Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 1: Hồi kí của cơ tiểu thiên





Ta đã nhớ không rõ mình từng sống bao nhiêu năm nữa rồi.

Chỉ khi ta mà cố nhớ lại thì những mảnh ký ức ấy thì tâm trí ta sẽ mơ hồ mà ngược dòng thời gian chạm đến những thời điểm xa xôi nào đó.

Một lần khi ta cố nhớ lại, ta nhìn thấy cảnh tượng lúc ban đêm, khi nhìn trên không trung có thể nhìn thấy cả một mảnh biển sao trời, sao trời cuồn cuộn rung rinh, diện tích rộng lớn vô vàn.

Nhưng mà cái đoạn thời gian kì lạ đẹp đẽ đó lại đột ngột bị thay thế, lửa đỏ bừng lên báo hiệu bất ổn bốn phía, loạn thế hỗn loạn phất lên lúc nào không hay, ta sợ chính mình sẽ chết ở trong khói dày đặc của chiến tranh lửa đỏ kia mất.

Đây Là đâu? Là nhân gian hay là địa ngục.... Vì sao lại kinh khủng như vậy??

-----------------------------

Mẫu thân ta trước kia nói với ta là người chết rồi sau sẽ hóa thành linh hồn, rồi sẽ gặp nhau tại Vong Xuyên Hà, đến bờ đối diện với Cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, rồi sẽ quên mất toàn bộ chuyện cũ năm xưa, sau đó sẽ nhanh đầu thai sống thêm một đời nữa.


Những lời đó của Mẫu thân ta nghe thật thần kỳ, cũng làm cho ta liên tưởng rất quỷ dị về Hoàng Tuyền thần bí xa xưa kia.

Ta từng tưởng tượng ra một bờ đầy hoa Mạn Đà Sa La đỏ như máu tươi tỏa đầy hương khí lả lướt;

Vong Xuyên Lâu dài đằng đẵng linh hoạt kỳ ảo vắng lặng. Hẳn có rất nhiều cảnh đẹp a?

Khi ta hỏi ra những lời này thì mẫu thân ta lại hung hăng đánh ta một bạt tai, ta thấy rất đau, cho dù qua ngàn năm, ta vẫn như cũ nhớ rất rõ đau đớn lúc ấy, đau đến nỗi trước mắt đều cảm thấy mơ hồ.

Đợi khi ta thấy rõ ràng mọi thứ trở lại đã thấy mặt mẫu thân ta che kín nước mắt.

Mẫu thân ôm chặt ta, không nói xin lỗi.

Bà nói:" Thiên Nhi, cảnh nơi đó con đừng nghĩ nhìu, hiểu không?"

Ta không biết lúc ấy mẫu thân vì sao như vậy khẩn trương cùng thất thố, ta chỉ biết mẫu thân đối với vấn đề mà ta đã hỏi sợ hãi tới cực điểm.

Mẫu thân không muốn ta tưởng tượng thì ta liền không nghĩ nữa.

Nhưng mà ta chưa bao giờ nghĩ tới, không bao lâu sau, ta đã thấy được cảnh tượng nơi đó rồi.

Cuối cùng ta đã biết mẫu thân vì sao không muốn ta nghĩ tới.

Đẹp thì đẹp đó, chỉ là quá mức tĩnh mịch thê lương lạnh lẽo, không có một chút ít sinh khí.

Ta cảm thấy một loại lắng đọng cùng ngàn thế cô độc và bi thương, không có người thích nên nơi này vô cùng tịch mịch cùng cô độc, đây là Minh giới, là nơi luôn mang cho người đến cảm xúc tiu điều như vậy.


Ta đã gặp Minh Diêm Vương, một vị Thần quanh thân quay quanh khí sâm hàn, không vui không buồn, vô tình vô cảm.

“Cơ Tiểu Thiên, vì sao tự nguyện trở thành quỷ sai?”

“Ta hy vọng mẫu thân của ta có thể đầu thai.”

Ta nói, bởi vì trong lúc vô tình ta đã nghe mẫu thân nói sẽ tự nguyện trở thành sứ giả Minh Hà. Nhưng ta muốn bọn họ lựa chọn ta làm sứ giả của Minh Hà, để mẫu thân ta đi đầu thai.

“Ngươi có biết hay không là sứ giả của Minh Hà sẽ vĩnh viễng bất tử bất diệt(không sống không chết), lại mất đi cơ hội đầu thai làm người, ngươi…… Có biết hậu quả đó là gì sao?”

“ Ta sẽ không oán không hối hận.” Ta hơi hơi mỉm cười đáp lời Minh Diêm Vương.

-----------------

Không oán không hối hận.

Vì bốn chữ này nên ta đã tồn tại ngàn năm, ta đi bắt quỷ độ hóa quỷ, dẫn đường linh hồn đến Vong Xuyên Hà.

Người người ai ai cũng đều theo đuổi trường sinh bất lão vĩnh viễng không chết, Nhà Tần cũng có một kẻ như vậy- chính là Bạo Vương Tần Thủy Hoàng Doanh Chính vì tìm kiếm phương pháp trường sinh bất tử nên đã hao tổn hết tâm cơ, ra lệnh luyện đan đến cực điểm, không nghĩ tới đằng sau tham vọng được trường sinh bất tử kia chính là sự cô độc vô tận cùng tịch mịch.

Còn ta, ta chỉ là một kẻ dẫn hồn sứ giả cô độc của Minh Hà....

Ta tên là Cơ Tiểu Thiên.

------------------

Lời dẫn:


Thế giới này tràn ngập xa hoa truỵ lạc, phù hoa mê ly không lối thoát, vô số người vì những thứ này mà trầm luân không lối về, vô số người vì những thứ này mà điên cuồng như ma quỷ .

-------------

Quán trà

Ta chán sắp chết rồi! Quay qua quay lại xong ngồi dơ chân dài ườn ra trên ghế, nhìn quán trà trống rỗng lạnh tanh, ta không chịu nổi nữa mà ngửa mặt lên trời thét dài:

“Nhàm chán quá rồi, ai tới kể chuyện chọc cười ta đi a~~~!”

Thanh âm xuyên thấu qua cửa sổ, làm người vừa định đi vào bỗng bước chân một đốn dừng lại, moi moi lỗ tai xong mới đẩy cửa đi vào.

“Uy, sáng sớm liền luyện sư rống a? Phạm vi trăm dặm đều nghe được tiếng quỷ kêu của ngươi.”

Kẻ vừa đi vào cửa là một nam nhân tuổi trẻ có một gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ, da trắng hơn tuyết, môi hồng răng trắng.

Ánh mắt hắn thật ghét bỏ mà quét ngang dọc ta một cái, sau đó nghênh ngang mà đi đến một bàn trà, ống tay khẽ vung lên, càng làm nổi bật đôi mắt đào hoa mê ly men say ấy.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.