Này, Đến YY Đi

Chương 54: Dằn vặt



Thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới ngày sinh nhật của Cố Lẫm.

Tịch Du đau khổ phát hiện ra cậu đã hoàn toàn quên không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh. Ra ngoài mua quà hẳn là không thể, chưa tới một tiếng nữa anh Cố Lẫm sẽ về nhà. Tịch Du phiền não suy nghĩ nên tặng cá gì tự tay mình làm được.

Nghĩ mãi mà không ra, cậu chỉ đành đi cầu Baidu cứu giúp.

“Tiểu thụ tặng quà sinh nhật gì cho tiểu công thì mới tốt?”

Đáp án 1: Dâng lên cây hoa cúc của cậu o(*////▽////*)q

Câu này vừa nhìn đã thấy không đứng đắn, hơn nữa, hoa cúc đã sớm hiến cho người ta rồi, còn gì bất ngờ nữa đâu.

Đáp án 2: Trang sức tình nhân thì sao?

Cần phải ra ngoài mua, bỏ qua.

Đáp án 3: Thấy anh ấy thích cái gì thì tặng cái đó.

Anh Cố Lẫm thích tôi nè QAQ Vậy chẳng phải giống đáp án 1 sao?



Nhìn cả đống đáp án vẫn không thấy cái nào có thể thỏa mãn tình hình thực tế hiện nay của cậu.

Đáp án 10: Nấu một bữa cơm đi, nếu như cho tới giờ cậu chưa từng làm điều này vì anh ấy, tặng quà sinh nhật như vậy có thể biểu hiện tâm ý.

Tịch Du đột nhiên thấy trước mắt tỏa sáng, đúng nha, chính xác là từ trước tới giờ đều là Cố Lẫm làm cơm, cậu đã có thói quen để anh làm. Hơn nữa lúc này thật vừa vặn, hôm qua Cố Lẫm đã mua sẵn thức ăn cho hôm nay, còn đặt trong tủ lạnh, nguyên liệu nấy ăn đã chuẩn bị sẵn, sắp xếp hết rồi.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Tịch Du nghĩ quà sinh nhật nên làm cái này. Vì vậy cậu mau chóng tìm một thực đơn dành cho người mới bắt đầu nấu ăn trên baidu. Chỉ cần chiếu theo thực đơn, dù không làm ra được sơn hào hải vị, Tịch Du hạ thấp yêu cầu, chỉ cần ăn được là được.

Quan trọng nhất là tình cảm, mùi vị gì đó đều có thể bỏ qua.

Tịch Du lượng sức mà làm, chọn những món ăn đơn giản. Nấm hương xào rau, trứng xào cà chua, sườn xào chua ngọt, lại thêm một bát canh rong biển.

Chưa tới một tiếng là xong, Tịch Du nghĩ hẳn vậy là đủ, vì thế cậu vào nhà bếp vo gạo, trước tiên dùng nồi cơm điện nấu cơm.

Bởi vì Tịch Du ngồi xe lăn, vị trí thấp nên khi thái thịt hoàn toàn không thấy mệt, đợi tới khi bỏ thức ăn vào nồi bắt đầu xào, cánh tay bị mỡ bắn đau. Có lúc ngón tay không cẩn thận chạm vào mép nồi, bỏng da, bắt đầu sưng đỏ.

Cậu vừa đều tay dùng xẻng đảo thức ăn phòng ngừa làm cháy, vừa bồn chồn nghĩ khi Cố Lẫm mới học nấu ăn có làm ra mấy món tức cười không, thực sự rất muốn xem thử.

Tâm tư xấu xa nổi lên, đôi khi thấy một người quá mức ưu tú, bạn sẽ có ý nghĩ muốn nhìn thấy một mặt người đó không am hiểu.

Hậu quả của việc phân tâm là vài món bị cháy, đen sì sì, thoạt nhìn làm người ta rất không muốn ăn.

Trước tiên, Tịch Du bỏ thức ăn trong nồi lên đĩa, nhìn vài cọng rau đen vô cùng chiếm tỷ lệ không quá lớn, Tịch Du nghĩ một chút rồi dùng đũa gắp những cọng rau nhìn đẹp mắt để lên trên.

Cái này gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa? Chút ý tưởng thông minh ấy không tệ, Tịch Du đắc ý, đặt thức ăn lên bàn, lại lấy một cái bát úp lên phía trên muốn khiến anh kinh hỉ.

Làm xong một món, Tịch Du hăng hái tin tương tiếp tục nấu ăn.



Khi Cố Lẫm trở về, vừa vào cửa, anh đã ngửi được mùi thức ăn, đang định đi vào nhà bếp thì Tịch Du lại gọi anh vào phòng.

“Anh Cố Lẫm, anh đi tắm trước đi.”

Bởi vì còn chưa tới giờ ăn tối, Tịch Du vội vàng giúp Cố Lẫm đi tắm trước.

Cố Lẫm nhìn đôi mắt Tịch Du không giấu được tâm tình, đồng ý vào phòng tắm.

Tịch Du nhân cơ hội mở weibo, chụp lại thành quả mình vừa làm đăng lên weibo.

Du lai du khứ: Lần đầu tiên làm cơm sinh nhật cho người nào đó, mọi người phối hợp một chút, đừng @ anh ấy, để cho người ta bất ngờ ^_^ [Ảnh]

YY: Người nào đó﹁_﹁ Xưng hô kiểu hờn dỗi.

YY: Lần đầu tiên làm không tệ, biểu dương một chút.

YY: Cậu xác định không tag thì đại thần sẽ không nhìn thấy sao?

Trái ớt: Sai rồi nha, đại thần thích ăn cậu hơn﹁_﹁

Cam ngọt không ngọt: Không ngờ cậu nấu cơm, xác định không phải mua bên ngoài chứ!



Có người khích lệ cổ vũ, song cũng không tránh được những người cố ý vạch lá tìm sâu.

Du lai du khứ trả lời Trái ớt: Chủ ý xấu, không đáng thông qua.

Du lai du khứ trả lời Cam ngọt không ngọt: Đương nhiên tự tôi làm rồi, hứ ╭(╯^╰)╮



Tịch Du vừa vẽ tranh vừa nhìn thời gian, giờ cơm tối ngày càng đến gần. Cho tới khi Cố Lẫm tắm xong đi ra, chờ anh mặc quần áo, lau tóc rồi đi ra ngoài, Tịch Du cũng bám đuôi theo sau.

Trong nhà bếp tràn ngập mùi hương, Cố Lẫm đương nhiên ngửi được.

“Du Du, em gọi thức ăn bên ngoài à?”

Anh nói lời này khiến Tịch Du nghĩ rằng: anh Cố Lẫm tưởng mình thương anh ấy vất vả làm việc nên mới mua thức ăn để anh bớt khổ cực. Được rồi, chắc là để anh ấy tin rằng mình tự làm cơm sẽ có chút khó khăn.

Tịch Du đẩy xe tiến lên phía trước Cố Lẫm, khi anh ngồi vào chỗ của mình, cậu nhanh tay nhấc cái bát úp bên trên lên. Giới thiệu từng món một, đây là nấm hương xào rau Du Du làm, đây là trứng xào cà chua Du Du làm, đây là sườn xào chua ngọt Du Du làm, đây là canh rong biển Du Du làm.

Đặc biệt nhấn mạnh là do ai làm, lặp đi lặp lại tới bốn lần, cái này hẳn đã rõ ràng.

Sau đó Tịch Du quan sát phản ứng của Cố Lẫm, trong lòng cẩn thận nghĩ: Mau khen em đi, mau khen em đi, lần đầu tiên em làm cơm cho anh đã giỏi như vậy.

Thấy sắc mặt Cố Lẫm vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường.

Chắc anh không đến mức vui tới phát khóc chứ? Tịch Du nghĩ, chỉ thấy Cố Lẫm chậm rãi gắp một đũa rau. Món này Tịch Du đã nếm thử, rất không tệ, vì vậy lòng tin mười phần chờ phản ứng khen ngon của Cố Lẫm.

Vừa ăn vào, đôi mày anh chau lại, Cố Lẫm ho khan một tiếng, vươn tay bên mép, miếng rau kia đã bị anh “ghét bỏ” nhổ ra.

Phản ứng so với tưởng tượng của Tịch Du hoàn toàn khác một trời một vực. Rõ ràng rất ngon mà, hơn nữa dù có khó ăn thì anh Cố Lẫm cũng phải giả vờ an ủi cậu chút chứ.

Tịch Du chưa từ bỏ ý định, cũng gắp một đũa. Thực sự rất ngon mà!

Cậu cho thức ăn vào miệng, cố gắng nhai to thể hiện mình đang bất mãn, “Tuy rằng so ra thì kém anh Cố Lẫm làm, nhưng vẫn có thể ăn được mà. Bộ dạng ghét bỏ của anh thật quá đả kích người ta.” Sau đó cậu nhấc đũa và cơm vào miệng, ăn ngấu ăn nghiến.

Cố Lẫm gắp ra trong đĩa ra một cọng, sau đó đặt vào trong bát Tịch Du, ý bảo cậu tự nhìn xem.

Tịch Du do do dự dự bỏ vào miệng, dù sao ăn cũng không chết người được.

Nhai nhai vài cái, bộ mặt cậu thoáng chốc biến dạng, sau đó nhè ra toàn bộ.

“Còn sống.”

Cố Lẫm gật đầu, dùng đũa chọn ra vài cọng khác, “Chỗ này cũng còn sống.”

Sao anh có thể nghiêm túc nhận xét thức ăn cậu nấu như vậy, Tịch Du thừa nhận, Cố Lẫm chỉ nói dăm ba câu thôi cậu đã bị đả kích vô cùng. Mặc kệ chất lượng thức ăn làm sao, anh Cố Lẫm không nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong đó sao?

Thấy bộ dạng xoi mói của Cố Lẫm như vậy, Tịch Du lầm bầm: “Hôm nay sinh nhật anh, em làm cơm cho anh ăn vậy mà anh dám ghét bỏ như vậy, hừ.”

Sau khi Cố Lẫm đánh giá nghiêm túc một vòng, biểu thị các món khác coi như tạm được, khen cậu vài câu, Tịch Du đã thấy có chút lâng lâng, bao nhiêu oán giận trong đầu biến sạch.

Thấy bàn tay cầm đũa của Tịch Du là lạ, Cố Lẫm vốn thận trọng rất nhanh đã nhận ra, “Tay em sao thế?”

Tịch Du nhìn anh, sau đó giải thích: “Vẽ tranh quá lâu nên đau tay ý mà.”

Cố Lẫm híp mắt, vươn tay tóm lấy tay phải của cậu, chỉ thấy bên trái ngón trỏ cùng ngón cái đều bị mưng mủ lên, hiện ra màu trắng xanh, xung quanh còn đỏ ửng.

Tịch Du rụt ngón trỏ về muốn che giấu, nhưng Cố Lẫm vẫn nắm chặt lấy tay cậu.

Tịch Du cười cười, ngại ngùng nói: “Anh nói xem có phải em đúng là thành sự chẳng đủ, bại sự có thừa không?

Có những người dù có cố gắng làm việc mình không am hiểu thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả mình muốn. Cả một bàn cơm chẳng ai động đũa, Tịch Du khó chịu vô cùng, quả là cậu làm rất khó ăn.

Tịch Du khó kiềm nén được sự thất vọng đang trào dâng, tình huống hiện tại đối lập hoàn toàn với tưởng tưởng ban đầu của cậu.

Cố Lẫm thở dài một hơi, xoa xoa đầu cậu, trong mắt tràn ngập tình cảm yêu chiều ấm áp, dịu dàng nói: “Đứa nhỏ ngốc.” Sau đó anh ôm lấy người ta đi vào phòng ngủ.

Tịch Du không hiểu ý tứ của anh, sợ ngã nên phải ôm chặt lấy cổ anh.

Phòng ngủ, giường…

Chẳng lẽ anh Cố Lẫm không hài lòng với quà sinh nhật của mình nên tự chủ trương đổi lấy cái khác sao?

Tịch Du nhất thời cảm thấy cúc hoa căng thẳng, tuy rằng phía dưới nhiều ngày không động tới đã khỏi hẳn, đổi món quà khác để bù đắp cũng không sao, nhưng không nên là cái này. Buổi tối làm sao cậu có thể tham gia ca hội được? QAQ

Cố Lẫm nhẹ tay đặt người lên giường, Tịch Du khẩn trương nhìn anh, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ trốn. Cố Lẫm lấy từ hộp kim chỉ ra một cái kim, vô cùng bình tĩnh nói:

“Để anh giúp em chọc mủ.” Sau đó anh nắm lấy ngón trỏ của Tịch Du, muốn đâm xuống. Cậu vội vàng dùng tay kia cản lại, ngăn hành động của anh.

“Qua vài ngày tự nó sẽ khỏi.”

“Ngoan, để lâu sẽ khó chịu, không đau đâu.” Anh kiên trì dỗ dành như dỗ trẻ con vậy.

“Em không muốn.” Tịch Du rụt tay thoát khỏi anh, sau đó dùng bàn tay không bị thương ôm lấy nó, phòng ngừa cái tay đáng thương lại rơi vào tay Cố Lẫm lần nữa.

Cố Lẫm chỉ buông kim xuống, ngồi tựa lên giường im lặng, không nói gì nữa.

Bầu không khí trở nên không thích hợp, Tịch Du ngẩng đầu nhìn anh, hé miệng muốn nói lại nuốt vào. Anh Cố Lẫm không để ý tới mình, đây là dỗi sao?

Chẳng qua bao lâu, thực sự không chịu nổi không khí trầm mặc như vậy, Tịch Du thất bại. Cậu chậm rãi đưa tay tới trước mặt Cố Lẫm, ủy khuất nói: “Vậy anh đâm đi, nhẹ một chút.” Sau đó quay đầu đi không dám nhìn ngón tay đáng thương phải đối mặt với hình phạt thảm khốc.

Chỉ hơi đau nhói một chút, sau đó cảm giác đau đớn tiêu tan hoàn toàn. Tịch Du cho rằng đã xong, không ngờ Cố Lẫm lại vào phòng vệ sinh bưng ra một chậu nước nóng.

Σ(°△°|||) Đây là sao?

Giống như sớm dự đoán được Tịch Du sẽ bỏ trốn, trước khi cậu kịp phản ứng, toàn bộ tay phải của cậu đã bị anh nhúng vào trong nước.

“A a! Bỏng chết mất…”

Tay Tịch Du bị Cố Lẫm giữ chặt tầm 3 phút, không biết là đã chết lặng trong đau đớn hay là đã quen với độ ấm của nước. Lau khô tay xong, bôi thêm thuốc tiêu độc, lúc này mới kết thúc một phen dằn vặt.

Tịch Du đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm tay mình mà mặc niệm. Bị thương một chút xíu lại phải băng cả tay, sao lại phải chịu trách nhiệm liên đới thế chứ?

Tịch Du như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên Cố Lẫm hỏi.

“Lần trước tặng em dây chuyền, còn đeo không?”

Tịch Du gật đầu, “Đương nhiên còn, mỗi ngày em đều đeo.” Nói xong, cậu lôi chiếc vòng trang sức treo nhẫn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.