Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 4: Chụp ảnh





Chỉ thấy mấy chục bảo vệ sân bay đang quay chung quanh một nữ nhân dáng người tinh tế cao gầy đi ra từ máy bay, nữ nhân có một đầu tóc quăn đen, tuy rằng chỉ có thấy mỗi sườn mặt vì đeo kính râm thôi, nhưng ta đã nhanh nhận ra nàng là ai.

“ Thì ra là một đại minh tinh!” Ta kinh hỉ mà liếc sang Vệ Giới nói.

Ta cũng khá là ham thích các loại phim truyền hình, có một đoạn thời gian ta còn đặc biệt mê một bộ phim nữ gián điệp chiến tranh, mà nữ chính trong phim là nữ nhân đang được người người vây quanh này, tuy rằng không biết tên thật của nàng, nhưng đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng của ta.

Vệ Giới khó chịu mà bỏ kính râm: “Có gì hay?”

“Người ta chính là nữ diễn viên nổi tiếng, khiến người người oanh động là bình thường.” Nhìn Vệ Giới lòng tự tin bị nhục mạ, ta lại càng thêm vui mà bỏ mắm thêm muối “An ủi” một tí.


“Nếu ta thật sự đi vào giới giải trí, khẳng định nháy mắt sẽ hạ gục một đống minh tinh!” Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, nói.

“Vậy khi nào ngươi vào được hả nói, đúng rồi, ta phải đi xin cái chữ ký đã!”

Nhìn thấy thần tượng liền phải nhanh rời đi, ta nhanh chân đuổi theo, phải biết rằng Minh Diêm Vương cũng siêu mê nàng, nếu ta mà mang chữ ký của Liễu Vũ Hinh về cho ông ta, biết đâu ta sẽ được tăng lương a! Hí hí.....

Đột phá khỏi đám fan cuồng như kiến bu ấy, cuối cùng Liễu Vũ Hinh cũng đi đến chỗ xe hơi riêng đang đậu chờ sẵn dưới sự bảo vệ của bảo vệ sân bay, nàng chỉ mới vừa ngồi xuống, liền đột nhiên từ ghế sau vươn lên một đôi tay cầm bút và sổ tay, làm nàng sợ tới mức lập tức chết cứng tại chỗ.

“Hắc hắc, liễu tiểu thư, ta là fan của ngươi, có thể cho ta chữ ký không a?” Sâu kín thanh âm của ta từ ghế sau truyền đến, làm trên trán của Liễu Vũ Hinh tức khắc che kín mồ hôi lạnh.

Nhìn Liễu Vũ Hinh vẫn không nhúc nhích, ta kỳ quái mà cúi người nhìn về phía sườn mặt của nàng, chỉ thấy nàng ánh mắt như dại ra, vẻ mặt trắng bệch:

“Liễu tiểu thư, ngươi xảy ra chuyện gì?” Ta nhẹ giọng kêu.

Liễu Vũ Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn ta một hồi xong liền càng trừng lớn đôi mắt to xinh đẹp, biểu cảm như đang thấy quỷ vậy.

“Ngươi…… Ngươi sao lại lên xe của ta được?” Nàng giọng nói run rẩy hỏi.

Thì ra nàng đang bị ta dọa, ta cũng không có cố ý đâu, ta lúc trước cứ tưởng rằng những đại minh tinh lớn như vậy hẳn là sẽ quen với độ cuồng nhiệt làm liều của fan, có khi xe đang chạy mà các fan vẫn còn níu kéo làm đủ thứ để xin mỗi chữ ký. Với lại ta cứ nghĩ rằng những đại minh tinh giỏi ca hát đóng phim hay thì sẽ gan dạ không biết sợ. Thì ra ta đã nhầm, ta hơi áy náy nhỏ giọng:

“Thực xin lỗi a, vừa rồi vì không cơ hội xin chữ ký nên ta mới.... Bây giờ ngươi có thể cho ta xin một chữ ký được không?” Ta cười đem giấy bút giơ lên.


Liễu Vũ Hinh lòng còn khá sợ hãi, nàng mà nhìn mắt ta một cái, rồi mới ký tên đưa cho ta:

“Ngươi…… Ngươi bây giờ có thể xuống xe được không?”

Ta muốn là chữ ký, tâm nguyện đã hoàn thành xong rồi, nhưng ta ngẩng đầu nhìn thần tượng đang gần trong gang tấc, ta lại cảm thấy chưa đã thèm, liền móc điện thoại di động ra, xong nhích người đến sát bên người nàng.

“Ngươi…… Ngươi làm cái gì?” Liễu Vũ Hinh tựa hồ bị dọa nữa rồi, hoảng loạn hỏi ta.

“Ta chụp hình a, Liễu tiểu thư là đại minh tinh, cơ hội cùng một đại minh tinh chụp ảnh chung không nhiều lắm, đương nhiên muốn chụp một tấm làm kỷ niệm a.”

Ta cười hì hì nói, nhưng khi nhìn đối phương khuôn mặt còn đang tái nhợt, ta liền nhanh bổ sung một câu:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không đăng Weibo(mạng xã hội Trung Quốc), minh tinh các ngươi kiêng kị nhiều, ta hiểu mà.”

Liễu Vũ Hinh hô hấp bắt đầu dồn dập lên, ta nhìn nàng càng cảm thấy không ổn, liền có chút lo lắng: “Ngươi không sao chứ.”

“Không có việc gì, vị tiểu thư này ngươi có phải nên xuống xe không? Ta lát nữa còn có thông cáo.” Liễu Vũ Hinh điều chỉnh lại hô hấp, rồi mới lạnh lùng nhìn về phía ta.

Nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm, ta cũng cảm thấy chính mình giống như có chút quá đáng, ta liền ngượng ngùng cười, nhanh xuống xe.

Vừa xuống xe, bác tài xế im lìm nãy giờ trong xe liền nhanh nhẹn lái xe đi.


“Sao rồi? Ký tên xong rồi?” Bên tai vang lên thanh âm của Vệ Giới.

Ta đắc ý mà quơ quơ điện thoại di động: “Còn chụp ảnh chung nga!”

“Hứ! Lớn Tuổi mà lại đi bắt trước con nít hâm mộ thần tượng này nọ!.” Vệ Giới khinh thường hừ lạnh, rồi mới ôm ngực liền đi nhanh về phía trước.

“Vậy ngươi thì sao? Đã lớn tuổi mà còn ra dáng cao lãnh!” Ta lập tức hung hăng đánh trả.

“Ngươi lớn tuổi mà còn mặc quần đùi màu phấn hồng kìa!”

“Ngươi…… Ngươi đã lớn tuổi còn chơi trò ăn hiếp con nít, tự luyến hạng nặng !”

“……”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.