ bị Cố Tử Húc cắn lại.
Tuy rằng lòng thổn thức, nhưng mà, bây giờ ngoan một chút sẽ tốt hơn, chuyện hôm nay đã đủ để cô tiêu hóa rồi.
Lục Du Y nói to lên: ” Em nói em đi vào.”
“Ừ,” Cố Tử Húc đứng thẳng lên, lại hỏi cô: “Có muốn một cái goodbye kiss nữa không?” Ngữ điệu mang theo mùi vị trêu đùa nồng đậm.
Lục Du Y xấu hổ đưa tay đánh hắn, “Anh bị nghiện à!”
Cố Tử Húc rất vô tội, “Không phải do em đào tạo sao!”
“……” Mua dây buộc mình.
Cố Tử Húc nhìn cô bé một mặt ăn quả đắng, rất hào hứng.
Hắn xoa đầu Lục Du Y, “Vào đi thôi.”
Lục Du Y không có vào ngay, mà vẫy vẫy tay với hắn, ra hiệu hắn cúi người xuống.
Cố Tử Húc cúi người xuống, Lục Du Y khập khiễng hôn mặt hắn.
Bỗng nhiên nhớ ra miệng đã hôn rồi, mà còn chưa hôn mặt đâu!
“Ơ kìa? Anh đã chủ động như thế, sao lỗ tai lại đỏ nữa rồi? Anh còn thẹn thùng nữa à?” Lục Du Y kinh ngạc, như mới phát hiện ra châu lục mới.
“Khụ, nói thêm viêm họng, đừng nói nữa, đi vào đi.”
“Anh thẹn thùng à?”
“Đi vào.”
“À, chừng nào anh tới ký túc xá rồi nhắn tin cho em nha.”
“Được.”
Lúc Lục Du Y đi qua cửa ký túc xá, Cố Tử Húc ngơ ngác đứng tại chỗ, sờ mặt rồi lại sờ miệng.