Này! Đừng Ôm Con Chạy

Chương 32-2: Con muốn đi học



Tạ Tĩnh Khang nhìn Bao Bao chằm chằm, sau đó mới cất được lời.
" Vừa gọi tôi là cái gì ?"
" Ba ba"
Hai chữ ba ba phát ra khiến Tạ Tĩnh Khang suýt thì ngất đi, hắn lại không cam lòng mà hỏi.
" Sao lại gọi như thế"
Tiểu Bao Bao xòe hai bàn tay ra, bắt đầu giải thích như lúc mình hay giải thích cho Mầm Cây nghe.
" Này nhé ! Khang Khang nói hôn Bao Bao là vì thương Bao Bao giống Mầm Cây, Mầm Cây là con Bao Bao nên Bao Bao rất thương. Vậy thì Khang Khang thương Bao Bao chính là xem Bao Bao như con còn gì ?"
Chẹp ! Cái này cũng đúng.
Tạ Tĩnh Khang biết mình sai rồi, đành gãi cằm ngượng ngùng nhìn Bao Bao. Nhưng hắn cũng không vội mà giải thích lại cho cậu, thời gian còn dài...cứ từ từ cũng không sao.
Hắn xoa đầu Bao Bao nói " bỏ đi!" rồi sau đó lại hỏi.
" Đã ăn gì chưa ?"
Bao Bao lắc đầu, vừa quét sân vừa đáp.
" Chưa ạ! Một lát nữa Mầm Cây tỉnh dậy sẽ đưa đi ăn bánh bao và sữa đậu nành"
" Buổi sáng chỉ có nhiêu đó sao ?"
" Ưm ưm!"
Một người hỏi một người đáp. Tạ Tĩnh Khang cảm thấy hai cha con nhà này buổi sáng ăn quá đạm bạc, lòng có chút xót thương.
Đúng lúc này, một giọng trẻ con còn ngái ngủ vang lên.
" Ba ơi! Kem đánh răng hết rồi. Ba giúp con bóp chút kem ra đi"
Mầm Cây mặc bộ đồ ngủ xộc xệch bước ra, trên mặt vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ vì chưa tỉnh hẳn. Một tay cầm bàn chải nhỏ, tay cầm lại cầm tuýp kem đánh răng đã bị cán mỏng từ lâu rồi.
Tiểu Bao Bao chạy đến, cầm tuýp kem lên. Đỏ mặt dùng sức bóp chút con còn lại ra, qua tầm ba phút cố gắng... Cuối cùng cũng có một lượng kem đánh răng nhỏ chui ra khỏi đầu tuýp, Mầm Cây cẩn thận quẹt lấy nó rồi nói.
" Quaooo... Ba thật là khỏe quá đi."
" Hì hì..."
Tiểu Bao Bao cười rõ ngốc chỉ vì được con trai mình khen, trong mặt ánh lên sự vui tươi khó tả.
Khang Khang nhìn thấy hoàn cảnh khổ cực thiếu thốn của hai cha con, vẫn là kìm lòng không được mà nói.
" Nhà hết kem đánh răng rồi sao"
Lúc này bé con Mầm Cây vừa thấy hắn liền vui vẻ kêu lên.
" Khang Khang! "
Tạ Tĩnh Khang vươn tay bế bé con, bé con lại cười hì hì nói.
" Đúng rồi ! Tháng này ba con vừa phả sửa lại mái nhà cho nên hết sạch tiền rồi ạ. Ba còn bảo nếu hết kem thì lấy muối đánh răng cũng được ạ"
Tạ Tĩnh Khang nhìn Bao Bao, Bao Bao lại cười ngốc nghếch nói.
" Đánh răng bằng muối cũng sạch mà. Khang Khang có muốn thử không ?"
Tạ Tĩnh Khang từ nhỏ đến lớn đã sống trong nhung lụa, tiền tiêu xài không hết. Ngay cả kem đánh răng cũng phải là loại đắt tiền mới dùng. Những thứ này hắn chưa từng được trải qua.
Bao Bao vỗ mông con trai mình, dặn dò thằng bé mau đi đánh răng đi. Bé con nghe lời chạy lạch bạch vào trong nhà, tự đánh răng rồi lại tự thay đồ.
Sinh ra tại hoàn cảnh thiếu thốn, có thể nói Mầm Cây tuy ngây thơ nhưng lại rất tự lập hơn nhiều đứa nhỏ cùng trang lứa. Lần trước đi ăn cùng thấy bé con tự cầm đùa rất giỏi, lần này thì tự thay quần áo. Gấp gọn quần áo bẩn bỏ vào giỏ. Tạ Tĩnh Khang bỗng thấy, Tiểu Bao Bao nếu không ngốc chắc chắn sẽ là một người rất thông minh. Trong cách nuôi dạy con của cậu, dù là hành động ngốc nghếch nhưng cậu vẫn sẽ cùng con thực hiện. Tạ Tĩnh Khang rất khâm phục điều này.
Hắn đến gần Bao Bao rồi ngỏ lời trước.
" Hôm nay đi ăn sáng cùng tôi đi, tôi cũng chưa ăn gì. Có muốn ăn súp cua không, tôi biết một chỗ rất ngon"
" Nhưng Bao Bao không có tiền, nếu ăn rồi không có tiền trả sẽ bị ở lại rửa chén mất."
Tiểu Bao Bao thật sự đã rỗng túi, tháng này hết cho Mầm Cây đi nhổ răng rồi lại cho Mầm Cây rồi lại phải sửa mái nhà. Số tiền ít ỏi vốn dĩ cũng chẳng thể cầm cự được lâu, cũng may gặp Tạ Tĩnh Khang mua cho thật nhiều đồ ăn để dự trữ... Nếu không chắc cậu cũng không thể nuôi nổi con trai quá.
Tạ Tĩnh Khang siết chặt tay cậu đáp.
" Tôi trả tiền, khỏi phải lo lắng"
Bao Bao nghe vậy hai mắt nhanh chóng sáng rực lên, cậu chạy vào nhà. Cùng con trai thay đồ, sau đó lại mỉm cười với Tạ Tĩnh Khang. Ba người cùng nhau đi khỏi con hẻm nhỏ.
Lý Tô Tô biết ý cũng tự động bắt xe về công ty, để Tạ Tĩnh Khang có xe riêng chở hai cha con nhà đó đi ăn uống cho thỏa mái.
Chiếc xe chạy nhanh trên con đường, lần lượt từng nơi cứ lướt qua mặt của bọn họ. Bỗng nhiên Mầm Cây kêu lên.
" A! Là trường học kia, là trường học kìa"
Qua gương chiếu hậu, Tạ Tĩnh Khang nhìn thấy sự phấn kích của thằng bé. Lại nhìn sang Bao Bao, cậu khổ cực. Nuôi thằng bé có bữa đói bữa nó, tiền đâu mà cho bé con đó đi học. Hắn động lòng không nghĩ nhiều mà hỏi.
" Thích không ? Mầm Cây thích đi học không ? Hôm nay chúng ta đưa con đi học nhé? Như vậy có được không ?"
Mầm Cây miệng nở nụ cười lớn.
" Thật không ạ ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.