Này! Đừng Ôm Con Chạy

Chương 44: Mầm Cây có thích không ?



Tiểu Bao Bao ôm Mầm Cây vào lòng, khuôn mặt trắng bệch bước ra khỏi công trường. Cả vòng tay nhỏ của cậu siết chặt lấy con trai, miệng lẩm bẩm.
" Là ba không tốt, là Bao Bao để Mầm Cây bị ăn hiếp. Ba xin lỗi Mầm Cây"
Bé con ngẩn ngơ nhìn cha mình, trong lòng khó hiểu thật sự. Ai ăn hiếp bé ? Là chú kia sao ? Trông bộ dạng của chú kia đâu có hung dữ? Chú Khang còn ở đó nữa, Mầm Cây làm sao mà bị dọa sợ được. Với lại...cái chú kia là ba ba của bạn Tiểu Manh dễ thương đó...
Mầm Cây từ nhỏ đến giờ đều được Bao Bao nuôi nấng, cậu ấy ngốc nghếch không thể hiểu được nhiều chuyện. Việc bảo bọc Mầm Cây cũng là chuyện dĩ nhiên của cậu, hôm nay thấy con trai bị người ta mắng như vậy. Trong lòng Bao Bao chẳng hiểu tại sao lại vừa giận vừa đau lòng, cậu lẩm bẩm.
" Không...không đi học nữa, không cho ai ăn hiếp Mầm Cây nữa."
" Ba ba tại sao lại không đi học ?"
" Vì...vì Mầm Cây sẽ bị ăn hiếp... Hức"
Tiểu Bao Bao dường như đã sắp khóc đến nơi, cậu đau lòng chết mất. Con trai cậu vừa bị người ta ăn hiếp, cậu đau lòng quá đi mất.
" Này...Bao Bao, đưa Mầm Cây đây anh bế "
Một bàn tay to thô cứng đặt lên đôi vai của Bao Bao, sau đó cánh tay còn lại thuận tiện bế Mầm Cây đặt lên vai. Thế là hai ba con nhà nào đó đều được Tạ Tĩnh Khang bao bọc, hắn nhìn Mầm Cây nói.
" Mầm Cây, con là con trai. Sau này ba con già rồi sẽ không đủ sức bảo vệ con nữa. Vậy thì con sẽ thế nào ?"
Bé con cười tít cả mắt đáp.
" Con sẽ bảo vệ ba ba ạ"
" Vậy đi học con có thấy đáng sợ không ?"
" Không ạ...đi học rất vui, con muốn gặp lại Manh Manh. Con không muốn nghỉ học đâu"
" Ngoan lắm"
Tạ Tĩnh Khang xốc thằng bé lên vai, khen nó là một chàng trai mạnh mẽ. Sau đó hắn lại nhìn qua Tiểu Bao Bao nói.
" Mầm Cây thích đi học, em tại sao lại không muốn cho bé đi học ?"
Tiểu Bao Bao bĩu môi, vẫn bộ dạng thút thít muốn khóc đáp.
" Mầm Cây đi học sẽ bị ăn hiếp. Bao Bao sẽ đau lòng "
" Nhưng nếu Mầm Cây không được đi học, bé con sẽ buồn...lúc đó em sẽ vui chứ ?"
"...."
Lần này thì Tiểu Bao Bao không biết nói gì nữa rồi. Mầm Cây buồn cậu quả thật sẽ vui sao ?
Bé con nhà cậu không đi học cậu sẽ thật sự vui vẻ chứ ?
Mầm Cây suốt ngày ủ rũ Bao Bao cũng sẽ không vui.
" Oa....hu hu..."
" Này...làm làm sao thế ? Bao Bao xảy ra chuyện gì."
" Ba ba...sao ba ba lại khóc?"
Tiểu Bao Bao dựa vào Tạ Tĩnh Khang, ánh mắt ngập đầy nước nhìn con trai đáp.
" Không muốn con trai buồn, không muốn con trai bị ăn hiếp... Hic"
Tạ Tĩnh Khang bị dáng vẻ sầu lo của Tiểu Bao Bao chọc cho bật cười, cậu ấy cũng biết xót con trai, cũng biết lo lắng cho bé con này. Mầm Cây xem ra vẫn còn tốt phước chán.
Dưới ánh nắng chiều, Tiểu Bao Bao được Tạ Tĩnh Khang đặt trên đầu một hôn nhẹ, hắn ôn nhu ấm áp dỗ dành cậu.
" Ngoan nào, hãy để Mầm Cây đi học đi. Chuyện sau này, nếu ai dám bắt nạt Mầm Cây thì anh sẽ bảo vệ nhóc con ấy có được không ?"
" Anh nói thật chứ ?"
" Anh nói dối em làm gì ?"
" Ba ba à, Mầm Cây đi học rất vui. Thật sự không có bị ăn hiếp mà. Ba ba cho con đi học nhé?"
Ánh mắt khẩn khoản cầu xin của Mầm Cây cuối cùng cũng chạm đến tim cậu, Tiểu Bao Bao gật đầu. Tiếp tục cho nhóc con đi học.
Được sự đồng ý của ba ba. Tạ Tĩnh Khang lẫn Tiểu Bao Bao đều thật sự cảm thấy rất vui.
Hắn bế Mầm Cây trên vai, xem nhóc này như con trai mình mà đáp.
" Chà! Hôm nay ba con khóc rồi. Chú phải cho ba con ăn ngon mới được. Hôm nay con có muốn đi ăn lẩu với chú không ? Chúng ta đi nhé ?"
" Được ạ! Lâu rồi con và ba cũng chưa được đi ăn món này. Chúng ta đi thôi chú Khang.... Nhưng mà ai là người trả tiền ạ ?"
" Ha ha...rõ ràng là chú rồi."
Bé con rất thích được đi ăn ngoài, nhưng ba ba nuôi bé rất khổ cực. Việc đi ăn ngoài đối với hai người rất là xa xỉ, nay được chú Khang dắt đi ăn, còn được chú trả tiền. Vậy thì tội gì mà không đi cơ chứ?
Hai chú cháu cười nói vui vẻ, Tiểu Bao Bao nhìn con mình được người khác yêu thương trong lòng cũng cảm thấy vui theo. Cậu bỗng níu áo Tạ Tĩnh Khang lại, khẽ nói.
" Ước gì Khang Khang sống chung với Mầm Cây và Bao Bao..."
Tạ Tĩnh Khang sững người, trong khoảnh khắc này hắn thật sự muốn mang Bao Bao về nhà lắm rồi. Hắn nhìn Bao Bao, thử hỏi.
" Về nhà anh ở nhé ? Bao Bao cùng Mầm Cây về nhà anh ở có được không ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.