Này! Chân Dài Của Em

Chương 41: “nếu không thì, anh ôm em?”



Trận mưa kéo dài hơn mười phút, nhỏ dần. Trên lá cây lâu lâu lại có một giọt mưa rơi xuống, tạo thành tiếng “Tách tách”.

Hội thao lại được tổ chức tiếp, bọn nhỏ mừng khôn kể xiết.

Mãi tới khi chuông năm giờ chiều reo, những người tình nguyện từ đại học N mới lê tấm thân mệt mỏi mà bịn rịn ngồi xe buýt về.

Dự án tình nguyện tuy rằng cực khổ, nhưng trong lòng lại được lấp đầy bằng niềm vui và sự hài lòng.

Mọi người trên xe bàn về những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm đó, trong xe vô cùng sôi nổi.

Lục Du Y tựa đầu lên vai Cố Tử Húc, xem nhìn ảnh và video hôm nay, lướt từng tấm từng tấm, Lục Du Y nhìn thấy tấm ảnh hôm nay phỏng vấn bọn nhỏ, Cố Tử Húc còn chụp hình cho cô và bọn nhỏ nữa.

Con nít bây giờ dù con nhỏ, nhưng tâm lý lại trưởng thành sớm, chuyện gì cũng biết, lúc phỏng vấn hôm nay còn có em nhỏ hỏi cô và Cố Tử Húc có phải người yêu không, còn nói chiều cao cô và Cố Tử Húc kém nhau nhiều lắm, khi hôn hơi khó.

Hừ hừ, thằng nhóc này, vừa nhìn là biết đã ghẹo không ít bé gái rồi!

Còn chuyện cô và Cố Tử Húc hôn nhau, hừ, ai nói hôn khó vậy? Hôn dễ lắm!

“Mấy em nhỏ này dễ thương quá.” Cố Tử Húc đột nhiên áp sát lại, nói một câu như vậy.

Lục Du Y ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn, anh ấy thích con nít à? “Anh thích con trai hay con gái?”

“Nào cũng thích.”

“Hì hì, vậy sau này chúng ta sinh một nam một nữ là được rồi.” Lục Du Y vẻ mặt mong đợi.

Lỗ tai Cố Tử Húc đỏ lên, sinh con? Cô đã nghĩ đến chuyện xa như vậy rồi? Bỗng nhiên có chút hoảng loạn, Cố Tử Húc nhìn sang chỗ khác, khó chịu nói: “Ý anh là ước mơ của bọn nhỏ này rất dễ thương.”

Lục Du Y cười trộm, cũng không vạch trần hắn.

Cô “À” một tiếng, lại nhớ lại ước mơ của các bạn nhỏ.

“Tốt quá! Còn nhỏ đã có ước mở của chúng mình rồi, dù không được thiết thực cho lắm, nhưng cũng có cái để nỗ lực, em thực sự là càng lớn càng đi lùi, lớn rồi, ngay cả sau này mình muốn làm gì cũng không biết.”

Nói xong, Lục Du Y thở dài thườn thượt, thật ra khi còn bé cô cũng có giấc mơ, muốn làm minh tinh, muốn làm cô giáo, suy nghĩ rất nhiều nữa! Nhưng bây giờ lớn rồi, lại không biết làm gì.

Đa số người tốt nghiệp xong sẽ làm nghề có liên quanh tới chuyên ngành của mình, nhưng cô lại không thích cái ngành này.

Sáng tác, tác giả mạng nhiều như vậy, lại có rất ít người dùng tay để kiếm cơm được?

Ôi, đúng là càng sống càng thực tế!

“Cố chân dài, sau này anh muốn làm gì?”

“Luật sư.”

Luật sư? Là một nghề phải tranh luận với khác đây!

“Anh có thích ngành của anh không?” Lục Du Y lại hỏi.

Cố Tử Húc trầm tư một lúc, “Không nói là thích hay không được, có điều, chắc chắn không phải là sở thích của anh.”

Lục Du Y không hỏi tiếp nữa, cô thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi, cô mới học năm nhất, suy xét ngành nghề cũng chưa xác định được, đợi lên năm ba rồi quyết định vẫn kịp, nên bây giờ cô vội cái gì!

Chính là ăn no không có chuyện làm, nghĩ quá nhiều.

Ngoài cửa xe, màu trời đã không còn sáng, mây đen rủ xuống, bên ngoài lại bắt đầu mưa.

Mưa lưu lại vết nước trên cửa kính, loang lổ, dày đặc, lộn xộn như tâm trạng của Lục Du Y.

Lúc xe tới trường, đèn hai bên ven đường đã được bật sáng, dưới ánh đèn màu vàng ấm có thể thấy được bụi mưa dày.

Trời mưa tất nhiên là muốn che chung dù với bạn trai rồi!

Lục Du Y vỗ vỗ cánh tay Cố Tử Húc, “Bung dù bung dù, em không mang ô.”

Không nghi ngờ gì Cố Tử Húc cũng ở đó, đi xuống xe trước, bung dù ra, sau đó nắm tay Lục Du Y đón cô xuống xe.

Bạn học phía sau, còn có người xuống xe rồi mà chưa đi xa đều quay về phía hai người bọn họ ồn ào, la “Ngược cẩu”!

Mưa dần lớn hơn, hạt mưa chảy liền mạch dọc theo tấm màng ô.

Giống như lần trước hai người che chung một cây dù ở hội thao, Cố Tử Húc che dù, nước mưa “ào ào” xối vào mặt Lục Du Y.

Lục Du Y lau mặt một cái, cả tay toàn là nước dù ô lệch về phía mình, nhưng cô cảm thấy mình không che dù như vậy.

Lục Du Y giơ tay cầm lấy cán ô, “Để em cầm cho!”

Chính mình bung dù, nên tình huống sẽ khá lên chứ nhỉ!

Nhưng mà, Lục Du Y vẫn đã nghĩ quá đơn giản.

Nếu một gái bung dù:

Đầu tiên, cô phải đưa tay lên rất cao, hơn nữa dù của Cố Tử Húc lại rất nặng, cho nên cầm chưa được bao lâu, cánh tay Lục Du Y đã mỏi nhừ.

Thứ hai, Cố Tử Húc quá cao, hắn đã cúi đầu, ô vẫn kề sát đầu hắn, làm hắn khó chịu.

Thứ ba, ô dù được nâng lên rất cao, mưa vẫn tạt vào mặt Lục Du Y.

Lau nước mưa trên mặt, Lục Du Y quyết định không cầm nữa.

Cô nhét dù vào trong tay Cố Tử Húc, “Cầm.” Rồi đem cặp sách từ trên lưng tới trước ngực lấy ra một cây dù.

Lông mày Cố Tử Húc nhíu lại, “Không phải em nói không mang ô à?”

Lục Du Y mặt không đỏ tim không đập, “Lúc đó là em muốn che chung dù với anh thôi, là vinh hạnh của anh đó.”

“Bây giờ không muốn nữa?”

Lục Du Y lắc đầu, “Không muốn nữa. Mơ và thực khác nhau, không có tí lãng mạn nào hết.”

Vò đầu nghĩ nghĩ, Lục Du Y nói bằng giọng tiếc rẻ: “Chân dài, sau này chúng ta không hưởng thụ được niềm vui chạy trốn trong mưa được rồi!”

“……” Cố Tử Húc đưa bàn tay vào dưới tán ô của Lục Du Y, xoa đầu cô, “Nếu không thì, anh ôm em?”

Chàng trai cầm dù, cô gái bị mưa tạt.

Cô gái cầm dù, chàng trai bị dù ép.

Vậy anh ôm em che dù là được rồi.

Lục Du Y giơ cao ô lên, nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn xen lẫn cùng mưa bụi nhạt nhòa của Cố Tử Húc, mơ mơ hồ hồ, mang theo nụ cười.

“Thật hả?” Lục Du Y có chút mong chờ, có mừng rỡ, còn có chút hồi hộp.

Cố chân dài cũng biết nói lời yêu rồi! Hơn nữa còn thành công ghẹo cô!

Vẻ mặt Cố Tử Húc chân thành, hắn còn duỗi tay ra là tư thế ôm ấp, “Ừ, thật mà.”

Miệng Lục Du Y không thể ngừng cười, cái cảm giác này tốt quá!

Có điều, bây giờ cô mới không để Cố Tử Húc ôm đi đây, học kỳ mới, nhà ăn mới mở thêm vài quầy, cái nào ăn cũng ngon hết, gần đây cô không quản được miệng mình, chân còn không nhúc nhích được, tăng cân nhiều lắm! Nếu như ôm, cân nặng của cô sẽ bị bại lộ!

Bại lộ cân nặng của mình cũng chẳng sao, mà lỡ Cố Tử Húc bế cô không đi được luôn thì làm sao? Cố Tử Húc xấu hổ hay cô xấu hổ đây?

Thấy suy nghĩ của mình vô cùng hợp lý.

Thế là, Lục Du Y như người lớn tuổi vui mừng không ngớt, vỗ vỗ cánh tay Cố Tử Húc, “Chàng trai này, cậu nghĩ như vậy tôi rất vui, mấy ngày nay cũng không toi công thương cậu ha!”

Cố Tử Húc bật cười, gõ nhẹ đầu cô một cái, giọng nói cưng chiều, “Lắm mồm.”
Nửa học kỳ sau, các tổ chức và các câu lạc bộ lớn đã tới lúc làm một vài chuyện vô cùng quan trọng, đó là thay bộ trưởng và chuyển sang nhiệm kỳ mới.

Buổi họp tuần này, tất cả chuyện bộ phận văn thể và bộ phận nhiếp ảnh chỉ có chuyện này.

Buổi tối lúc đi ăn cơm, Lục Du Y có nhắc tới chuyện này với Cố Tử Húc.

“Anh có định tranh cử làm chủ tịch không?”

Cố Tử Húc lắc đầu, “Không.”

“Vậy anh muốn đi thi thạc sĩ hả?” Lục Du Y thấy với thực lực của Cố Tử Húc, ứng cử chủ tịch cơ hội được là rất lớn, không tranh cử, có lẽ là do sợ làm trễ nãi chuyện khác?”

“Không phải thi.” Cố Tử Húc ngừng lại, nói tiếp: “Anh định tốt nghiệp xong sẽ đi làm việc luôn.”

“Làm việc à,” Lục Du Y lầm bầm, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một chủ đề phiền phức, không tự chủ được mà hỏi ra miệng, “Anh định ở lại thành phố N hay sao?”

Cố Tử Húc há miệng, nói ra hai chữ, “Về nhà.”

“Luật sư?”

“Ừ.”

“À.” Lục Du Y đáp một tiếng.

Hai người đều im lặng.

Lục Du Y nhíu mày, sau này Cố Tử Húc phải về thành phố S, còn cô thì sao? Về thành phố W hả? Không phải cô còn có mối quan hệ lâu dài với Cố Tử Húc à? Vậy nếu sau này vẫn hẹn hò, hai người ở thành phố nào đây?

Lắc đầu, bây giờ không nên nghĩ tới mấy thứ này.

Lúc này mới năm một thôi, coi như đợi tới lúc Cố Tử Húc tốt nghiệp vẫn còn hai năm nữa! Bây giờ không muốn nói mấy thứ không vui này nữa!

“Không nói cái này nữa, chân dài, tuần này tụi mình chưa đi xem phim nữa, gần đây có một phim……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.