Cố Lẫm lấy từ trong túi ra một cái nhẫn, rồi ngồi xuống cùng một chỗ với Tịch Du đang khua chân múa tay.
Hai chiếc nhẫn thiết kế giống nhau, chỉ khác kích cỡ. Chiếc trong tay Cố Lẫm nhỏ hơn một chút. Anh đeo nó vào ngón tay cậu, rất vừa vặn.
Tịch Du nhìn vật trên tay mình, lại nhìn sang chiếc mình đang cầm trong tay. Hai tay cậu vòng ra sau cổ, tháo dây chuyền ra, lấy nhẫn xuống.
Cậu học theo anh, nắm lấy tay Cố Lẫm đeo vào ngón tay anh.
Như vậy tức là hai người đã trói chặt đối phương. Cậu cùng anh khẽ cười. Nhẫn tình nhân tuy chỉ là một loại hình thức, nhưng trong lòng họ đều là biểu hiện của yêu thương.
“Sinh nhật em, anh tặng em nhẫn, sinh nhật anh, anh vẫn tặng em nhẫn.” Tịch Du nói.
Cố Lẫm nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Em có thể tặng chính mình cho anh.”
Nghe xong câu này, mặt Tịch Du đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm: “Em chẳng phải… đã sớm là của anh rồi hay sao?” Cậu xiết chặt tay thưởng thức chiếc nhẫn, lật tới lật lui, muốn khiến mình không quá mất tự nhiên.
Khi hơi thở quen thuộc xâm nhập, Tịch Du biết Cố Lẫm muốn làm gì, nhắc nhở anh: “Một lát nữa anh còn có ca hội.”
Tịch Du chần chờ một chút, vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Hai phiến môi tách ra một khoảng. Đầu lưỡi mạnh mẽ vọt vào. Tịch Du dường như còn cảm nhận được mùi vị thức ăn khét lẹt. Cậu quen thuộc ôm lấy cổ người đàn ông bên trên mình, đón ý hùa theo. Cố Lẫm chỉ hôn một lúc rồi dùng tay nâng mông Tịch Du lên, ôm qua ngồi trước máy tính.
Cố Lẫm ngồi trên ghế, Tịch Du ngồi trên đùi anh, hai người quấn quít cùng một chỗ rất thân mật. Tịch Du từ chối một chút, muốn Cố Lẫm tới nhà bếp mang xe đẩy qua.
Dù còn nửa tiếng nửa mới tới giờ bắt đầu ca hội, nhưng trong phòng YY của Cổ Ý vẫn có hơn 500 người đến chờ, đồng thời còn chậm rãi tăng lên.
Quản lí viên chỉ có áo vàng, luôn không ngừng bận rộn đổi màu áo cho các nick trắng khác. Cố Lẫm mở YY của Tịch Du, gõ số YY của Tịch Nguyệt.
Du lai du khứ: Tịch Nguyệt, đổi áo đỏ cho nick này.
Tuy rằng ID là tên nick của Tịch Du, nhưng từ cách ăn nói của người này mà Tịch Nguyệt có thể nhận ngay ra đó là ai.
Tịch Nguyệt: ﹁_﹁ Đại ca, hôm nay anh chuẩn bị tới diễn trò thân mật ân ái sao? Du Du đâu?
Du lai du khứ: Đang ngồi trên đùi tôi ^_^
Tịch Du túm lấy cổ áo sơ mi của Cố Lẫm lăn lộn ngọ nguậy, bất đắc dĩ nhìn Cố Lẫm thích làm gì thì làm với nick YY của mình.
Tịch Nguyệt: Cô dâu đã thay áo, mời ra ngoài tiếp khách.
Tịch Nguyệt nói xong câu đó, nick của Tịch Du lập tức lên mic.
Trên khung bình luận vốn đã có người nói các loại câu buồn chán như “Sao đại thần còn chưa tới?” “Sao còn chưa đến giờ?”, thoáng cái đã chuyển thành đội hình chiến đấu thống nhất.
YY: Du Du?
YY: Tiểu trang trí?
YY: Vị kia nhà đại thần?
…
Cả đoàn người nghiêm chỉnh hoan nghênh người lên mic tên “Du lai du khứ”.
Cố Lẫm mở mic, alo hai tiếng, sau đó bắt đầu nói.
Vì vậy khung chat lại điên cuồng nhảy chữ.
YY: o(╥﹏╥)o Rốt cục đợi được rồi!
YY: Đại thần, đại thần, nhìn đây nè, em là fan NC của anh!
YY: Thần tượng, đừng quên phúc lợi, đến đây đi!
YY: Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh cùng tiểu trang trí mãi mãi hạnh phúc!
Có người gửi một câu như thế, vì vậy tất cả phía dưới được copy paste theo.
YY: Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh cùng tiểu trang trí mãi mãi hạnh phúc!
YY: Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh cùng tiểu trang trí mãi mãi hạnh phúc!
…
Bây giờ Cố Lẫm cơ bản đều lui về phía sau màn, thấy nội dung trong khung chat cũng tùy ý trò chuyện.
“Cảm ơn lời chúc của mọi người. Du Du, nào, tới bắt chuyện cùng mọi người đi.” Giọng nói của anh giống như ông chú dỗ dành bé shota, Tịch Du vốn đã mất tự nhiên, lại còn nhìn thấy khung chat nhắn lại nhanh cuồn cuộn như sóng.
YY: Hợp thế gì đó là tuyệt nhất ~(≧▽≦)/~
YY: Du Du, tùy tiện nói vài câu đi, rất thích thanh âm của cậu nha, nhéo mặt.
YY: Lần đầu tiên vây xem hiện trường hai người, rất hạnh phúc, em thuộc đảng YY.
…
Có rất nhiều người chưa từng nghe qua hiện trường thanh âm của Tịch Du cho nên vô cùng kích động nhắn trên khung chat biểu lộ khát vọng cực độ của mình. Cơ hội khó có được đó, bỏ lỡ sẽ không còn lần nữa, nhất định phải nắm thật chặt.
Tịch Du lườm Cố Lẫm một cái, sau đó nói trên mic.
“Chào buổi tối cả nhà, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ tôi.” Dừng lại một chút, “Cùng Cổ Ý, mong mọi người hôm nay có thể chơi đùa hài lòng.”
Nói xong, cậu quay sang nhìn Cố Lẫm, đôi môi mấp máy không phát ra thanh âm nói, “Đến anh.”
Những người nghe vẫn vô cùng thỏa mãn khi thấy chính chủ bắt chuyện như vậy.
Ca hội của Cổ Ý tuy rằng nói không mời khách quý nào, nhưng khó có thể cấm được bạn bè tốt của Cổ Ý tới ủng hộ, còn các fan đều dùng một loại nick thống nhất ngồi xổm một chỗ chờ thần tượng. Hơn nữa dù không có các CV nổi tiếng tới hát tặng, chỉ cần nhìn Cổ Ý cùng tiểu thụ nhà anh ấy thân mật ân ái cũng đủ rồi.
Đã có nhiều fan tinh mắt nhận ra người tới hỗ trợ. Ví dụ như Sơ Tử, Kính Tử, Cam ngọt. Thấy Sơ Tử cùng Kính Tử, mọi người còn có thể chờ mong nhìn hai người này ân ái ngọt chết người không đền mạng.
Ca hội bắt đầu, thuận theo lịch trình thông thường, trước tiên Cổ Ý tùy tiện nói vài lời dạo đầu, sau đó cứ thế mà hát những bài đã chuẩn bị.
Tịch Du ngồi trên đùi Cố Lẫm cũng đã thành quen, rất yên tĩnh lắng nghe Cổ Ý hát.
Những người trong máy tính nghe hiện trường biểu diễn của Cổ Ý, Tịch Du cũng đang nghe hiện trường. Thanh âm từ tính của anh vang lên bên tai, mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến cậu si mê.
Thấy phía dưới không ngừng có người tặng hoa, Tịch Du cũng muốn góp phần. Cố Lẫm thường hay nhìn màn hình để hát. Cậu chuyển lời bài hát thành tự động thay đổi để khi mở thêm một nick YY khác không ảnh hưởng tới phụ đề của màn hình YY bên dưới.
Vì vậy trên màn hình bỗng xuất hiện:
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ một đóa hoa tươi.
Tịch Du nhấn liên tục vài cái, hệ thống nhảy ra thông báo.
Xin lỗi, ngài còn 297 giây nữa mới tích lũy thêm một đóa hoa.
Đẳng cấp của cậu quá thấp, chỉ có thể tặng một đóa hoa, Tịch Du không thể làm gì khác hơn là chờ thời gian trôi qua, thế nhưng 300 giây quá dài, đủ thời gian cho Cố Lẫm hát hai bài.
Tịch Du không chờ được, vì vậy tự chọn icon Hoa của YY.
Chính là hoa hồng đó.
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ một đóa [Hoa]
Còn tự nói rõ như vậy.
Tịch Du phát xong một đóa, khi muốn tiếp tục gửi tiếp, hệ thống đáng ghét lại nhảy ra thông báo.
Xin không gửi tin trùng lặp.
( ̄_ ̄|||)
Vậy hai đóa.
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ hai đóa [Hoa] [Hoa]
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ ba đóa [Hoa] [Hoa] [Hoa]
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ bốn đóa [Hoa] [Hoa] [Hoa] [Hoa]
…
Dần dần, Tịch Du chơi cái này đến nghiện, càng không ngừng tăng thêm, tới khi cậu gần như sắp sửa chiếm hết khung chat, Cố Lẫm mới không nhịn được bật cười.
Thú vui bị cắt đứa, Tịch Du nghiêm túc nhắc nhở Cố Lẫm lo mà hát cho tốt đi, bởi vì Tịch Du gõ chữ trên khung chat nên cậu vẫn luôn theo dõi tin tức trên đó.
Lời cậu vừa nói ra tiếng đã bị họ nghe thấy hết rồi.
YY: Hoa hồng của Du Du chọc mù mắt em rồi.
YY: “Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ x đóa [Hoa]” gì đó thoạt nhìn quá đáng yêu.
YY: “Lo mà hát cho tốt đi!” Giọng điệu một chút lực uy hiếp cũng không có trái lại khiến người ta rất muốn đẩy ngã cậu.
YY: Cầu tiểu trang trí lên mic làm nũng…
…
╭(╯^╰)╮ Tôi mới không lên mic cho các cô xem. Tịch Du nghĩ vậy trong lòng.
Cố Lẫm hát xong năm bài, nghỉ ngơi một hồi, mấy người bạn thân bị Tịch Nguyệt tha lên mạng, chúc phúc anh vài câu. Sơ Tử cùng Kính Tử hợp xướng một bài, mọi người đều vô cùng mong chờ người không biết hát – Cam ngọt, bởi vì Cam ngọt hát rất tệ, 80% là lệch nhạc, hoàn toàn có thể nghe ra giọng của ca sĩ chính.
Ấy thế mà Cam ngọt lại từ chối, nói rằng tới nửa đêm sẽ mang đến cho mọi người một màn bất ngờ. Tỏ ra thần bí như vậy khiến ai cũng tò mò, đồng ý bỏ qua cho cậu ta, có một số fan nhỏ tuổi phải out chỉ có thể đau khổ cầu xin mọi người ghi âm lại cho họ.
Tới màn các fan xin phúc lợi, là Tịch Nguyệt đề nghị màn này với Cổ Ý và được anh đồng ý. Trong thời gian quy định, mọi người phải cướp được mic. Mười người đầu tiên sẽ được nhận phúc lợi, có thể đề nghị yêu cầu với Cổ Ý. Luật chơi đã đưa ra, không quá khó làm, tự nhiên sẽ không có ngoại lệ.
Tịch Du cũng xoa tay nóng lòng muốn thử. Bởi vì hai người dùng chung máy tính nên Cổ Ý phải mở mic tự trò chuyện để không làm Tịch Du bị lỡ cơ hội. Vì vậy để Tịch Nguyệt làm chủ trì.
Cổ Ý tới đếm người thời gian.
3—-2—-1, có thắng hay không còn phải tùy thuộc vào tốc độ mang của mọi người.
Số 10, Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ.
May mắn thay, vừa kịp vị trí cuối cùng, Tịch Du hưng phấn hô to: “Meo, em cướp được rồi!” Thanh âm kích động của cậu tất nhiên truyền vào trong microphone.
YY: QAQ Cậu muốn gì mà đại thần chẳng đưa, sao còn cướp của chúng tôi?
YY: Aa, thật xui xẻo, ghét nhất số 11.
YY: ~(≧▽≦)/~ Cướp được rồi, các chị em muốn phúc lợi gì, tôi có thể giúp các cô hỏi.
YY: Tiếng chuông báo thức.
YY: Để đại thần tiếp một bộ chủ dịch thụ đi﹁_﹁
YY: Tôi muốn biết thần tượng béo gầy thế nào ≧m≦ tôi thật xấu xa mà!
…
Dựa theo thứ tự chiếm mic, các cô gái lần lượt cầu phúc lợi từ thần tượng của mình.
Có tiếng chuông rời giường, tiếng chuông tin nhắn, tiếng chuông chúc ngủ ngon, tiếng chuông điện thoại, đều là những người “thanh khống(1)”, những gì muốn đều liên quan tới phương diện này. Tịch Du cướp được mic, rất nhanh đã tới phiên cậu, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ đòi phúc lợi gì. Không thể lặp lại những yêu cầu trên, nếu không sẽ rất lãng phí cơ hội này.
Tịch Du nhìn khung bình luận, rất nhiều người yêu cầu hôn.
Đáng tiếc cô bạn số 9 lại không nghe thấy lời kêu gọi của quần chúng nhân dân.
“Xin hỏi thần tượng thổ lộ với Du Du thế nào?”
YY: Meo, vấn đề này cũng không tệ, cầu tái hiện hiện trường.
…
Cố Lẫm quay sang nhìn Tịch Du, trong đầu cậu hồi tưởng lại xem Cố Lẫm đã thổ lộ với mình ra sao. Sau đó chợt nghe anh trắng trợn nói: “Tôi nhớ rõ, hình như tôi trực tiếp dùng hành động chứng minh, đấy cũng coi như thổ lộ đi.”
Cô bạn số 9 tiếp tục hỏi: “Hành động gì? Là cái hành động em đang nghĩ tới sao?”
Cố Lẫm khiến các cô ấy tò mò, xong lại chỉ nói nửa vời, “Vấn đề này tôi đã trả lời xong, được rồi, người tiếp theo.”
Mặc dù đó không phải đáp án thỏa mãn, nhưng đến phiên tiểu trang trí cầu phúc lợi cũng khiến mọi người vô cùng mong chờ.
Kỳ thực Du Du đã sớm nghĩ ra rồi. “Thấy mọi người mong muốn đại thần hôn qua mic như vậy, để anh ấy hôn mỗi người một cái đi.”
YY: o(*////▽////*)q Đã chuẩn bị tốt rồi, đến đây đi.
YY: Nhất định phải hôn một cái thật sâu!
…
Như trong dự liệu, từ trong loa thẳng thắn lưu loát phát ra tiếng hôn. Nhưng ngay sau đó là tiếng Tịch Du nổi giận: “Đáng ghét! Lưu manh! Em muốn là hôn qua mic, hôn qua mic cơ!”
Tình huống này quá rõ ràng, tất cả mọi người có chút hả hê.