Này! Đừng Ôm Con Chạy

Chương 15: "Gia đình nhỏ, hạnh phúc to"



Cái mông nhỏ tròn tròn cứ xoay qua xoay lại trước mặt Tạ Tĩnh Khang khiến hắn cảm thấy lỗ tai của mình đang nóng lên từng đợt, Tạ Tĩnh Khang vội túm cổ áo của Tiểu Bao Bao lại, hắn giọng tử tế nói.
"Tôi đùa thôi, đừng có lúc nào cũng tin người như thế chứ ?"
Tiểu Bao Bao ngây thơ hỏi.
" Vậy...anh không đánh Bao Bao nữa, những thứ này còn thuộc về Mầm Cây không ?"
" Có! Không thuộc về thằng bé này chẳng lẽ tôi uống à ? Trong đầu cậu bị gì đấy ? Bị ngốc sao?"
" Bao Bao ngốc thật mà"
" Đúng rồi đó chú xấu xa ơi, ba ba con ngốc thật mà..."
Tạ Tĩnh Khang hết lời để nói, đành im lặng hừ một tiếng thật mạnh. Tiếng của người nhân viên thanh toán tiền vang lên.
" Thưa quý khách, đây là hóa đơn của ngài ạ"
Tạ Tĩnh Khang giao Mầm Cây cho Bao Bao bế, còn không quên nói.
" Bế con đi, tôi thanh toán xong sẽ mua thêm vài thứ cho hai người"
" Cảm ơn xấu xa..."
Tiểu Bao Bao liên tục gật đầu cảm ơn Tạ Tĩnh Khang, cơ mặt của hắn cũng vì thế giãn ra một chút. Lần đầu tiên trong đời hắn được một người nào đó tiếp xúc gần mà không sợ hãi hay hét toáng bỏ chạy.
À mà thật ra là có, nhưng đó chỉ là chuyện của nửa tháng trước mà thôi.
Nhân viên thu ngân thấy chàng trai lớn điển trai hung dữ nhưng đi với chàng trai nhỏ ngây ngô đáng bế đứa bé lại cảm thấy đáng yêu vô cùng, cô ấy không nhịn được mà khen ngợi.
" Gia đình này thật đáng yêu quá, bé con thật hạnh phúc khi có hai người cha nhé!"
Mầm Cây cười hì hì xua tay đáp.
" Không phải đâu, chú xấu xa đánh mông ba con xong thì dắt con đi mua sữa đấy. Không phải gia đình đâu ạ"
" Đúng vậy, xấu xa đánh mông. Đau đau nhưng cho nhiều sữa"
Mầm Cây nói một câu, Tiểu Bao Bao gật gù hùa theo một câu. Tạ Tĩnh Khang nhìn hai cha con kia kẻ hứng người nâng đành thở dài lắc đầu ngán ngẩm.
Cô thu ngân vẫn không hiểu hai người nói gì, liền phán thêm một câu.
" Sau này chắc chắn sẽ là một gia đình nhỏ, một hạnh phúc to đâu"
Tạ Tĩnh Khang càng nghe càng nghĩ không nổi, hắn trực tiếp dùng bản mặt đâm thuê chém mướn của mình đáp.
" Gia đình gì mà gia đình, ai thèm gia đình với kẻ ngốc?"
Bản mặt giang hồ kia vừa xuất hiện, nhân viên thu ngân cũng bị dọa sợ một phen. Cô gái này không nói nữa, nhanh chóng gói hàng đưa cho bọn họ.
Sau khi chỉ dẫn các nhân viên đưa đồ về chỗ để xe thì Tạ Tĩnh Khang giữ đúng lời hứa, sắm thêm áo quần, túi giữ nhiệt, lò sưởi an toàn, quạt điện cũng một cái tủ lạnh nhỏ cho Bao Bao.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được một cái gì đó gọi là sự thân thiết đến từ một người lạ, mà mấy người này cũng chẳng vì hắn giàu có mà lợi dụng nên càng khiến Tạ Tĩnh Khang như bị chơi thuốc mà nhiệt tình hơn rất nhiều.
Hắn thuê một nhân viên vệ sinh đến sắp xếp lại nhà cửa cho Bao Bao, xong đâu vào đấy rồi mới rời đi. Từ đầu đến cuối, hắn không hề nghĩ đến việc tại sao bản thân lại tốt với người lạ đến như thế ?
Bé con Mầm Cây vẫy tay chào tạm biệt hắn, Tiểu Bao Bao còn không ngừng liên tục đưa mông ra cho hắn đánh. Còn nói cái gì mà.
" Anh mua nhiều đồ cho Bao Bao, nếu anh thích đánh Bao Bao thì đánh đi. Cái mông này cho anh đó"
Câu nói ngô nghê ấy khiến hắn bật cười không thôi, mãi đến tận chiều tối hắn mới chào tạm biệt hai cha con ấy rồi ra về.
Tạ Tĩnh Khang mang bộ dáng của kẻ nghĩa hiệp thoát ra khỏi khu ổ chuột, còn chưa kịp bấm chìa khóa xe ô tô thì đã có người gọi đến.
Tạ Tĩnh Khang vừa nhìn số điện thoại thì thầm kêu khổ không thôi, nhưng hắn vẫn bắt máy.
" Ba? Người gọi con có gì sao?"
Đầu dây bên kia vừa nghe thấy tiếng con trai mình liền cười sảng khoái, trong giọng nói còn mang theo vẻ háo hức đáp.
" Con trai của ta, vừa nãy nghe mẹ con nói con đang hẹn hò với một chàng trai sao ? Như nào ? Không tán được gái nên chuyển sang chơi bê đê sao?"
Tạ Tĩnh Khang khóe môi giật liên hồi, cơ mặt cũng đơ như tượng nói.
"Ba !  Người đang nói gì vậy?"
Bên kia vẫn là giọng nói của người bề trên phát ra.
" Thật sự con quen ai ta không cấm, chỉ hy vọng con đừng nhai đầu họ thôi. Nhưng mà đừng hưng phấn quá độ như thế, làm cái gì mà cũng người ta lăn giường có một lần đã nhập viện nữa tháng rồi? Sao yếu vậy con.?"
Tạ Tĩnh Khang nghe đến đây thì nhịn không được nữa, hắn hét lên.
" Ông già, tôi đây vẫn còn là trai tân. Làm gì có chuyện quan hệ một lần mà vào viện, tôi là bị cậu ta cắn ngay hạ bộ. Ông già nghe rõ chưa ?"
Tiếng nói vang vọng con ngõ nhỏ, đến cả Tạ Hiện Quang là cha của Tạ Tĩnh Khang cũng phải giật mình.
Mãi một lúc sau khi ông định thần lại thì mới hét lên.
" Mẹ nó thằng ranh con này, mày dám hét vào tai ba mày à? Mày mau về đây, mày chết với tao ? Biết thế tao trông mày bị nó cắn cho đứt đi. Đồ đứa con bất hiếu"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.