Thải Cúc thảm đạm mà cười, có chút điên cuồng kêu gào: “Thì sao? Kẻ bội bạc ta năm xưa-Trần Đình Phong đã tạo nghiệt thì tự hắn phải nghĩ tới có một ngày nghiệt sẽ báo ứng lên đầu hậu đại của hắn! Ta muốn Trần gia phải tuyệt tử tuyệt tôn!”
Nhìn nữ nhân đang điên cuồng trước mắt, ta nuốt nuốt nước miếng, Trượng Lệ Tang trên vai ta cũng bất an rung chuyển.
Sau đó nàng nâng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn về phía ta, vẻ mặt hận ý: “Ta tức giận!… Đáng lẽ ra khi ta uống xong máu con mèo thứ 90 thì ta liền có thể hoàn toàn hợp nhất với thân xác này.
Ai ngờ ngươi đột nhiên xông ra, cho nên ngươi đừng trách ta, ai biểu ngươi xen vào việc của người khác!”
Ta nhìn cần cổ tuyết trắng của nàng vẫn còn in rõ vết dao cắt sâu, hơi hơi mỉm cười lạnh.
“Ta giống như một cái xác mà trông đợi trăm năm, ta mỗi ngày đều hận, hận kẻ phụ tình kia vì cái gì lại nhẫn tâm giết ta, còn giả bộ làm đám tang cho ta. Rồi giúp đỡ người trong trấn, để tất cả mọi người đều cho rằng hắn là người có tình nghĩa, ngươi có hiểu cảm nhận của ta không!!??!” Nàng kích động mà hô gào.
“Trần Đình Phong đã chết lâu rồi! Việc ngươi giết sạch Trần gia còn có ý nghĩa nữa sao?” Ta dùng mọi lời nói có thể để cố làm thanh tỉnh đầu óc nàng.
Nàng cuối cùng bình tĩnh trở lại. Hai con ngươi màu đỏ tươi dần dần biến mất, chìm trong màu đen sâu thẳm y như ban đầu.
Ta thấy nàng hơi hơi mỉm cười: “Ta bây giờ còn biết cách nào hay hơn nữa đâu!?”
Nói xong liền lộ ra vẻ mặt quỷ dị mà đánh tới chỗ Trần Thiếu Tranh, trên mặt mang theo sự hưng phấn dữ tợn.
“A!” Trần Thiếu Tranh sợ hãi mà hét lớn, ta nhanh chóng dùng Trượng Lệ Tang ngăn nàng lại.
Ta tàn nhẫn dùng lực cực mạnh đánh nàng văng ra mấy mét, mà hồn phách Thải Cúc cũng bị đánh tách lìa ra khỏi xác chết của Niệm Lâm.
Thải Cúc hình như cũng khó có thể tin chính mình lại bị đuổi ra khỏi cái xác, mở to mắt thấy nhìn ta: “Ngươi……”
“Đừng ngạc nhiên, ta chính là Quỷ sai tới bắt cô hồn dã quỷ các ngươi về Địa Phủ!” Ta thật thưởng thức trong lòng khen ngợi Trượng Lệ Tang, tuy ta vẫn cảm thấy pháp bảo Trượng Tiên của mình cầm thuận tay hơn.
“ Thải Cúc to gan, dám đối kháng với Quỷ Sai đang thi hành công vụ ở nhân gian, ngươi đã làm trái với Quy tắc của Minh Giới!” Ta chỉa Trượng Lệ Tang nhắm ngay đầu Thải Cúc, nghiêm khắc mà quát to.
Thải Cúc sắc nhọn mà nở nụ cười, cười đến nỗi hai hàng nước mắt máu đỏ tươi chảy ra giàn giụa:
“Bọn quỷ sai các ngươi, mở miệng ra toàn là Quy tắc của Minh Giới. Nhưng thực chất toàn chỉ biết dung túng kẻ ác, có nhiều người chết uổng mạng mà các ngươi cũng không để ý không màng tới, chỉ biết áp giải hồn quỷ về Minh Giới, để mặc những kẻ ác nhân đó tiêu dao sống trên nhân gian, thật bất công! Ta không phục!!!”
“Thọ mệnh là do Trời định, sinh lão bệnh tử(sinh ra-già đi-bị bệnh-chết đi) là quy luật tuần hoàn tự nhiên, ta cũng biết ngươi đã chịu khổ và chết uổng mạng.
Nhưng rồi Phán Quan sẽ trả lại sự công bằng cho ngươi, ông ta sẽ đày đọa kẻ giết ngươi vào 18 tầng địa ngục chịu khổ không lối thoát.
Nhưng bây giờ ngươi lại tàn nhẫn giết người của Trần gia. Ngươi đã mắc nợ những người ngươi đã giết rồi. Ngươi có hiểu không?”. Ta xem nữ quỷ đang gào khóc đáng thương nằm sấp trên mặt đất, không đành lòng mà nhắc nhở.
"Ta không cam tâm!ta muốn Trần gia phải trả giá lớn!” Thải Cúc nâng mắt lên, ngập hận ý mà kiên quyết.
“ Trần Thiếu Tranh chỉ là một đứa bé. Ngươi giết nó thì so với kẻ đã giết ngươi năm đó có gì khác nhau?” Ta nhàn nhạt nói, cho dù hôm nay nàng không dừng lại thì ta cũng nhất định phải bắt nàng về Minh giới.
Ta tốn nhiều miệng lưỡi nước bọt như vậy, vì hy vọng nàng có thể buông bỏ khúc mắc. Nếu không khi đầu thai thì oán khí này sẽ ảnh hưởng tới kiếp sau, nàng sẽ phải sống rất vất vả.
Thải Cúc bỗng dưng nhìn chăm chăm về phía Trần Thiếu Tranh đang núp sau lưng Vệ Giới, trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên thần sắc phức tạp.
Cuối cùng Thải Cúc đã ngoan ngoãn cùng ta trở về Minh giới. Trước khi đầu thai nàng hy vọng ta có thể đem xác chết của Niệm Lâm đi an táng.
Sau đó Thải Cúc nhỏ nhẹ kể rằng: Niệm Lâm đến từ trấn trên, yêu thầm nàng rất lâu, năm đó khi cậu ta tìm được nàng ở trên núi hoang thì nàng chỉ còn hơi thở thoi thóp, gương mặt máu me hoàn toàn biến dạng.
Vì nàng nên cậu ta cam nguyện tự sát mà chết, để lại xác chết của mình cho hồn nàng nhập vào.
Bộ đáng giá sao? Cam nguyện dùng tính mạng và thân thể của mình để thành toàn cho nàng sống lại?
Nhìn cái xác trước mắt hơi tái nhợt và còn khá nguyên vẹn, trong lòng ta không khỏi cảm thán như vậy.
Vì an táng cậu ta ở trên một ngọn núi ngoài trấn cổ, nên ta chỉ đắp một cái mộ đơn sơ, trên bia khắc đậm hai chữ: “Niệm Lâm”. Ta nhìn mộ bia, nhẹ nhàng cầu nguyện: “Xuống mồ bình an.”