Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 24: Quyến rũ





“Ngươi chỉ là một đạo sĩ nhỏ thôi, nên có nhiều thứ ngươi không cần phải biết!” Quách Hi phun ra một câu liền rời khỏi.

Ta nhìn ra bước chân của hắn hơi loạng choạng một tí.....

Không được, ta chắc chắn rằng người gỗ lúc nãy là thứ mà ta đang muốn tìm. Cái tên Quách Hi này lấy đi hồn phách của Tiêu Thục Phi chắc chắn không có tâm tư tốt đẹp gì!

Ta nhìn bóng lưng cô tịch kia của hắn, trong lòng luân chuyển trí não một phen, rồi ta vội vàng tiến lên một phen giật lấy túi gấm, nhưng ai ngờ tốc độ của Quách Hi càng mau, hắn một phen kiềm cổ tay ta không thể động đậy.

“Ngươi buông ta ra!” Ta nhìn Quách Hi bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi tụ lực dùng sức một chưởng liền chụp vào ngực hắn.

Nhưng việc làm ta không nghĩ tới là Quách Hi vẫn như cũ gắt gao kiềm chế cổ tay của ta, mặc cho dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống theo khóe môi hắn.


“Cơ cô nương, thực xin lỗi, đây là cơ hội cuối cùng của ta rồi. Nếu lần này ta không thành công, ta sẽ tự sát!” Quách Hi dán bên tai ta nhẹ giọng nói, từng câu từng chữ, đều mang theo điên cuồng quyết tuyệt.

Ta đột nhiên nhìn về phía hắn, chỉ thấy môi nhiễm huyết sắc của hắn đang gợi lên độ cung cuồng quyến mà kiêu căng, làm tâm thần ta nhoáng lên.

Trong sự ngây người nháy mắt ấy, ta liền nghe được một tiếng gầm lên giận dữ.

Ta nhìn lại, chỉ thấy Võ Hoàng Hậu đứng cách chúng ta không xa, đôi mắt phượng vừa kinh ngạc vừa giận mà nhìn ta, giống như ta đã phạm vào tội danh ngập trời gì.

“Quách Hi, mau đem nàng nhốt vào thiên lao, chờ ngày xử trí!” Võ Hoàng Hậu lạnh giọng nói, thanh âm lạnh thấu xương tủy.

Ta cảm thấy không thể hiểu được, tại sao đột nhiên đem ta nhốt vào thiên lao. Ta sờ sờ bên hông liền cảm giác có thứ gì đó, đến khi nhìn xuống ta thấy thứ đang treo bên hông ta là người gỗ của Quách Hi.

Ta bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Quách Hi đang rũ đầu, sắc mặt tối sáng không rõ.

Ta trong lòng hối hận, là ta quá sơ xuất rồi.

Chuyện tới nước này, ta định giải thích một chút, nhưng Võ Hoàng Hậu lại chỉ lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt như là xem một người chết.

Tâm ta tức khắc lạnh nguội, Võ Hoàng Hậu chưa từng tín nhiệm ta, lần này nàng phát hiện con rối dẫn hồn đang nằm trên người ta, ta hết đường chối cãi....

“Nương nương, ti chức có tội, mong người hãy nhốt ta vào thiên lao. Kẻ này là do ti chức tiến cử vào cung, vốn tưởng rằng nàng thật sự là cao nhân đắc đạo, ai ngờ nàng dấu diếm dã tâm mưu đồ gây rối, ti chức đúng là đáng trách!” Quách Hi che lại ngực, tự trách mà nhẹ nói.


Cái này kêu là vừa ăn cướp vừa la làng? Ta cắn răng, hung hăng muốn cắn Quách Hi.

Võ Hoàng Hậu nhìn Quách Hi sau một lúc lâu, rồi mới ôn hòa nói: “Ngươi không cần tự trách, thực sự là do tiện nhân này quá mức giảo hoạt.”

Rồi nàng chậm rãi đi đến trước người ta, từ trên cao nhìn xuống, móng tay dài đỏ tươi kiềm nắm cằm ta: “Bổn cung không biết kẻ đứng sau lưng ngươi là ai. Nhưng bổn cung sẽ cho ngươi biết cái giá của việc dám giở trò trước mặt bổn cung là gì!” Nói xong, nàng hung hăng hất cằm nàng ra.

Ta dở khóc dở cười mà bị những tên Vũ Lâm Vệ lôi khỏi Ngự Hoa Viên, ta cũng không thể phản kháng. Vì ta muốn nhìn xem Quách Hi rốt cuộc muốn gì.

Các sự tình càng ngày càng được sáng tỏ, cho nên ta cũng chỉ cần kiên nhẫn một chút cũng không sao!

Ta bị giải tới thiên lao.

Thiên lao không phải địa phương tốt gì, đi vào có cảm giác thật giống như bị ngăn cách với ánh mặt trời, âm trầm ẩm ướt, trong không khí còn tràn ngập mùi vị huyết tinh hỗn tạp.

Rất giống địa phủ địa ngục, nhưng so với địa ngục dưới địa phủ thì cây này không là gì cả.

Ta bị ném vào một phòng giam, ta liền thư thả nhàn nhã mà bò đến giường đá trong phòng giam, vừa định hồn lìa khỏi xác nhưng không kịp.

Vào lúc này, ngoài nhà tù vang lên tiếng bước chân, ta cảnh giác mà ngóng ra bên ngoài, nhưng kẻ bước vào cũng là kẻ ta căm thù đến tận xương tuỷ, hắn cười nhạt đứng ở ngoài nhà tù, ánh lửa đỏ chiếu dạ lên gương mặt tuấn mỹ ấy như địa ngục.

“Ngươi tới làm gì?” Ta hừ một tiếng.


Quách Hi hơi hơi mỉm cười:

“Đương nhiên là tới cảm ơn ngươi, Cơ cô nương.”

“Nói! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ta nhanh bước ra, đứng gần những song sắt, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Quách Hi trên mặt cười càng thêm khó lường, hắn lấy ra một người gỗ khác, rồi cầm con người gỗ ấy đặt lên môi, rồi hôn nhẹ, trong mắt tình ý mông lung.

“Ngươi…… Cùng Tiêu Thục Phi quan hệ gì vậy?” Nhìn tình ý dào dạt trong mắt Quách Hi, trong lòng ta đột nhiên toát ra một cái kinh tâm suy đoán.

Quách Hi nâng lên mắt phượng, thẳng tắp nhìn về phía ta, lộ ra quỷ dị tươi cười.

Rồi hắn không hề nói gì, liền xoay người rời khỏi thiên lao, ở tối tăm dưới ánh lửa, bóng dáng ấy thật quyến rũ quỷ mị.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.